Chiếc xe do Chiến Vân Khai lái vừa dừng lại, đã nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt dẫn đầu mở cửa bước xuống xe!
Khuôn mặt của anh lạnh lùng, chân dài bước nhanh ra ngoài, đi đến trước mặt cô, đưa tay giữ chặt cổ tay cô lại, lạnh lùng nói: “Em ở yên trên xe không được đi đâu hết!”
Chiếc xe này không phải xe bình thường, mà được chế tạo đặc biệt cho anh, có tác dụng chống đạn.
Cô ở trên xe anh mới yên tâm.
“Không tận mắt nhìn thấy Nhạc Nhạc an toàn, sao tôi có có thể ngồi yên được?” Mộ Minh Nguyệt nhíu chặt mày.
Chiến Vân Khai biết tính tình của cô, cho nên chỉ có thể dắt cô đi vào trong cùng.
Chiến Vân Khai liếc mắt nhìn bốn phía, đã thấy được các góc chết trong bến tàu đều được sắp xếp các tay súng bắn tỉa, mà họng súng đều nhắm vào anh và Mộ Minh Nguyệt.
Lúc này người mà Mộ Minh Nguyệt lo lắng nhất chính là Mộ Nhạc Nhạc, cô vừa nhìn thấy Bao Bán Tiên, nổi giận nói: “Con trai tôi ở đâu! Anh đã làm gì thằng bé rồi!”
Bao Bán Tiên châm lửa đốt một điếu thuốc, đám người đi theo phía sau anh ta là mười mấy tay đấm vạm vỡ, hung thần ác sát.
“Bao Bán Tiên, tôi đã đến rồi, thả con tôi ra!” Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Vân Khai như phủ đầy sương mù, cả người đầy giận dữ, anh muốn giải quyết một tên lâu la là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng mà việc này liên quan đến tính mạng Mộ Minh Nguyệt và Mộ Nhạc Nhạc!
Chuyện làm tổn thương Mộ Minh Nguyệt, anh không thể chạm vào dù chỉ một điều!
Huống chi bọn họ bắt con trai Mộ Minh Nguyệt!
Bao Bán Tiên ngậm thuốc lá, đập tay một cái, lập tức có người đưa Mộ Nhạc Nhạc ra ngoài.
Lúc này Mộ Nhạc Nhạc bị trói tay chân được một tên cao to kẹp ở nách đưa ra.
“Chú thả tôi ra! Chú bị hôi nách sắp xông chết tôi rồi!” Mộ Nhạc Nhạc rất là tủi thân!
Bắt cóc cậu bé thì thôi đi, còn phái cái ông chú già hôi nách mấy ngày không tắm kẹp cậu bé.
Cậu bé đúng là khổ quá đi mà!
Mộ Nhạc Nhạc vừa nói xong, có một cái dây thừng quấn quanh cơ thể nho nhỏ của cậu bé rồi trói chặt lại, sau đó treo cậu bé lên trên thang máy, có lẽ là cao cỡ mười mét.
“Hừ! Dám làm vậy với ông đây!”
Một giọng trẻ con non nớt run rẩy cắt qua bầu trời!
“Cục cưng!”
Mộ Minh Nguyệt nhìn con trai bị treo lên, trái tim cô đột nhiên bị trói chặt, la lớn!
“Mẹ!”
Mộ Nhạc Nhạc bị treo lắc lư, cậu bé choáng váng, đầu óc cũng bắt đầu căng đau, khuôn mặt đỏ bừng.
Mộ Minh Nguyệt muốn đi lên, nhưng lại bị Chiến Vân Khai đưa tay nắm chặt tay cô: “Đừng đi qua đó!”
Mà Mộ Minh Nguyệt ngẩng đầu, trơ mắt nhìn Mộ Nhạc Nhạc bị treo ở trên cao, nếu bọn họ trói không chặt, làm cho cục cưng của cô ngã từ trên đó xuống thì phải làm sao?
Cô thật sự không dám nghĩ đến đâu!
“Chiến Vân Khai, anh sợ rồi sao? Con của anh đang ở trong tay tôi! Nếu như tôi nhớ không lầm, anh đã làm phẫu thuật triệt sản một lần, anh chỉ có một đứa con trai, anh nói… Nếu như cậu bé ngã từ trên cao như thế xuống đây, thì có thể sống được hay không?” Bao Bán Tiên cười vô cùng kiêu ngạo và cay độc, khuôn mặt đầy dữ tợn đều rung lên!
Chỉ cần anh ta ra lệnh một tiếng, giống của Chiến Vân Khai, từ đây sẽ tuyệt chủng!
Vẻ mặt Chiến Vân Khai sầm xuống, ánh mắt lạnh lùng: “Bao Bán Tiên, ân oán của anh và tôi thì để hai chúng ta chấm dứt, thả thằng bé ra, để cho mẹ con họ bình an rời đi, tôi để mặc anh xử lý!”
“Chiến Vân Khai, lúc trước anh đã khiến những người anh em của tôi ra đi thế nào?” Bao Bán Tiên chỉ vào mũi Chiến Vân Khai, tức giận nói: “Anh là một người từ ngoài vào, đến Vân Thành của chúng tôi không chịu an phận thủ thường, lại muốn một tay che trời, vì khống chế thế lực Vân Thành, mà đã đạp hang ổ của chúng ta, người thì chết, người bị thương, người phải ngồi tù, chạy trốn như là chó nhà có tang!”
