"Cắt!"
Ninh Nhất Ngạn đi thẳng đến quát Lan Đình Đình, "Cô đang làm gì vậy, làm sao còn không chịu diễn?"
Lan Đình Đình cảm thấy mình rất uất ức, cô chỉ ngây người một chút, Trình Hạ đã ác ý chiếm cảnh của cô, chuyện này kêu cô thừa nhận thế nào.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Lan Đình Đình vẫn nói: "Thật xin lỗi đạo diễn, là tôi không tập trung."
Ninh Nhất Ngạn cũng không có cách nào, chỉ đành phải nói: "Quay lại thôi."
Trình Hạ: "Sau đó mẹ liền dẫn con về nhà."
Lan Đình Đình nghiêng người, ôm lấy Trình Hạ, "Đừng lo lắng. . . . . ."
"Cắt!"
"Lan Đình Đình cô làm gì đấy, cô che hết người Trình Hạ rồi!"
Trong lòng nghĩ, che hết cô ta là đúng rồi, ngoài miệng chỉ có thể trả lời: "Thật xin lỗi đạo diễn, tôi không cố ý."
"Cắt! Lan Đình Đình cô ra sức khóc lóc như vậy làm gì!"
"Cắt! Lan Đình Đình, cô đi vào dặm lớp trang điểm lại đi."
Ninh Nhất Ngạn bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn Lý Dương.
Lý Dương: Anh chọn nữ phụ diễn trong phim của anh chỉ cần thích hợp với nhân vật là được.
"Hoặc là cứng rắn, mắng cô ấy để cho cô ấy hiểu ra, hoặc là dỗ ngọt, để cho cô ấy diễn tốt. Tự chọn đi." Giám chế Lý ung dung đưa ra đề nghị, "Khi đối xử với nữ diễn viên thì đừng quá bạo lực, danh tiếng sẽ không tốt."
Nhìn Lan Đình Đình, là thuộc loại ăn mềm, nhưng cũng ăn cứng.
Ninh Nhất Ngạn kêu Lan Đình Đình mới dặm lại lớp trang điểm được một nửa tới.
Vẻ mặt Lan Đình Đình tràn đầy áy náy, đi lên nói: "Thật xin lỗi đạo diễn, tôi sẽ làm tốt."
Ninh Nhất Ngạn nghiêm mặt, nhìn Lan Đình Đình, im lặng.
Ồ, ở trước mặt anh còn dám dùng kỹ thuật diễn.
Anh trầm giọng nói: "Lan Đình Đình, chắc cô biết tôi liên tục nhận mấy giải ảnh đế."
Lan Đình Đình cúi đầu, trái tim đập thình thịch, càng đập càng nhanh. Ninh Nhất Ngạn sẽ không nhìn ra bản chất thật của cô đúng không. Sẽ không, tất cả đạo diễn đều nói cô khiêm tốn thật thà.
"Không cần bày trò ở trước mặt tôi, bây giờ vẫn chưa quay mấy cảnh, đổi diễn viên cũng không phiền chút nào đâu."
Lan Đình Đình vội vàng ngẩng đầu, thấy sắc mặt Ninh Nhất Ngạn u ám, dáng vẻ hoàn toàn không giống là đang đùa giỡn, bây giờ cô lại không được Tống Dịch ủng hộ, lập tức luống cuống, "Đạo diễn, mới vừa rồi là tôi không chú ý, tôi biết tôi sai rồi, để cho tôi thử lại một lần nữa đi."
Ninh Nhất Ngạn không nói lời nào, bộ dạng như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Lan Đình Đình nắm chặt cơ hội, bổ sung, "Đạo diễn, tiếp tục, quay một lần nữa, rồi ngài hãy quyết định có muốn đổi diễn viên hay không."
Mới vừa rồi cô chỉ một lòng nghĩ tới chuyện cướp cảnh diễn của Trình Hạ, giờ chỉ cần, cô hơi thu liễm lại một chút, chắc chắn không xảy ra vấn đề gì.
Ninh Nhất Ngạn yên lặng trong chốc lát, mới đen mặt nói: "Được rồi."
Chờ sau khi Lan Đình Đình dặm lại lớp trang điểm xong, Lý Dương không nhịn được than thở, "Thật không hỗ là ảnh đế mà."
Ninh Nhất Ngạn. . . . . .
Một lần liền qua.
Mặc dù biểu hiện của Lan Đình Đình hơi mờ nhạt, nhưng dù sao cô cũng không phải là nhân vật chính, có Trình Hạ chống đỡ, cũng coi như tạm ổn.
Cảnh kế tiếp là cảnh diễn của Ninh Nhất Ngạn và Trình Hạ, hai người vào vị trí, người ngồi phía sau máy theo dõi biến thành Lý Dương.
