“Chú Chiến, cháu muốn mọi thứ của chú!”
Mộ Nhạc Nhạc mừng rỡ không thôi, nhướng mày nói.
Chiến Vân Khai không ngờ đứa nhóc này lại ác như vậy, thế mà còn muốn tất cả mọi thứ của anh.
“Được, đợi đến khi cháu thành con trai chú, chú sẽ cho cháu quyền thừa kế.” Chiến Vân Khai đáp.
Dù sao thì đưa cho con của Mộ Minh Nguyệt vẫn tốt hơn là con của Thẩm Tư Viện.
“Vậy bao nhiêu tuổi là có thể thừa kế tài sản của chú ạ?” Mộ Nhạc Nhạc càng nói càng hăng hái.
“Thế thì còn phải xem tới mấy tuổi cháu mới thành tài.” Chiến Vân Khai trả lời.
Mộ Nhạc Nhạc vô cùng kích động, thằng bé mở to mắt nhìn về phía Chiến Vân Khai, giơ ngón út lên móc ngoéo: “Chú Chiến, chú hứa rồi nhé!”
Chiến Vân Khai sửng sốt một lúc, sau đó mới lấy lại tinh thần, ngoéo tay với Mộ Nhạc Nhạc: “Quân tử nhất ngôn.”
“Tám con ngựa cũng không đuổi kịp!”
Mộ Nhạc Nhạc vươn tay vỗ vào bàn tay to lớn vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung của Chiến Vân Khai, âm thanh trong trẻo vang lên một tiếng bốp.
Chiến Vân Khai nhìn thằng nhóc mê tiền Mộ Nhạc Nhạc nọ, nhịn không được mà bật cười: “Sao cháu lại thích tiền đến thế?”
Mộ Nhạc Nhạc bĩu môi: “Không phải vậy! Cháu biết mẹ cháu cũng chẳng khá giả gì, suốt mấy năm nay, nhà cháu toàn phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày thôi!”
“Chú chưa từng chịu cảnh nghèo, không hiểu được nỗi khổ của người nghèo đâu.”
“Để chú cho cháu ít tiền tiêu vặt nhé.” Chiến Vân Khai nghe xong thì đau lòng, anh rất muốn giúp đỡ cho Mộ Minh Nguyệt, nhưng cô lại không cần.
Vì vậy anh chỉ đành giúp cho con trai của cô.
“Được ạ! Alipay hay Wechat ạ?” Mộ Nhạc Nhạc lập tức rút điện thoại ra, đưa qua cho Chiến Vân Khai.
Mộ Minh Nguyệt muốn về nhà, nhưng lại nhìn thấy Chiến Vân Khai ôm con trai mình vào lòng, hai người nói cười suốt buổi.
Mộ Minh Nguyệt chỉ đành đi theo phía sau, nhìn từng cử chỉ hành động của hai cha con họ với nhau, trong lòng cô hơi hốt hoảng. Đúng vào lúc cô đang ngẩn người thì bỗng nhiên lại có hai người đi đến gần. Một người vác máy quay, một người cầm microphone.
“Chị đẹp ơi chị đẹp, cho tôi xin ít phút của chị nhé. Chúng tôi là nhóm phỏng vấn đường phố, không biết chị có muốn phối hợp phỏng vấn với chúng tôi một chút không?” Nữ MC lên tiếng hỏi.
Nữ MC thấy Mộ Minh Nguyệt không trả lời thì tưởng rằng cô đã đồng ý, vì vậy cô ta nở nụ cười, hỏi: “Chị đẹp này, xin hỏi, nếu như cho chị một triệu đồng để mua một đêm của bạn trai chị, vậy thì chị có chịu không?”
“Được chứ, đưa luôn bây giờ sao? Alipay hay Wechat?”
Nữ MC nghe xong, cơ mặt chợt run rẩy. Cô ta vội vàng nói: “Tôi nói là nếu như, chị có đồng ý không?”
