Khoé môi Chiến Vân Khai hơi cong, nhìn dáng vẻ hung dữ của Mộ Nhạc Nhạc: “Bố và mẹ con nói chuyện tình yêu.”
Mộ Nhạc Nhạc quay đầu qua một bên: “Hừ, tốt nhất là bố nói chuyện tình yêu với mẹ con cho đàng hoàng, nếu để con phát hiện bố gạt mẹ con, con sẽ đánh vỡ đầu bố, thừa kế hết tất cả tài sản dưới tên bố, còn ngủ luôn với con trai bố!”
Đứa con trai bị ngủ, Chiến Cảnh Hi hoảng sợ: “Nhạc Nhạc, anh không có gay.”
Mộ Nhạc Nhạc quay đầu, nhìn thấy Chiến Cảnh Hi đang ôm lấy cơ thể mình không ngừng run như cầy sấy, đứng đó với vẻ mặt hoảng sợ, cậu lè lưỡi với Chiến Cảnh Hi, ngại ngùng phất tay: “Hi, đừng có như vậy, em chỉ là đang nói phóng đại lên thôi.”
Chiến Cảnh Hi nghe thấy, nhìn Mộ Nhạc Nhạc với vẻ mặt ghét bỏ.
Mộ Nhạc Nhạc vội vàng nhảy tưng tưng qua, ôm lấy Chiến Cảnh Hi, hôn chụt một cái: “Nhưng mà cũng đừng nói, anh Hi Hi, anh thật sự rất ngon miệng! Hi hi! Nếu em là con gái, em nhất định sẽ gả cho anh!”
Chiến Cảnh Hi đẩy Mộ Nhạc Nhạc ra, nhìn cậu với ánh mắt đề phòng: “Anh không lấy em đâu!”
Lấy một người giống y hệt mình về nhà là kiểu trải nghiệm gì?
Nghĩ thôi cũng cảm thấy… kích thích?
Thậm chí Chiến Cảnh Hi muốn tách mở não Mộ Nhạc Nhạc ra, xem coi bên trong rốt cuộc được làm từ gì.
“Tại sao chứ?” Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, mặt lập tức xị xuống.
Nếu như cậu mà là con gái, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.
“Nếu như em mà là con gái, em chắc chắn sẽ là một cô gái vừa thông minh vừa xinh đẹp, lại có đạo đức và học thức!” Mộ Nhạc Nhạc đánh giá bản thân mình rất cao: “Nếu em là con gái, có lẽ sẽ không có cô gái thứ hai nào trên đời này xuất sắc được như em đâu!”
Chiến Cảnh Hi vội vàng lắc đầu: “Em sai rồi, mẹ anh mới là cô gái xuất sắc hoàn hảo nhất trên đời này, em không qua mặt mẹ được đâu.”
Mộ Nhạc Nhạc nhượng bộ: “Mẹ đứng thứ nhất, em thứ hai!”
“Như vậy còn được.” Chiến Cảnh Hi gật đầu.
Nhưng sau khi được Mộ Nhạc Nhạc nhắc nhở, Chiến Cảnh Hi phát hiện ra một vấn đề, nếu như Mộ Nhạc Nhạc mà là con gái thì sẽ như thế nào?
Nếu như là em gái, có phải sẽ rất nghe lời cậu không?
Cậu đột nhiên rất muốn có một em gái, cậu cũng muốn chiều chuộng em trai rồi chiều em gái.
“Cục cưng Hi Hi, anh đang nghĩ gì mà tập trung vậy? Chắc không phải anh đang tưởng tượng đến hôn lễ trong mơ của chúng ta đấy chứ?” Giọng nói thiếu đòn của Mộ Nhạc Nhạc lại vang lên.
Chiến Cảnh Hi: “…”
Thằng nhóc Mộ Nhạc Nhạc này, cái miệng chỉ biết nói lung tung!
Có lúc cậu thật sự rất muốn dán cái miệng của Mộ Nhạc Nhạc lại.
Nhưng nếu như trong cuộc sống của cậu mà không có tiếng nói lanh lảnh như con chim nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc, cậu lại cảm thấy như thiếu mất chút gì đó.
