“Quản gia Trình, cậu chủ nhà ông tìm ông…”
Mộ Minh Nguyệt muốn gọi quản gia Trình, nhưng mà cô vừa xoay người đi, thì cánh tay cô liền bị một lực quấn lại, và giây tiếp theo cô bị kéo vào trong lòng một người.
Mặt mũi cô đều bị đâm thẳng vào cơ ngực săn chắc.
Cô đau, xoa xoa cái mũi: “Chiến Vân Khai, anh đang làm cái gì thế!”
Nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn của cô, anh cũng tỏ rõ ý: “Minh Nguyệt, đừng quậy nữa, về nhà với tôi, được không?”
Anh đã quên đây là lần thứ mấy anh cứu cô rồi.
Một ngày nào cô vẫn không đồng ý về nhà với anh, thì anh tiếp tục yêu cầu.
Cho đến khi cô đồng ý mà thôi.
Cái cô gái này, lúc cô mười tám tuổi đã bước vào thế giới của anh, anh cũng xem như là nhìn thấy cô trưởng thành, sao anh có thể nỡ để cô chịu uất ức ở bên ngoài được.
Cứ nghĩ đến mấy năm nay có lẽ cô đã chịu rất nhiều khổ cực thì trái tim anh như bị bóp chặt lại.
Anh không nhịn được muốn ôm cô vào trong lòng, giây phút này, anh không muốn mất đi cô.
Nếu như có thể, anh muốn cứ ôm cô như thế đến khi trời đất già đi.
Mộ Minh Nguyệt vùng vẫy thì anh càng ôm chặt hơn.
Mộ Minh Nguyệt bị anh ôm đến mức không thở nổi, cô đưa tay chống vào bờ ngực săn chắc của anh rồi đẩy anh ra: “Chiến Vân Khai, anh ghì chặt quá tôi thở không nổi luôn rồi.”
Hai người ôm sát nhau như thế, quần áo mùa hè lại mỏng, cô có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh cùng với những thay đổi của cơ thể.
Dần dần, cơ thể của cô khẽ run lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giống như bị lửa đốt vậy.
Chiến Vân Khai ý thức được cử chỉ thất lễ của mình, nhưng mà anh không định buông tay ra, anh rất lo một khi buông tay ra thì cô sẽ lại biến mất giống như năm năm trước.
“Chiến Vân Khai, anh buông tôi ra!”
Nhưng mà người đàn ông này không hề nhúc nhích!
Chiến Vân Khai thay đổi sự lạnh nhạt lúc trước, giống như thuốc cao bôi trên da chó, cứ bám dính lấy cô không buông, anh còn mặc cả, nói: “Muốn tôi buông em ra cũng được, em hôn tôi một cái, tôi sẽ buông em ra.”
Mộ Minh Nguyệt tức hồng hộc, lườm anh: “Anh nằm mơ đi!”
Chiến Vân Khai đã đoán được từ sớm rằng cô sẽ không chủ động hôn anh, anh liền có ý nghĩ không chính đáng, nói với vẻ mặt không đúng đắn: “Đổi lại tôi hôn em cũng được.”
Sắc mặt Mộ Minh Nguyệt tối sầm lại, cô lườm anh: “Da mặt anh đúng là dày hơn cái thớt gỗ!”
Người đàn ông này, có còn là người đàn ông kiêu ngạo, không muốn tiếp cận với người khác không?
Anh của lúc này quả thật là một kẻ đanh đá, bám dính người khác!
“Dày hơn cái thớt gỗ mà cũng không có cách nào động lòng em được, tôi có ích gì?” Giọng nói từ tính đầy quyến rũ của Chiến Vân Khai lộ ra cảm giác mất mác.
Mặc dù Mộ Minh Nguyệt quyết định không có qua lại gì với anh nữa, nhưng mà nhìn anh chốc chốc lại trêu ghẹo cô, trái tim vẫn có chút hỗn loạn không kiểm soát được.
Chiến Vân Khai thấy cô hoang mang, anh nhân cơ hội nghiêng người, chiếm lấy đôi môi mềm mại ướŧ áŧ của cô.
Vừa mềm vừa ngọt.
Thế nhưng…
Chiến Vân Khai vẫn chưa kịp đi sâu vào, thì anh đã ngửi thấy một mùi gỉ sắt.
Vết thương vừa kết vảy trên môi anh bị cô cắn một cái, trực tiếp rách chảy máu rồi.
Chiến Vân Khai buông cô ra, liếm liếm cái môi bị cô cắn rách. Nhìn dáng vẻ nhục nhã của cô, anh khẽ cười một tiếng: “Em vẫn chưa thay đổi được thói quen cắn người.”
“Chiến Vân Khai, nếu anh còn dám chiếm tiện nghi của tôi, tôi sẽ cắn chết anh!” Mộ Minh Nguyệt hung dữ, nói với anh.
Chiến Vân Khai nhìn dáng vẻ hung dữ của cô, cảm thấy rất đáng yêu, anh không kìm được mà cười thầm một tiếng.
Mộ Minh Nguyệt thấy anh cười không đúng đắn, tới trước nhấc chân lên giẫm anh một cái không thương tiếc, sau đó tức hồng hộc xoay người rời đi!
Chiến Vân Khai bảo quản gia Trình sai người đi theo Mộ Minh Nguyệt, bảo vệ cô.
Mộ Minh Nguyệt thấy Chiến Vân Khai không đuổi theo, lòng cô lại có chút thất vọng khó hiểu. Cô vừa mới đi ra đến đường cái thì có một chiếc taxi xuất hiện.