“Đừng có lắm trò như thế, không có tiền thì đừng có nói!”
Mộ Minh Nguyệt nhìn về phía tổ tiết mục của chương trình phỏng vấn đường phố, hỏi: “Các người không có tiền mà còn đi làm phỏng vấn đường phố, tính lừa cho người nghèo vui à?”
Cô chỉ đi ra ngoài lượn một vòng, lại còn gặp phải trò phỏng vấn nhạt nhẽo này.
Hơn nữa, nữ MC phỏng vấn vẫn cứ bám riết không buông: “Vậy chị đẹp này, xin hỏi quan hệ giữa chị và bạn trai đã đi đến đâu rồi? Có thể gọi anh ấy một cú điện thoại để mượn tiền không?”
Mộ Minh Nguyệt cạn lời: “Vậy tổ chương trình các người có phát bạn trai sao? Ở đâu thế, để tôi đến đó nhận một người về. Nhận xong mới có thể trả lời câu hỏi của cô được.”
Mộ Minh Nguyệt nói xong, phát hiện ra mình thẳng thắn quá, cho nên cô bèn hỏi lại: “Cho tôi một triệu đồng, mua một đêm của bạn trai tôi?”
MC thấy Mộ Minh Nguyệt cuối cùng cũng phối hợp, thế là vội vàng gật đầu: “Đúng thế!”
Mộ Minh Nguyệt nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Bán chứ. Có ngu mới không bán. Mấy thứ như bạn trai này ấy, bị anh ta chọc cho tức chết cũng chẳng được đền mạng, lại còn phải đề phòng xem xung quanh anh ta có ruồi nhặng gì bu vào hay không. Hoàn toàn chả có tác dụng gì cả. Đưa tôi một triệu một đêm, tôi tạm bán anh ta vài năm.”
MC sắp phát khóc đến nơi vì Mộ Minh Nguyệt rồi, cô ta khiếp sợ hỏi: “Chị nỡ bỏ ư?”
Mộ Minh Nguyệt lại lắc đầu: “Có gì mà không nỡ chứ? Hôm sau trở về lại dùng nước sát khuẩn khử trùng là vẫn có thể tiếp tục lợi dụng, tối đến thì bán đi như cũ thôi. Nếu như thật sự có chuyện tốt như vậy thì xin hãy liên lạc với tôi. Tiền mua bαo ƈαo sυ, tôi sẽ chi hết!”
MC nghe thấy thì dở khóc dở cười: “Làm bạn trai của chị hạnh phúc thật đấy, chị tống anh ấy đi làm tiền lại còn tặng kèm thêm cả bαo ƈαo sυ!”
“Nhất định phải thực hiện biện pháp an toàn, nếu không lỡ như bị lây bệnh thì sao mà bán được nữa đây?” Mộ Minh Nguyệt đáp.
MC lên tiếng hỏi: “Ngày nào cũng bắn như thế rất mệt đó.”
Mộ Minh Nguyệt: “Không phải lo, cũng chỉ làm có mấy phút. Nếu như bên kia ra giá hợp lý, tôi đồng ý nhường hẳn vị trí bạn gái cho người ta luôn.”
Cùng lúc đó, Chiến Vân Khai và Mộ Nhạc Nhạc không thấy Mộ Minh Nguyệt theo kịp, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt đang trả lời phỏng vấn. Chiến Vân Khai vốn định đuổi những người kia cút ra chỗ khác, thế nhưng lại bị Mộ Nhạc Nhạc cản lại.
Nghe được nội dung của đoạn phỏng vấn nọ, Mộ Nhạc Nhạc nhịn không được mà bật cười, còn trêu chọc Chiến Vân Khai: “Chú Chiến, xem ra con đường trở thành người đàn ông của mẹ cháu vẫn còn khó lắm à nha! Mẹ còn là một cô tiên bán đàn ông nữa cơ!
