Mộ Minh Nguyệt vì để giám sát con trai làm bài tập, đã ôm hết văn kiện đến.
Đại khái qua nửa tiếng, dưới lầu vang lên tiếng còi chói tai.
“Mẹ, hình như là tiếng còi Rolls-Royce.” Mộ Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn Mộ Minh Nguyệt đang nghiêm túc xem văn kiện.
“Không liên quan đến chúng ta.” Mộ Minh Nguyệt nói.
“Sao lại không liên quan? Tiếng còi kia đang dưới lầu nhà chúng ta.” Mộ Nhạc Nhạc nói.
Mộ Nhạc Nhạc nói xong, nhảy xuống ghế, chạy đến cửa sổ sát đất, nhìn xuống: “Mẹ, còn có một ông cụ đang ở cửa ra vào nhìn đông nhìn tây!”
Roll-Royce?
Ông cụ?
Quản gia Trình?
Mộ Minh Nguyệt có hơi chần chừ, lúc đi đến cửa sổ, nhìn thấy người phía dưới quả nhiên là quản gia Trình.
“Mẹ, đã trễ thế này rồi còn có chuyện gì à? Tại sao ông ấy lại gọi mợ chủ? Mợ chủ là ai?” Mộ Nhạc Nhạc tò mò hỏi.
“Bé cưng, đã mười giờ rồi, con nhanh đi ngủ đi.” Mộ Nhạc Nhạc nhìn thời gian đã sắp mười giờ rồi, Mộ Nhạc Nhạc đang tuổi lớn, tuyệt đối không thể ngủ muộn như thế.
Sau khi Mộ Minh Nguyệt bàn giao xong, đi xuống lầu.
Cô đi mở cửa, còn chưa lên tiếng, quản gia Trinh đã mở miệng nói: “Mợ chủ, tôi không phải cố ý quấy rầy mợ chủ, chỉ là tôi thật sự không có cách nào, hi vọng cô có thể giúp tôi một chút!”
Mộ Minh Nguyệt nhìn thần sắc tái nhợt của quản gia Trình, cô hỏi: “Quản gia Tình, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mợ chủ, cô đi theo tôi trước đi! Bây giờ chỉ có cô mới có thể khuyên được cậu chủ!” Quản gia Trình nghĩ đến cậu chủ còn đang uống rượu, sầu đến chết.
“Anh ta thế nào?” Mộ Minh Nguyệt hỏi.
“Cậu chủ đang uống rượu.” Quản gia Trình nói: “Uống như không muốn sống.”
“Uống say ngủ một giấc là được.” Mộ Minh Nguyệt nói.
Quản gia Trình thở dài một tiếng: “Nếu là như thế thì còn tốt, nhưng cậu chủ uống rượu thì không thể coi thường! Sẽ nguy hiểm tính mạng!”
Mộ Minh Nguyệt nhìn quản gia Trình khó hiểu: “Có ý gì?”
“Mợ chủ, cậu chủ… từng làm phẫu thuật thận, bác sĩ muốn cậu ấy nhất định phải tĩnh dưỡng tốt, làm việc mà nghỉ ngơi có quy luật, không thể đụng rượu và thuốc lá!” Quản gia Trình rớt nước mắt, sốt ruột nói: “Thế nhưng cậu chủ cứ hông nghe, không chỉ hút thuốc, còn uống rượu! Đây không phải là không muốn sống nữa sao!”
Mộ Minh Nguyệt nghe thế, khiếp sợ nhìn quản gia Trình: “Anh ta từng phẫu thuật thận?”
“Vâng, là trận tai nạn xe kia, cậu ấy phải phẫu thuật thận.” Quản gia Trình nói.
“Thế nhưng lúc tôi chăm sóc cho anh ta, rõ ràng là không có…” Mộ Minh Nguyệt rất nghi hoặc.
“Cậu chủ lo mợ chủ biết cậu ấy không đơn thuần chỉ là bị liệt, còn là một người đàn ông có vấn đề về thận, cậu chủ lo rằng mợ chủ sẽ ghét bỏ cậu ấy.” Quản gia Trình nói.
Mộ Minh Nguyệt vô thức sờ sau lưng, cô có thể sờ thấy được một vết sẹo dài.
“Mợ chủ, cô có thể về khuyên nhủ cậu chủ với tôi không? Bây giờ chỉ có cô mới có thể khuyên cậu ấy.” Quản gia Trình nói: “Năm năm trước, sau khi cậu chủ biết được mợ chủ qua đời, đã chuốc say mình, nói phải đi cùng mợ chủ… Cậu chủ khi ấy bởi vì say rượu, suýt chút mất mạng…”
“Trước đây không lâu, cậu chủ biết được mợ chủ trở về, nhưng lại không trở về bên cạnh cậu ấy, cậu ấy lại len lén chạy đi uống rượu…”
“Đừng nói nữa, lên xe trước đi.” Mộ Minh Nguyệt không muốn nghe tiếp nữa.
Quản gia Trình thấy Mộ Minh Nguyệt lên xe, lau nước mắt một chút.
Lúc vừa đến biệt thự, Mộ Minh Nguyệt vừa vào đã nghe thấy mùi rượu nồng nặc.
Cô không tự chủ được mà nhíu mày.
Nhìn vỏ chai rượu lăn lóc trên đất, người đàn ông này rốt cuộc uống bao nhiêu rượu rồi?
