Giữa nhiều chuyện lớn ồn ào, tỷ suất phim truyền hình Cực phẩm bạch liên hoa xuyên không không có tiếng không có vang lặng lẽ vượt con số ba.
Trình Hạ không có suy nghĩ gì về chuyện này, từ khi cô ra mắt đền giờ vẫn liên tục đóng phim, năm đó cũng cùng Ninh Nhất Ngạn đi đóng phim truyền hình ở nước ngoài.
Thấy bộ dạng sóng nước chẳng chuyển động của Trình Hạ, Xuân mập đã hiểu cảm giác hoàng thượng không vội thái giám đã gấp, phi, cô không phải là thái giám.
"Tỷ lệ người xem phim truyền hình trên TV vượt hai cũng đã rất tốt, hiện tại Cực phẩm bạch liên hoa xuyên không đã vượt ba, cũng giúp đài Cà Chua năm nay đứng đầu về tỷ suất người xem TV, bỏ xa đài đứng hạn nhì cả 1 số."
Trình Hạ liếc, đây là chuyện tốt đáng để ăn mừng với những Quả cam nhỏ!!
Bởi vì những con thiêu thân lúc trước, họ đã chịu không biết bao nhiêu ấm ức, lần này cuối cùng cũng có thể hãnh diện một lần. Còn chuyện gì vui hơn tác phẩm của nữ minh tinh mình ủng hộ được công chúng công nhận?
Lúc này, Trình Hạ mở Weibo lên, đăng bài chúc mừng Cực phẩm bạch liên hoa xuyên không vượt con số ba lên Weibo, đi kèm là một bức ảnh hậu trường của cô khi ở phim trường. Chuyện vừa mới qua, vẫn nên yên phận một chút thì tốt hơn.
Tinh tinh tinh, có vài bình luận. Tốc độ chậm hơn lúc xảy ra chuyện rất nhiều, cũng bình thường hơn rất nhiều.
"Chị Trình Hạ thêm nữa đi chị ơi!"
"Cực phẩm bạch liên hoa xuyên không thật sự rất hay!"
"Không chụp cận mặt, 1 sao."
Trình Hạ nghĩ về không quá nhiều hình được lưu trong điện thoại di động của mình, nhịn không được, trêu chọc trả lời: "Có gò má là không tệ rồi đó!"
Quả cam nhỏ bị nhắc tên thấy Weibo thông báo có người trả lời bình luận, nhất thời không thể nào tin được, kịp phản ứng, gào khóc đánh chữ, "A a a, em được lật thẻ bài rồi (Như vua lật thẻ bài thị tẩm phi tần hậu cung)! Em xin tuyên bố, em không còn đen như người châu Phi nữa!"
Xì, Trình Hạ bật cười, người hâm mộ của mình quả nhiên là người hâm mộ đáng yêu nhất trên thế giới.
Xuân mập nhìn bộ dạng ngu ngốc của Trình Hạ, liếc thấy Ninh Nhất Ngạn đang đi tới, vội vàng, nhét Oai Oai vào trong ngực Trình Hạ.
Trong nháy mắt, Trình Hạ ngu ngốc liền bị quả tạ đè nặng mà hoàn hồn.
"Chúc mừng." Ninh Nhất Ngạn nói.
Trình Hạ sững sờ, kịp phản ứng, anh cố ý đi tới chỉ để nói hai chữ này?
Vươn tay đánh người, không ai nỡ đánh lên khuôn mặt đang tươi cười, Trình Hạ trả lời: "Cảm ơn."
Ninh Nhất Ngạn gật đầu, sau đó, sau đó, liền đi ra ngoài.
Trình Hạ. . . . . . Mặt sững sờ.
Ninh Nhất Ngạn ung dung rời đi, không quay đầu lại, nhưng khóe miệng lại lặng lẽ từ từ nhếch lên.
Hôm nay nói một câu. Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn L / ê Q.[úy] #'đôn'
Ngày mai nói ba câu, ngày mốt nói năm câu, nói không chừng đến cuối tuần là có thể nói chuyện lại bình thường với Trình Hạ.
Quả nhiên tính tình cô vẫn giống bảy năm trước. Nếu cứng rắn, cô càng chống cự quyết liệt hơn, muốn khiến cô thay đổi suy nghĩ, chỉ có một biện pháp tốt nhất, luộc ếch trong nước ấm (Luộc ếch là câu chuyện ngụ ngôn mô tả một con ếch bị luộc sống từ từ, tiền đề là nếu thả ếch đột ngột vào nước sôi, nó sẽ nhảy ra ngoài, nhưng nếu thả ếch vào nước ấm rồi đun sôi từ từ, nó sẽ không nhận thức được sự nguy hiểm và sẽ bị nấu chín).