Bao Bán Tiên nhớ lại chuyện năm đó mà trở nên hung hăng.
Vân Thành, vốn là một thành phố dũng mãnh!
Nhưng vì cái tên Chiến Vân Khai mười mấy tuổi đến cư trú, mà đã mạnh mẽ lật đổ Vân Thành thay hình đổi dạng, chỉ dùng thời gian ba năm đã giúp Vân Thành có mức tăng trưởng GDP cao nhất cả nước!
Trở thành khu vực Thung lũng điện tử, khoa học kỹ thuật quốc tế!
Một người đàn ông lợi hại như vậy nhất định cần phải diệt trừ!
Năm đó bọn họ đã chịu đủ nhục nhã, cũng muốn rửa sạch nỗi nhục!
“Tôi đã từng thề độc trước mặt các anh em, một ngày nào đó, tôi phải bắt anh trả giá nặng nề!”
“Bây giờ tôi đã chờ tám năm! Năm đó vụ tai nạn xe cộ kia không lấy được mạng của anh đúng là ông trời bị mù! Còn có thể để anh đứng dậy được! !” Bao Bán Tiên chỉ vào Mộ Nhạc Nhạc đang bị treo trên cao, nói: “Bây giờ tôi có lợi thế chặn anh, khống chế anh!”
Năm đó anh ta tận mắt nhìn thấy vụ tai nạn xe cộ kia!
Vốn anh ta muốn cá chết lưới rách với Chiến Vân Khai!
Ai ngờ đã có người đi trước anh ta một bước!
Vốn anh ta cho rằng Chiến Vân Khai đã nhận báo ứng chết rồi!
Ai ngờ cuối cùng anh vẫn sống, chẳng qua chỉ thành tàn phế!
Nhưng không tận tay gϊếŧ chết Chiến Vân Khai, sẽ khiến cho anh ta cảm thấy chưa rửa được mối thù, ai ngờ từ sau khi Chiến Vân Khai gặp tai nạn, anh càng được bảo vệ kỹ càng hơn, mức độ bảo vệ này còn có thể so với mức độ bảo vệ của thủ tướng!
Đề phòng nghiêm ngặt!
Khó lắm anh ta mới có thể ra tay từ chỗ con trai Chiến Vân Khai, lần này nhất định phải bắt Chiến Vân Khai trả giá thật đắt!
“Anh thả bọn họ ra, tôi trả Hồng Bao Môn cho anh!”
Giọng nói của Chiến Vân Khai rất lạnh nhạt, cố sức khống chế cảm xúc đối phương, thậm chí là không cho bọn họ động chạm đến Mộ Nhạc Nhạc: “Chỉ cần anh thả đứa bé ra, tôi hứa với anh Điện Long Vương sẽ mãi mãi rời khỏi Vân Thành!”
Bao Bán Tiên nghe Chiến Vân Khai nói, như là cảm thấy giao dịch này có lợi với anh ta hơn là hại, anh ta dùng ánh mắt đáng khinh đảo qua người Mộ Minh Nguyệt, nở nụ cười nham hiểm nhìn về phía Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, thì ra người phụ nữ đã sinh con cho anh chính là nhược điểm trí mạng của anh! Thế mà vì bọn họ anh nỡ bỏ điện Long Vương ! Nhưng mà, tôi muốn dùng mạng của anh để trao đổi, anh có đồng ý không?”
Chỉ khi Chiến Vân Khai biến mất hoàn toàn, cuộc sống của anh ta mới có thể bình yên!
Lần này Chiến Vân Khai tha cho anh ta, nhưng không chắc tương lai sẽ không lấy mạng của anh ta!
Mộ Minh Nguyệt nghe Bao Bán Tiên nói, hơi nhíu mày lại, một cảm giác tức giận dâng lên trong lòng ngực!
Cái tên Bao Bán Tiên này quá đáng giận!
“Được!” Chiến Vân Khai đồng ý vô cùng sảng khoái, không có một chút do dự, kéo Mộ Minh Nguyệt đang xông lên phía trước vào người, sau đó kéo cô ra phía sau, lạnh lùng nói: “Chỉ cần bọn họ an toàn không sao, tôi đưa mạng của mình cho anh!”
Bao Bán Tiên cầm một con dao đi tới trước mặt Chiến Vân Khai rồi hơi ngừng lại, sau đó vòng ra phía sau lưng anh, giơ con dao lên rồi đâm mạnh một nhát xuống bả vai Chiến Vân Khai, ngay sau đó anh ta đá lên đầu gối Chiến Vân Khai.
Chiến Vân Khai che vai trái khuỵu một chân xuống đất, máu tươi càng lúc càng rỉ ra từ kẽ tay của anh, thấm đỏ cả nửa người, ánh mặt lạnh lùng lộ ra sự chết chóc.
Mộ Minh Nguyệt nhìn, trong đầu ầm ầm như bị nổ tung, trái tim cô giống như bị thứ gì đó đâm vào, hơi nhói đau.
“Chiến Vân Khai!”
Cô sợ hãi hét lên một tiếng!
Bao Bán Tiên nhìn Chiến Vân Khai đang khụy một gối xuống đất, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo, lộ ra đắc ý vì thực hiện được ý đồ: “Chiến Vân Khai, năm đó anh ép tôi vào đường cùng, hôm nay, tôi cũng ép anh vào đường cùng!”
Bao Bán Tiên vừa nói xong, đang muốn ra tay với Chiến Vân Khai…
“Bịch!”