“Ông Trình, lão già nhà ông lại chạy đi đâu rồi, mau lấy hết rượu trong hầm rượu ra cho tôi!”
Bên trong truyền đến một âm thanh say khướt.
Mộ Minh Nguyệt nghe tiếng đi qua, nhìn thấy Chiến Vân Khai đang ngồi trên quầy bar uống rượu, cô nhìn anh, vẻ mặt giận dữ, ngồi xổm xuống giật lấy bình rượu trong tay anh!
“Chiến Vân Khai, anh không muốn sống nữa à!”
Mộ Minh Nguyệt nổi giận gầm lên.
Chiến Vân Khai thấy có người giật bình rượu của mình, vốn định mắng chửi, thế nhưng lúc nâng mắt nhìn lên, nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Minh Nguyệt…”
Thật ra trong lòng anh biết rõ, Mộ Minh Nguyệt đã về nhà, lúc này làm sao lại ở đây?
Anh thật là điên rồi.
Nhớ Mộ Minh Nguyệt đến phát điên rồi.
Nhìn thấy người là lại cho rằng là Mộ Minh Nguyệt.
“Trả rượu cho tôi!” Chiến Vân Khai đưa tay muốn cướp rượu.
Mộ Minh Nguyệt thấy anh không tỉnh táo, đi vào nhà bếp, bưng ra một cốc nước lọc, trực tiếp tạt vào mặt Chiến Vân Khai!
“Lão Trình, ông già này lại dám làm càn!” Chiến Vân Khai bị tạt nước lạnh, lập tức giận dữ!
“Chiến Vân Khai, anh mở to mắt nhìn xem, tôi là Mộ Minh Nguyệt!” Mộ Minh Nguyệt ném bát xuống đất, ngồi xổm xuống, lay bả vai Chiến Vân Khai: “Anh tỉnh lại cho tôi, năm đó tôi lôi anh ra khỏi thế giới u ám, không phải để anh tự lãng phí mình!”
“Minh Nguyệt?” Sau khi Chiến Vân Khai nghe được cái tên này, mũi chua chua: “Minh Nguyệt đã sớm không yêu tôi nữa, cô ấy đã mặc kệ tôi sống chết, nếu tôi không có cô ấy, tôi còn sống làm gì nữa? Chi bằng chết đi cho rồi!”
Trong lòng Mộ Minh Nguyệt chấn động!
Cô không hề biết Chiến Vân Khai thế mà lại nói loại lời nói này!
Cô nghe được, trong lòng có chút đau.
“Chiến Vân Khai, anh rốt cuộc muốn làm gì!” Mộ Minh Nguyệt cũng nổi giận.
Anh vẫn còn là một người đàn ông à?
Tại sao lại yếu ớt như thế?
Một giây sau, Mộ Minh Nguyệt bị một loại sức lực ôm lấy, hai tay của anh ôm chặt eo cô, chôn mặt vào bụng cô.
“Minh Nguyệt, em không thể thích người đàn ông khác, chẳng lẽ em đã quên à? Chúng ta còn chưa ly hôn, em phải bên cạnh tôi mỗi ngày, chăm sóc tôi, cho tôi yêu em, đời này chỉ có thể yêu tôi.”
“Minh Nguyệt, tôi thích em, em đừng thích người khác được không?”
“Minh Nguyệt, tôi thật sự không thể không có em…”
Mộ Minh Nguyệt nghe tiếng anh khàn ghê gớm, cô không tự chủ được mà nhíu mày.
Cô biết anh uống say.
Dần dần, Chiến Vân Khai không tiếp tục làm loạn đòi uống rượu nữa.
Mà ôm thật chặt eo nhỏ của Mộ Minh Nguyệt, một khắc cũng không dám buông ra.
Mộ Minh Nguyệt bị anh ôm thế này rất là khó xử.
Cho đến một tiếng đồng hồ sau, cô mới bảo quản gia Trình hỗ trợ đem Chiến Vân Khai đến phòng ngủ lầu một.
Cô nhìn anh như thế này, cũng không thể nào rời đi, chỉ có thể ở lại chăm sóc anh.
Giày vò thật lâu, sau khi Mộ Minh Nguyệt đút thuốc giải rượu cho anh, cô mới bưng chậu vào phòng tắm, lúc ra, cô đã thấy Chiến Vân Khai ôm chăn mền ngủ say, anh từ trước đến nay ưu nhã, bây giờ lại ngủ không theo một tư thế nào, càng quá đáng hơn là, không biết từ hi nào mà anh đã cởi sạch hết, rơi lả tả trên đất, chỉ mặc một cái quần bó sát, ôm chặt chăn mền, một đôi chân dài khỏe khoắn gác lên chăn…
Không thể không nói, thân hình của anh thật tốt, đường cong hoàn mỹ, cường tráng hữu lực, lại không khoa trương.
Mộ Minh Nguyệt hít sâu, nhặt lên quần áo anh vứt ở một bên.
Nam nhân này cứ tùy tiện cởϊ qυầи áo như thế? Mặc kệ trong phòng có ai hay không?
Hay là anh ta vẫn luôn cởϊ qυầи áo như thế trước mặt những người phụ nữ khác? Trời ạ!
Nam nhân này chưa từng uống rượu, vừa uống say đã bất tỉnh nhân sự.
Năm đó, anh cũng uống say như thế mà chiếm hữu giường của cô, cô nhớ rõ, anh khi đó như là uống phải thuốc, vô cùng dũng mãnh…