Trong lòng Trình Hạ đang đứng ngây người tại chỗ nghĩ, có phải là cô hiểu lầm Ninh Nhất Ngạn rồi hay không, anh hoàn toàn không có ý muốn quay lại với cô? Có phải cô đã phải ứng thái quá hay không. . . . . .
Lúc trong lòng rối bời, người đầu tiên Trình Hạ nghĩ đến, Bạch Oản.
Về phương diện này, hình như chưa bao giờ cô ấy cảm thấy rối bời. Chia tay vẫn là bạn bè, không đến nỗi vương vấn không dứt được, cũng sẽ không làm loạn đến mức hai người trở thành kẻ thù của nhau.
Cẩn thận nghĩ lại, mình đã lâu không trò chuyện với Bạch Oản rồi, khoảng thời gian trước tất cả sức lực đều dồn lên trên người Đỗ Văn Hi, trước đó nữa, thì chính là lần ở KTV, rồi Tống Dịch xông vào.
Xảy ra chuyện, Trình Hạ không muốn làm phiền Bạch Oản, gốc của cô ấy cũng không vững, nhưng, hình như Bạch Oản không có giúp cô?
Trình Hạ vừa lướt xem những bài đăng Weibo đứng về phía cô, vừa nghĩ, album mới của Bạch Oản mới phát hành, không chừng cũng bị chuyện gì đó quấn lấy, hơn nữa, quan hệ tốt cũng không bắt buộc phải thể hiện ra mặt cho người khác thấy, nếu không, bị phóng viên nhìn chằm chằm sẽ rất khó chịu.
Quả thật, Bạch Oản hoàn toàn không có lên tiếng về sự kiện lần này của cô.
Trình Hạ kêu người nắm rõ mọi chuyện của giới giải trí là Xuân mập tới, hỏi: "Gần đây Bạch Oản cô ấy không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Chuyện của cô ấy mà em hỏi chị sao?"
Miệng Xuân mập trả lời trước, ngay sau đó, kịp phản ứng. Giới giải trí, làm gì có tình bạn chân thành lâu dài.
"Cô ấy gần đây tốt lắm, trong buổi họp báo trước đó còn nói sẽ tổ chức họp fan để cảm ơn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà kéo dài, đây là chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua." Xuân mập âm dương quái khí, nói tiếp, "Chín mươi phần trăm bị hoãn lại là vì cô ấy không muốn phải làm việc quá sức".
Trình Hạ. . . . . . Bạch Oản không hề nói với cô. Chẳng lẽ, còn đang tức giận về chuyện Tống Dịch ngày đó? Với tính tình của Bạch Oản, cơ thể và miệng của Tống Dịch, không hẳn.
Cô lên mạng tìm kiếm buổi họp báo của Bạch Oản, chính là xế chiều hôm nay.
Trình Hạ gửi tin nhắn WeChat cho Bạch Oản, "Đang làm gì thế?"
Vẫn chưa trả lời. Trong lòng cảm thấy giống như là cửa sổ bị hé mở, gió lạnh từ từ thổi vào trong.
Không có thời gian để chờ đợi, Trình Hạ thuận tay truy cập vào link dẫn đến trang trực tiếp buổi họp báo của Bạch Oản.
Sau khi ổn định, có một nghìn vạn (10 triệu) người đang cùng ngài xem buổi phát sóng trực tiếp.
Nhiều người như vậy? Không bình thường. . . . . .
Trên màn hình điện thoại di động vẫn im lặng nhưng số lượng người truy cập vẫn tiếp tục tăng, đột nhiên trong lòng Trình Hạ có chút lo lắng, đời trước, cô cũng coi như là một nửa người hâm mộ của Bạch Oản, nhớ rõ, đáng ra không hề có chuyện này.
Chẳng lẽ là bởi vì cô?
Suy nghĩ này mới vừa xuất hiện, bắt đầu phát, Trình Hạ nhìn thấy Bạch Oản trên màn ảnh khóc lóc vô cùng thảm thiết, nghẹn ngào nói: "Cho dù như thế nào, tôi hi vọng ba có thể thừa nhận tôi là con gái của ông, tôi thật sự không hề có suy nghĩ gì đối với tài sản của ngài, nhưng những năm qua mẹ tôi sống thật sự rất vất vả, bà. . . . . ."