Trước khi bắt đầu, sau khi hoàn thành một lần diễn thử.
"Buổi trưa em định ăn gì?" Ninh Nhất Ngạn đột nhiên hỏi.
Trình Hạ sững sờ, nhìn khắp bốn phía, người của đoàn phim đều đã rời khỏi bối cảnh.
Ninh Nhất Ngạn đột nhiên tốt với cô như vậy làm gì, đồ ăn sáng, lại còn cả cơm trưa?
Trình Hạ cảnh giác: "Anh tính làm gì vậy?"
Ninh Nhất Ngạn nhếch môi, trong mắt là sự bất đắc dĩ, "Anh mời em ăn sáng, không phải em nên mời anh ăn trưa sao?"
Trình Hạ: ". . . . . ."
Những người khác không thấy rõ hai người đang làm gì, nhưng Lý Dương ngồi ở phía sau máy theo dõi lại thấy rõ ràng mọi chuyện.
Những ngày sau này xem ra Ninh Nhất Ngạn sẽ trải qua vô cùng thoải mái.
Trong bụng thầm nghĩ, mở miệng: "Bắt đầu!"
Hai người mới vừa rồi vẫn còn đang nói chuyện với nhau, trong nháy mắt, tiến vào trạng thái.
"Này." Ninh Nhất Ngạn phiền não đến mức luống cuống, "Cô... cô có nói đạo lý hay không!"
Cánh tay Trình Hạ đang ôm Oai Oai khẽ siết chặt, "Người như anh không xứng nuôi chó!"
"Cô xứng, làm mất chó."
"Nếu không phải anh ôm nhầm, tôi sẽ để lạc sao!"
. . . . . .
Đầu Lý Dương dính vào phía sau máy theo dõi, khóe miệng từ từ nhếch lên, hai cô cậu này, cũng không tệ lắm.
Trương Tử có hơi sợ hãi.
Bởi vì, Ninh Nhất Ngạn nói anh không cần đi lấy cơm trưa.
Gần đây anh làm gì sai sao, sao ông chủ lại không muốn gặp?
Suy nghĩ lung tung đến khi điện thoại di động của anh vang lên.
"A lô, xin hỏi anh là Trương Củ Cải sao?"
Trương. . . . . . Củ Cải?
Trương Tử choáng váng ba giây, "Không phải."
"Anh không có đặt đồ ăn bên ngoài sao?"
Dù gì Trương Tử cũng thông minh, nhìn về phía Ninh Nhất Ngạn, "Anh bán đồ ăn?"
"Ừ, chắc là có người thầm mến tôi đặt đồ ăn cho tôi đó." Mắt Ninh Nhất Ngạn nhìn kịch bản, đường cong bên khóe miệng càng nhìn càng thấy kỳ dị.
Trương Tử nghĩ, sao thấy giống như là Ninh Nhất Ngạn đang thầm mến người khác. Nhưng mà, rất nhanh anh liền ném suy nghĩ này ra khỏi đầu, nghệ sĩ của mình là ai, là siêu sao nổi tiếng Ninh Nhất Ngạn đó, bây giờ còn là đạo diễn.
Bên đầu kia điện thoại, "Củ Cải, nếu anh không nói gì nữa, tôi xem như đã xác nhận xong, giờ tôi sẽ giao cho kịp giờ."
Trương Tử: ". . . . . . Ừ, được."
Rõ ràng chỉ là cơm và đồ ăn không thể bình thường hơn nữa, làm sao nghệ sĩ mình lại ăn ngon miệng như vậy chứ.
Trương Tử vừa định vươn đũa, một đôi đũa liền ngăn cản anh, "Đây là của tôi, cậu đi lấy cơm hộp của đoàn phim đi."
Trương Tử. . . . . . Vừa nhìn số lượng đã biết là phần cho hai người ăn, cũng có tới hai đôi đũa.
Thấy Trương Tử không di chuyển, Ninh Nhất Ngạn nhắc nhở: "Còn không đi, trễ là không còn cơm hộp, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu."
Trương Tử bất đắc dĩ, chỉ có thể không tình nguyện đi ra ngoài lấy cơm hộp.
Trình Hạ nhìn thấy, nghĩ thầm, thì ra Trương Tử thích ăn cơm hộp, sau này đặt thêm một phần riêng là được.
Bên này ăn rất "Hoà thuận vui vẻ", có người có cơm trưa để ăn nhưng lại không biết hài lòng.
"Bốp!"
Trợ lý lấy đồ ăn mua từ bên ngoài ra liền bốp một cái bị Lan Đình Đình hất đổ. Toàn bộ tô canh nóng đổ lên trên cánh tay, trước ngực trợ lý.
