Hà ngồi đứng dậy khỏi người tôi. Nàng im lặng chờ đợi lời giải thích. Tôi cảm thấy bồn chồn. Chuyện của tôi và Vy sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào khó khăn rồi, nhưng trước tiên tôi cần giải thích với Hà vì nàng không có lỗi gì trong chuyện này cả. Tôi bắt đầu:
– Cô ấy là bạn gái của tôi, nhưng chúng tôi chưa công khai. Chuyện chỉ có hai chúng tôi biết.
-Hiện tại hai người đang sống cùng nhau sao.
Hà trầm mặc hỏi tôi.
– ừhm. Tôi có lỗi với em. Xin lỗi em.
– Chị ấy là bạn gái, còn em là gì.
Nàng hỏi. Còn tôi im lặng, không có câu trả lời nào hiện lên trong đầu tôi lúc này.
-Tôi đã sai rồi, đáng lẽ tôi không nên làm những điều đó với em, tất cả là do tôi.
– Đó không phải là câu hỏi của em.
Nàng cương quyết. Mặt nàng đỏ lên và đôi mắt long lanh đẫm nước.
-Em muốn biết em là gì đối với xếp.
Nàng hỏi tôi lần nữa.
– là gì???
Nàng bắt đầu lớn giọng.
Tôi lo ngại mọi người sẽ nghe thấy. Tôi cần tay nàng thật chặt cố kiềm chế nàng.
– Nếu câu hỏi đó quá khó để trả lời. Vậy trả lời em. Xếp đã bao giờ thích em chưa?
-Tôi thích em. Ngay từ lần đầu gặp gỡ.
-Vậy xếp chọn em được không. Yêu em được không?. Ở bên mỗi mình em thôi được không.
Nàng khóc ôm lấy tôi.
– không… Tôi yêu cô ấy.
Tôi đã biết mình sai và muốn dừng lại tất cả ở đây. Nên tôi nói ngay với nàng dù điều ấy thật tàn nhẫn và khiến tôi thật bỉ ổi.
Tôi buông hai tay nàng ra khỏi người.
-Tôi xin lỗi. Tôi sẽ dừng mọi chuyện tại đây. Đây là lỗi của tôi. Hãy nói tất cả những gì em muốn tôi làm để có thể chuộc lỗi với em.
– em chẳng muốn gì cả.
Nàng rơi nước mắt và cười chua chát.
– Đối với em chỉ là dục vọng thôi ư.
Nàng hỏi tôi.
Tôi không muốn nói thêm về việc này.
– Tôi nghĩ chúng ta có hai sự lựa chọn. 1 là em tiếp tục làm việc và chúng ta không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa. Hai là em có thể chuyển sang bộ phận khác nếu em muốn, tôi sẽ đền bù em gấp 10 lần tiền bồi thường trong hợp đồng.
– nếu sếp đã nhất định muốn đẩy em ra như vậy thì được thôi. Em muốn chuyển sang bộ phận khác. Vừa lòng xếp rồi chứ.
Nước mắt nàng lăn nhạt nhòa trên mặt. Nàng lau nước mắt rồi bước ra khỏi phòng. Ngoài trời mưa tầm tã. Tôi mệt mỏi và bất lực vô cùng. Tôi chưa đủ dũng khí để gọi cho Vy lúc này. Tôi muốn cho nàng có thời gian để bình tĩnh lại. Tối hôm đó Vy không về nhà. Tôi có nhắn tin hỏi nàng đang ở đâu nhưng nàng chặn mọi liên lạc. Đầu tôi như muốn nổ tung. Tôi đang tự đẩy mình vào tình huống gì như thế này. Tôi cảm thấy có lỗi với cả hai. Nhưng tôi nhận ra mình yêu Vy đến nhường nào. Nàng chính là duy nhất trong tôi. Và tôi đang phải đối mặt với nỗi sợ hãi sẽ mất nàng mãi mãi. Tôi gọi cho bạn bè nàng xem nàng có đến chỗ họ không. Ngoài trời mưa tầm tã khiến tôi thêm lo lắng. Cuối cùng quản lý của công ty nàng cũng trả lời tôi nàng đang ở chỗ cô ấy. Tôi nhờ chị ta chăm sóc Vy.