Chiến Vân Khai: “…”
Anh nhấc chân muốn bước đến, sau đó lại bị Mộ Nhạc Nhạc ôm lấy: “Chú đừng qua đó! Để yên cho mẹ cháu trả lời câu hỏi đi!”
Chiến Vân Khai nghiến răng: “…”
Anh có thể bị bán đi tùy tiện như vậy sao?
Cô gái xấu xa này, đúng là đồ vô lương tâm!
Mãi cho đến khi MC tiếp tục hỏi…
“Vậy thì nếu như có người để ý đến cục cưng nhà chị thì sao? Đưa chị một triệu, chị có bằng lòng cho người ta nhận nuôi không?”
Mộ Nhạc Nhạc ở kế bên nghe bọn họ dẫn lửa tới chỗ mình, biểu cảm trên gương mặt cậu nhóc lập tức sa sầm xuống, nhịp tim bỗng chốc đập mạnh thình thịch!
Cậu nhóc rất lo rằng mẹ sẽ nói muốn cho người khác nhận nhóc về nuôi!
Bởi vì, khi nãy nhóc vừa mới làm mích lòng mẹ xong!
Mộ Nhạc Nhạc giãy giụa muốn nhảy ra khỏi lòng Chiến Vân Khai, nhưng lại bị Chiến Vân Khai giữ chặt lấy: “Cục cưng, đừng hòng chạy!”
“Không! Cháu phải ngăn mẹ cháu lại!” Mộ Nhạc Nhạc bị Chiến Vân Khai ôm rất chặt: “Bây giờ mẹ sắp muốn bán bé đi rồi!”
“Cục cưng, mau nghe đi, mẹ cháu trả lời rồi kìa.” Chiến Vân Khai hả hê lên tiếng.
“Cháu không nghe cháu không nghe cháu không nghe đâu!” Mộ Nhạc Nhạc bịt tai lại, đánh chết cũng không nghe!
Hức hức hức hức, mẹ ơi, bé không nên vì tiền mà làm mối cho mẹ với người đàn ông ác độc đó!
Nhưng mà, Mộ Nhạc Nhạc vẫn vểnh tai lên, nghe ngóng xung quanh, muốn nghe xem mẹ yêu của nhóc sẽ nói những gì!
“Cục cưng? Ý cô là con tôi á? Nếu là con thì…” Mộ Minh Nguyệt dừng lại một lát, rồi sau đó tức giận đáp: “Cho dù cô có đưa tài sản nghìn tỷ đi chăng nữa thì cũng đừng hòng đổi được con trai tôi! Con trai là miếng thịt đầu tim tôi, sao tôi có thể tặng cho người khác được chứ?”
Hơn nữa, con trai cô còn là một trùm hacker ẩn danh!
Chỉ cần động nhẹ một đầu ngón tay là có thể làm giàu giúp cô rồi!
Sao có thể bán đi tùy tiện như thế được?
Chỉ là, con trai vẫn luôn giả ngốc với cô!
Nhưng cô không tiện vạch trần ra, chỉ là, cô cứ nhung nhớ mãi đống tiền trong tài khoản của con trai thôi. Thằng nhóc này cũng thật là, không biết lấy ra để hiếu kính mẹ mình gì hết?
Khi nãy cô nói lớn như thế, chắc là con trai cũng nghe thấy rồi nhỉ?
Cô là một người mẹ rất yêu thương con cái đấy!
Tối nay không biết con trai có mở lòng từ bi mà cho cô chút tiền tiêu vặt không nhỉ?
Từ lúc cô bất ngờ nhận được một khoản tiền lớn, lảm nhảm mấy câu trước mặt con trai rằng người nọ nhiều tiền mà bị ngu xong, kể từ đó về sau, con trai không gửi lại bất cứ số tiền lớn nào vào tài khoản của cô nữa!
Sau khi điều tra thì cô mới biết được, cái người nhiều tiền nhưng bị ngu mà chuyển khoản cho cô đó, không ai khác lại chính là con trai cưng của cô!