Trợ lý bị nóng khẽ kêu một tiếng, lùi lại nửa bước, tay che chỗ bị đau do phỏng, cắn môi không dám nói lời nào.
Lông mày Lan Đình Đình dựng thẳng: "Câm sao, không xảy ra chuyện sẽ không lên tiếng?"
Trợ lý vội vàng nhịn đau, cô quan tâm nói: "Chị Đình Đình, chị không sao chứ?"
"Cô thấy không có chuyện gì sao! Bộ dạng này của tôi giống như không có chuyện gì sao?"
Trong lòng trợ lý uất ức, cánh tay đau đớn như bị lửa đốt, "Vậy, cơm trưa của chị. . . . . ."
Lan Đình Đình phiền não phất tay, "Tôi nhìn thấy cô liền thấy phiền, đi ra ngoài!"
"Dạ."
Trợ lý lặng lẽ đi ra ngoài, tinh thần sa sút cúi thấp đầu, đóng cửa, sự khinh thường và cả sự khổ sở từ từ lộ trên mặt.
Nếu không phải đang chờ cơ hội đến, thật sự cho rằng mình thích phục vụ cô ta sao, hí. . . . . . Cánh tay hình như bị phỏng không nhẹ.
Tiếng động quá lớn, ở phòng bên cạnh Trình Hạ và Xuân mập nghe rất rõ ràng, sau đó, liền thấy nước canh không ngừng chảy xuống từ trên quần áo của trợ lý nhỏ, ôm tay đi ra.
Trong lòng Xuân mập cảm khái, nghệ sĩ do cô quản lý. . . . . . Xem ai dám đối với cô như vậy!
Trình Hạ cũng đã gặp trợ lý của Lan Đình Đình vài lần, là một người không đơn giản, "Đi thăm cô ấy một chút đi, nếu như thực sự bị phỏng, vẫn nên đi bệnh viện khám xem sao."
Xuân mập đứng dậy, nuốt cơm trong miệng xuống, "Em có lòng tốt như vậy sao?"
Trình Hạ. . . . . . Đúng là người hiểu nghệ sĩ nhất chính là người đại diện.
Trợ lý nhỏ ngồi chồm hổm ở trên cầu thang, ôm cánh tay, nước mắt lạnh như băng rơi xuống trên bậc thang.
Cót két.
Xuân mập đẩy cửa cầu thang ra.
Trợ lý nhỏ kinh ngạc, quay đầu lại, vội vàng lau sạch nước mắt: "Xuân, chị Xuân mập."
Xuân mập liếc nhìn cánh tay của cô, chỗ lộ ra ngoài đều sưng đỏ, da thịt cũng bị phỏng đến lột da, quan tâm đi lại gần, "Tiểu Tôn, vết thương của em cần được xử lý ngay, đi bệnh viện đi."
"Da thịt em rất dày, không có chuyện gì đâu, một lát sẽ khỏi." Trợ lý nhỏ nhịn đau, thử thăm dò nói: "Chị Xuân mập, chắc chắn chị Trình Hạ đối với chị rất tốt đúng không?"
Xuân mập gật đầu: "Vô cùng tốt."
Trợ lý nhỏ cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: "Chị Trình Hạ thật sự là một người tốt."
Ngụ ý, người tốt nên giúp đỡ người đáng thương.
Trong chớp mắt nụ cười trên mặt Xuân mập cứng lại, tự nhiên nói tiếp: "Nghệ sĩ của chị có thật sự tốt hay không chị cũng không biết, nhưng cô ấy nhất định là người tri ân đồ báo (biết trả ơn)."
Tri ân, mới có thể nhận được báo đáp.
Trợ lý nhỏ sửng sốt, "Chị Xuân mập. . . . . ."
Xuân mập vỗ vỗ cánh tay trợ lý nhỏ, "Vết thương nhìn đáng sợ như vậy, nghe lời khuyên của chị đi, vẫn nên tranh thủ thời gian đi bệnh viện xem một chút, lúc đó mới chắc chắn được."
Ở đây dùng khổ nhục kế để nhận được sự đồng cảm, thật là không thực tế. Mọi người đều vì mình, ai dám vì một trợ lý nhỏ mà đi đắc tội một minh tinh?
Trợ lý nhỏ đang thút thít nghẹn ngào cũng lập tức dừng lại, trong lòng khiếp sợ, muốn hỏi thêm câu nữa, nhưng Xuân mập đã mở cửa rời đi.
Đợi tiếp, quả nhiên, cũng không có ai tới nữa.
Nhớ lại lời chị Xuân mập nói, hình như còn cố ý nói hai lần, cô nên đi bệnh viện khám sao?