“Được rồi, mau đi gọi daddy làm việc thôi.” Chiến Cảnh Hi đẩy Mộ Nhạc Nhạc, nói.
Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, mau chóng vẩy tay gọi Chiến Cảnh Hi: “Daddy, mau làm việc thôi, nấu cơm cho người phụ nữ bố yêu và hai đứa con mà bố thương nhất đi nào.”
Chiến Vân Khai chăm sóc gia đình đến quen tay, anh đã xoắn hai ống tay áo lên, động tác vừa nhã nhặn vừa thành thục.
Mộ Minh Nguyện đưa tay kéo cánh tay anh lại: “Hôm nay để em nấu cơm cho.”
Chiến Vân Khai hơi ngẩn ra một lúc.
Anh có nghe quản gia Trình nói, vì để chăm sóc anh, sau khi tan học Mộ Minh Nguyệt sẽ đến lớp học nấu ăn, vì vậy mà hai tay còn bị thương rất nhiều.
Đôi tay của cô thon dài xinh đẹp như vậy, là dùng để đàn piano.
“Minh Nguyệt, bây giờ em có còn đàn piano không?” Chiến Vân Khai nhìn vào mắt cô, đột nhiên hỏi một câu.
“Còn chứ, mẹ con là đẳng cấp thế giới… ưm ưm…” Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức nói với vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng cậu còn chưa nói xong thì cái miệng nhỏ đã bị che lại.
“Mộ Nhạc Nhạc, dẫn anh Hi Hi đi chơi đi.” Mộ Minh Nguyệt nói.
“Dạ được, mẹ!” Mộ Nhạc Nhạc nói xong, dẫn Chiến Cảnh Hi đi chơi game.
Sau khi hai đứa nhỏ đi rồi, Chiến Vân Khai hỏi Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, lúc nãy Nhạc Nhạc muốn nói gì vậy?”
“Không có gì.” Mộ Minh Nguyệt phất tay nói.
“Em có còn đàn piano không?’ Chiến Vân Khai không quên mà tiếp tục hỏi lại một lần.
“Ừm, thỉnh thoảng có đàn, lúc trước ở nước ngoài em có đi đàn để kiếm tiền mua sữa bột.” Mộ Minh Nguyệt biết Chiến Vân Khai muốn thăm dò mấy năm nay cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối với tổ chức mà nói, sao có thể để người khác điều tra ra được tài liệu về cô chứ?
Cô nhìn anh, nói với vẻ nghiêm túc: “Sau đó em ra sức học MBA, vì để trở về lấy lại Tập đoàn Mộ Thị, vì vậy rất ít khi đụng vào piano nữa.”
Mặc dù Chiến Vân Khai tin tưởng cô, nhưng anh vẫn có chút nghi ngờ đối với những lời nói ngắn gọn của cô về những việc xảy ra trong mấy năm nay.
Dù sao trên đời này không có thứ gì mà anh không điều tra ra được.
Nếu không tra ra được thì là bị giấu đi.
Nếu Mộ Minh Nguyệt sống cuộc sống bình thường, vậy thì không có lý do gì anh lại không tra ra được dấu vết sinh hoạt của cô.
“Em vào trong nấu cơm trước đây.” Mộ Minh Nguyệt sợ mình nói nhiều sai nhiều.
Hoặc là bị Chiến Vân Khai moi móc hết tất cả ra.
Một ngày cô chưa rời khỏi tổ chức, thì một ngày Mộ Nhạc Nhạc vẫn chưa được an toàn, ngoại trừ bản thân, cô không dám kể cho bất kỳ người nào khác nghe về chuyện của tổ chức.
Bây giờ Mr. Lu đã mai danh ẩn tích rồi, cô cũng không liên lạc được với boss lớn bí ẩn của tổ chức, cô không biết phải kiếm thuốc giải ở đâu để cứu Mộ Nhạc Nhạc.
Vừa nghĩ đến việc này, Mộ Minh Nguyệt lại trở nên hoảng loạn.