Hơn mười chiếc máy bay trực thăng đang chạy trong đầu ở Trình Hạ, càng không ngừng ầm ĩ.
Thật ra Bạch Oản có một người ba? ! Đời trước, trước khi cô sống lại, cũng chưa từng nghe nhắc đến.
Ba Hạ? Không thể nào.
Trình Hạ nhìn lướt qua màn mưa đạn, yên lặng nói xin lỗi ba Hạ, màn đạn đang mắng một người gọi là Tống Giác Mân.
Tên có hơi quen mắt. . . . . . Mười vạn câu thô tục cũng khó miêu tả được tâm trạng lúc này của Trình Hạ, đây không phải là bác Tống, tên cha của Tống Dịch sao!
Cho nên, khoảng thời gian trước, trong khoảng thời gian này, tất cả sự khác thường của Bạch Oản đều đã có lời giải.
Chỉ có một điều, Trần Thế Mỹ bỏ vợ bỏ con này, tại sao có thể là bác Tống!
Tình cảm của bác Tống và mẹ nuôi tốt như vậy, bác Tống là người dễ gần như vậy, làm sao có thể? Nhưng, với tính cách của Bạch Oản, cũng không phải là người bắn tên mà không có mục đích, mặc dù, Trình Hạ phát hiện mình càng ngày càng không hiểu cô ấy.
Trình Hạ nhanh chóng gọi điện thoại cho Tống Dịch.
Số điện thoại công việc báo đường dây bận, cũng may, còn có một số điện thoại cá nhân, kết nối.
"Tống Dịch, anh thấy rồi sao?"
Tống Dịch mệt mỏi không chịu nổi vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, anh nhìn thấy rồi, thậm chí, buổi họp báo gây được ảnh hưởng lớn như thế, là nhờ sự đầu tư của anh trong đó.
"Trình Hạ, anh sợ sau khi mẹ anh biết chuyện sẽ không chịu nổi, sau khi em kết thúc công việc trong mấy ngày nay, có thể đến xem bà giúp anh được không?"
Trình Hạ sững sờ, kịp phản ứng, vậy mà Tống Dịch tin tưởng những lời Bạch Oản nói sao?
"Nếu em rảnh cũng sẽ đi thăm mẹ nuôi, nhưng mà, Tống Dịch, em cảm thấy bác trai không phải là người như thế, anh vẫn nên điều tra kỹ xem, cũng nên nói chuyện rõ ràng với bác trai."
Tay Tống Dịch siết tài liệu trên bàn chặt đến mức phát run, có người gửi tới minh chứng ba của anh có quan hệ ba con với Bạch Oản, anh hít sâu một hơi, "Được. Anh đã cắt hết thiết bị truyền thông trong nhà, hiện tại hẳn mẹ anh vẫn chưa biết chuyện, anh sẽ nói chuyện một chút với ba trước."
Trình Hạ: "Tốt."
Cô không biết, nói một chút trong miệng Tống Dịch, là làm thế nào để bảo đảm con mẹ nó quyền lợi, làm thế nào để khiến ba anh trắng tay rời khỏi nhà.
Sau khi kết thúc công việc, thời gian đã không còn sớm, sáng mai cảnh đầu cũng là cảnh diễn của cô.
Nhưng, dù hơi do dự, Trình Hạ vẫn quyết định đi thăm mẹ nuôi.
Một buổi chiều, cô đã tìm hiểu gần xong tình huống hiện tại, chủ yếu do Bạch Oản kể lại, còn có một vài chuyện cũ do mẹ Trình kể lại.
Nhà dì Tống là gia đình giàu có lâu đời ở thành phố H, bác Tống đến ở rể nhà họ Tống, sau đó mới tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Tống.
Những chuyện này, thế hệ mẹ Trình đều biết rõ, nhưng thế hệ của Trình Hạ thì hoàn toàn không biết, cũng đủ thấy được tấm chân tình của nhà họ Tống dành cho bác Tống.
Mẹ Trình dặn dò Trình Hạ nói: "Trong khoảng thời gian này con hãy đến thăm mẹ nuôi của con, từ nhỏ bà ấy đã thương con nhất. Haiz, nhà họ Tống chưa bao giờ coi Tống Giác Mân là người ngoài. Con cũng nhớ chú ý đúng mực."
Tâm trạng Trình Hạ không khỏi nặng nề hơn, cuối cùng lựa chọn bỏ qua nửa câu sau, "Dạ."