“Xe có an toàn không?” Chiến Vân Khai đưa mắt tiễn Mộ Minh Nguyệt lên xe.
“Cậu chủ, yên tâm đi, đó là đội xe dưới trướng của Chiến Thị.” Quản gia Trình cung kính, nói.
“Ai thuê hung thủ gây phiền phức cho Mộ Minh Nguyệt?” Chiến Vân Khai lạnh lùng hỏi.
“Là cô Thẩm.” Quản gia trình báo cáo những gì hỏi được cho Chiến Vân Khai.
Đôi mắt sắc bén lạnh lùng của Chiến Vân Khai bắn ra một tia sát ý.
Những tên côn đồ bị thương nặng nề nằm dưới đất, dưới ánh mắt lạnh băng của Chiến Vân Khai, vô cùng sợ hãi, trong lòng luôn mắng chửi con đĩ đã hại chết bọn họ.
Ánh mắt Chiến Vân Khai u ám, anh lạnh lùng ra lệnh: “Quản gia Trình.”
“Cậu chủ, có gì căn dặn?” Quản gia Trình đáp lại.
“Lập tức thông báo cho ngân hàng, đóng băng tất cả thẻ ngân hàng của Thẩm Tư Viện, đồng thời thông báo cho công ty giải trí, loại bỏ hết mọi tài nguyên của cô ta.” Đáy mắt Chiến Vân Khai lóe lên một tia sáng lạnh lẽo u ám.
“Vâng, cậu chủ!” Quản gia Trình đáp lại.
Quản gia Trình lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ngân hàng, cho dù bây giờ ngân hàng đã hết giờ làm việc rồi, nhưng mà chỉ cần cậu chủ ra lệnh, thì tất cả ngân hàng đều phải hoạt động bình thường.
Quản gia Trình nhìn hành động với quyết định của cậu chủ, lòng ông tung tăng như muốn bay lên!
Cậu chủ cuối cùng cũng ra tay với Thẩm Tư Viện rồi sao?
Nghĩ đến đây, quản gia Trình lén lút cười trên nỗi đau của người khác.
Từ lúc bắt đầu, ông ấy đã thấy Thẩm Tư Viện không vừa mắt rồi, cả ngày ỷ vào việc mình sinh con trai cho cậu chủ mà kiêu ngạo, khoe khoang khắp nơi, thái độ nghênh ngang kiêu ngạo, không xem ai ra gì.
Hơn nữa chỉ cần bên cạnh cậu chủ xuất hiện một phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, thì cái cô Thẩm Tư Viện này làm như mình là vợ chính thức mà đi đánh ghen với người ta vậy.
Cô ta còn muốn can dự vào những nhân viên nữ ở tập đoàn của cậu chủ!
May mắn là cậu chủ không có bất cứ cảm giác gì với mẹ của cậu chủ nhỏ này.
Lần này, cuối cùng cũng đợi được dáng vẻ sa sút của Thẩm Tư Viện rồi!
Vài phút sau, tất cả thẻ ngân hàng của Thẩm Tư Viện đều bị đóng băng cả.
Hơn nữa, ngay lúc này, Thẩm Tư Viện đang vui vẻ, đi dạo mua sắm đồ xa xỉ cùng với những người bạn thân trong giới.
“A, LV lại ra kiểu mới rồi, hơn nữa còn hợp tác với nhà thiết kế nổi tiếng nào đấy nữa.”
Ở khu vực khách quý của LV, Liễu Huyên, người bạn thân trong giới của Thẩm Tư Viện, kích động đi đến trước chiếc túi vừa mới ra thị trường, cô ta vô cùng vừa ý với cái túi mới trước mắt này.
Cô nhân viên nói một cách chuyên nghiệp: “Cô Liễu đúng là có mắt nhìn, đây phải là mẫu giới hạn trên toàn thế giới, Vân Thành chỉ có một cái. Nếu như cô thích thì phải nhanh chóng mua ngay, chiếc túi này vừa mới đến, vẫn chưa có khách hàng nào biết.”
Liễu Huyên nghe vậy thì càng yêu thích không muốn rời tay, nhưng mà nhìn thấy giá cả, cô ta không dám gọi nhân viên lấy ra xem thử.
Những mẫu giới hạn của đồ xa xỉ này đại diện cho điều gì, bọn họ rất rõ.
Bỏ lỡ cái này, sau này sẽ không còn nữa.
Hơn nữa nhà thiết kế nổi tiếng này, là nữ ma đầu mới nổi trong làng thời trang, nhiều siêu sao quốc tế khác đều tranh giành làm bạn với cô ta.
Chỉ tiếc là, ngoài những nhân vật hàng đầu có thể tiếp cận được nữ hoàng làng thời trang này ra thì những người như bọn họ, rất ít người có thể tiếp xúc được, thậm chí ngay cả đối phương trông như thế nào, bọn họ cũng không hề biết.
Và tình hình kinh tế của Liễu Huyên gần đây có chút khó khăn, cô ta hoàn toàn không mua nổi loại độ xa xỉ này.
Cho dù mua rồi, cô ta cũng không thể đóng gói mình ở nơi khác được nữa.
Thẩm Tư Viện đi đến, nghe thấy lời của cô nhân viên, rồi lại nhìn Liễu Huyên, đột nhiên cô ta cảm thấy thời của mình tới rồi. Cô ta kiêu ngạo, nói với cô nhân viên: “Cái túi xách này nhìn không tệ, cô có chắc cả Vân Thành chỉ có một cái?”