“Chiến Vân Khai, anh đừng đi theo em, anh đi trông hai đứa nhỏ đi.” Mộ Minh Nguyệt muốn Chiến Vân Khai bỏ thời gian ở bên cạnh Mộ Nhạc Nhạc nhiều hơn.
Dù sao Mộ Nhạc Nhạc cũng là con trai của Chiến Vân Khai.
Mà Mộ Nhạc Nhạc cũng rất yêu Chiến Vân Khai, mặc dù ngoài miệng cậu không nói, nhưng cô có thể cảm nhận được.
Lúc Mộ Nhạc Nhạc ngủ với cô, cậu luôn miệng nói mớ gọi daddy daddy…
Chỉ có thỉnh thoảng mấy buổi tối là không gọi…
“Nhưng anh đau lòng cho em.” Chiến Vân Khai nhíu mày.
“Đau lòng cái gì? Nấu bữa cơm thôi có phải là đi đánh trận đâu…” Mộ Minh Nguyệt nhìn anh một cách cạn lời: “Thời gian này anh luôn nấu cơm cho nhà chúng ta ăn, hôm nay em cho anh nghỉ ngơi!”
Chiến Vân Khai cũng không tiện từ chối, đối với anh mà nói, lời nói của cô chính là mệnh lệnh.
“Vậy em rửa rau trước đi, khi nào xào rau thì gọi anh.” Chiến Vân Khai cũng lùi một bước, nói.
Mộ Minh Nguyệt đi vào phòng bếp, cô vừa để điện thoại xuống thì có một tin nhắn được gửi đến.
‘M, y thuật bàn tay vàng của cô đúng là rất giỏi! Chỉ dùng vài dao là có thể biến một cô nàng xấu xí trở thành ngôi sao mới được săn đón nhất trong giới giải trí hiện nay! Tiểu Điềm Điềm muốn hẹn gặp cô, gặp không?’
Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy tin nhắn của thư ký Kim, mím môi cười cười.
Cô là M Nhất Đao có tiếng trong giới phẫu thuật thẩm mỹ.
Kể từ khi bắt đầu công việc này, cô đã phẫu thuật cho năm cô gái, bây giờ năm cô gái đó đều ở năm khu vực khác nhau, trở thành đối tượng được người người săn đón và ngưỡng mộ.
Hơn nữa trước kia những người này đã là những cô gái vô cùng xuất sắc rồi, chỉ là vẻ ngoài không được như ý muốn mà thôi.
Vẻ ngoài xinh đẹp cộng thêm bất kỳ lá bài nào đều sẽ trở nên thành công, ví dụ như học lực, xuất thân, tài hoa, chỉ số IQ, nhưng muốn thắng một mình thì rất khó!
‘Bảo cô ta giúp đỡ xã hội nhiều một chút là được, gặp hay không không quan trọng.’ Ngón tay thon dài của Mộ Minh Nguyệt gõ dòng chữ.
‘M, tại sao cô lại muốn Tiểu Điềm Điềm bước vào giới giải trí?’ Thư ký Kim không nhịn được, hỏi.
‘Tôi muốn kiểm soát vẻ ngoài của một người, khiến cô ta chỉ làm theo lời của mình tôi.’ Mộ Minh Nguyệt đáp.
‘M, là Thẩm Tư Viện, quái vật phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng trong giới giải trí, nhưng lại nói mình là người đẹp tự nhiên kia sao? Cô muốn biến cô ta trở nên đẹp hơn?’
‘Ừm.’ Mộ Minh Nguyệt gõ một chữ.
‘M, đúng là tôi nghe ngóng được từ người cùng ngành rằng một năm trước Thẩm Tư Viện đã tìm cô rồi, nhưng đáng tiếc vẫn luôn không liên lạc được, rồi có người xấu lại thừa cơ xen vào, nói là quen biết M Nhất Đao, lừa gạt không ít tiền từ chỗ cô ta.’ Thư ký Kim chia sẻ câu chuyện buồn cười này với Mộ Minh Nguyệt.
‘Truyền tin tức của tôi ra…’ Mộ Minh Nguyệt bắt đầu bày bố thiên la địa võng.