Sáng hôm sau tôi gọi cho Vy 20 cuộc gọi. Nàng chặn tất cả mạng nhắn tin của tôi. Tôi đến tìm nàng ở nhà chị quản lý. Nàng cương quyết không ra gặp tôi. Tôi muốn thú nhận mọi sai lầm của mình và cầu xin Vy tha thứ nhưng nàng quyết liệt không cho tôi cơ hội. 3 ngày trôi qua tôi cũng như người mất đi linh hồn. Làm việc như thiêu thân. Cố quên đi mọi chuyện. Tôi thầm trấn an bản thân. Chờ đến lúc nguôi giận nàng sẽ chấp nhận lắng nghe tôi. Đang lúc suy nghĩ vu vơ thì tôi nhận được điện thoại từ chị quản lý.
-Vy đang ở bệnh viện sao. Có chuyện gì xảy ra vậy. Được rồi ..tôi đến ngay.
Tôi tức tốc đến ngay bệnh viện. Hôm giận tôi nàng dầm mưa rồi bị cảm lanh. Thêm tâm trạng buồn phiền nên biến chứng thành phong hàn nặng nàng ngất và phải cấp cứu ở bệnh viện. May mắn đã qua cơn nguy kịch.
-Để tôi trực ở đây mai xuất viện tôu sẽ đưa chị Vy về nhà, tôi sẽ chăm sóc tốt chị ấy, mọi người cứ yên tâm.
Tôi nói với chị quản lý.
Vy vẫn đang hôn mê.
Sáng hôm sau nàng tỉnh lại. Nàng không nói với tôi một lời nàng . Mắt nhìn vô thức vào không gian.
Bác sỹ đến hỏi han nàng chỉ trả lời bằng cử chỉ gật hoặc lắc đầu.
-cô ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng không nói chuyện do suy nhược về tinh thần. Như vậy ở bệnh viện cũng không tốt. Gia đình nên đưa bệnh nhân về chăm sóc tại nhà thì tốt hơn.
Bác sỹ nói với tôi.
-Em đưa chị về nhà nhé.
Tôi hỏi và Vy vẫn im lặng.
Tôi bồng nàng ra xe rồi đưa nàng về phòng nàng.
Nàng nằm tĩnh dưỡng. Vẫn chưa đủ khỏe để đi lại được. Mắt nàng chỉ nhìn vào hư vô.
Tôi cầm lấy tay nàng.
-Em đã rất lo lắng cho chị. Tất cả là lỗi của em. Em sai rồi.
Em đã thích cô ấy. Chúng em đã làm chuyện ấy với nhau. Hãy để em thành thật với chị. Em sẽ không bao giờ lừa dối chị nữa. Em cầu xin chị hãy trừng phạt em đi. Đừng hành hạ bạn thân mình như thế. Em không chịu nổi nhìn thấy chị thế này.
Tôi khóc ròng. Siết chặt lấy tay nàng.
Vy cũng khóc nhưng nàng vẫn im lặng.
Tôi chăm sóc nàng tận tình. Lúc đầu nàng không chịu ăn đồ do tôi bón. Dỗ mãi nàng cũng bắt đầu hợp tác.
Nàng bắt đầu gọi tôi những lúc cần tôi giúp đi vệ sinh.
Và bắt đầu nói chuyện những câu ngắn với tôi. Tôi biết nàng hận tôi. Giận tôi. Tôi xứng đáng bị như vậy. Tôi nộp đơn lên công ty nghỉ phép 1 tuần để chăm sóc nàng. Buổi tối tôi nằm ngủ cùng Vy. Thấy Vy không phản đối tôi ôm nàng ngủ đến sáng.
Sáng ra tôi mang nước và bàn chải đánh răng đến tận giường cho nàng. Đút cho nàng ăn sáng. Nàng ít nhiều cũng cảm động. Tôi thấy nàng tương tỉnh hơn. Tự xem ti vi. Da dẻ hồng hào hơn. Tuy vậy nàng vẫn chưa tự đứng dậy đi lại được.
Vy vẫn phải nằm tĩnh dưỡng một chỗ.
– Chị muốn ăn gì không. Em đi mua sắm bây giờ.
-Không
-Trà sữa nhé
-không
-Vịt quay nhé
-không
-thế có muốn ăn bánh tráng trộn không
-không cần
-Vậy thôi em đi đây
-khoan..
Nàng tưởng tôi đi ngay thật nên gọi giật lại
Tôi bật cười.
Nàng bẻn lẽn:
-Mua bánh tráng trộn đi
-Được rồi. Chắc có người hết giận em rồi.
Tôi lại hôn lên má nàng.
Nàng cười tủm tỉm e thẹn.
Tôi cảm thấy mùa xuân trở lại trong lòng. Chỉ cần thêm thời gian. Hy vọng cuộc sống của chúng tôi lại tốt đẹp.