Câu chuyện này, hoàn toàn ăn khớp với câu chuyện của Bạch Oản. Trước đó bác Tống ở nông thôn cùng với mẹ của cô ấy sinh ra cô ấy, sau đó tới thành phố H, sau khi bám vào thiên kim nhà họ Tống, liền bỏ hai mẹ con cô ấy.
Bạch Oản nói, cô ấy chỉ muốn đòi một lời giải thích cho mẹ cô ấy, muốn bác Tống ở trước mặt mọi người thừa nhận thân phận của mẹ con cô ấy cũng như xin lỗi mẹ con cô ấy. Điều chưa nói ra, dĩ nhiên chính là, cô ấy muốn bác Tống thân bại danh liệt.
Trình Hạ đang chuẩn bị rời đi, nhân viên trường quay lại chạy tới nói với cô: "Đạo diễn Ninh điều chỉnh cảnh quay ngày mai, cảnh đầu không phải là chị, chị có thể đến trễ một chút."
Trình Hạ mừng rỡ nói tốt, xách túi nhỏ lên, lái xe rời khỏi đoàn phim.
Cách đó không xa. Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn L (ê) Q #úy Đ ^ ôn
Lý Dương: "Một chút cũng không có tố chất cơ bản của đạo diễn là phân biệt công ra công tư ra tư."
Ninh Nhất Ngạn liếc anh một cái, "Cậu cũng có thể tìm đối tượng để cậu có thể công tư bất phân."
Lý Dương. . . . . . Ở đây còn có người khác đó, không biết xấu hổ!
Lúc Trình Hạ đến nhà họ Tống, ánh đèn màu da cam, làm căn biệt thự đặc biệt rộng lớn ấm áp hơn không ít.
Dì Tống tươi cười ra đón, "Buổi chiều tên nhóc họ Tống nói dì đừng ra ngoài, nói con sẽ đến, con thực sự tới."
Trình Hạ xuống xe, trên mặt đã nở nụ cười sáng rực, "Vốn muốn khiến mẹ nuôi bất ngờ, không ngờ Tống Dịch quay đầu liền phản bội con."
Dì Tống thân thiết vỗ vỗ tay Trình Hạ, "Bất ngờ làm gì, con tới, mẹ nuôi rất vui mừng. Nếu không nói trước, con sẽ không được ăn nồi canh do mẹ nuôi tự tay nấu rồi."
Canh do mẹ nuôi nấu. . . . . . Hương vị lành mạnh nhưng nhạt nhẽo là tốt nhất đối với sức khỏe. Nhưng, mỗi lần bác Tống đều có thể uống sạch bóng.
Nghĩ như vậy, con ngươi Trình Hạ không khỏi tối đi, "Mẹ nuôi, con phải giữ vóc dáng, có thể không uống không?"
Dì Tống đánh giá cơ thể nhỏ bé mảnh mai của Trình Hạ, "Không thể! Sau này sẽ để Tống Dịch thường xuyên đưa canh cho con."
Trình Hạ kêu rên: "Mẹ nuôi. . . . . ."
Lúc Tống Dịch trở về nhìn thấy cảnh một người múc canh, một người uống canh, khung cảnh vui vẻ hòa thuận, trong lòng không khỏi nhẹ hơn hai phần.
Dì Tống nhìn thấy Tống Dịch, ánh mắt sáng lên, "Tại sao về trễ như thế, ba con đâu?"
Tống Dịch mới vừa thở phào, tâm trạng lập tức nặng nề trở lại, "Công ty có chút việc phải xử lý, ba, ông vẫn còn ở công ty xử lý công việc."
Chân mày dì Tống chau lại, đứng dậy, lấy thêm bát đũa, vừa múc canh, vừa tức giận trách: "Con làm loạn ở ngoài thì không ngại bận, còn không bằng trở về công ty giúp ba con một chút, để ông ấy không phải khổ cực như vậy."
Tống Dịch khom người cất cặp, tay nắm dây đai, dùng sức siết chặt, im lặng.
Dì Tống múc canh đầy chén, đặt chén xuống, "Tống Dịch, tại sao con không nói gì vậy?"
Tống Dịch đứng quay lưng về phía hai người, sắc mặt âm u gần như muốn chảy nước, vẫn im lặng.
Dì Tống bất mãn, "Ôi chao ôi."
Trình Hạ đưa chén không ra, "Mẹ nuôi, cho con thêm một chén nữa đi."
Lập tức, dì Tống vui vẻ ra mặt, "Được!"