Chiến Vân Khai không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe Mộ Minh Nguyệt hỏi như vậy. anh đã vui sướng muốn phát điên lên rồi.
Anh duỗi tay ra, cưng chiều ôm lấy vòng eo thon thả của Mộ Minh Nguyệt, nở nụ cười vô cùng hạnh phúc: “Của Mộ Minh Nguyệt.”
Của Mộ Minh Nguyệt...
Cho dù là đang chọc giận Thẩm Tư Viện, nhưng Mộ Minh Viễn nghe xong, trong đáy lòng đột nhiên lại run lên.
Mộ Minh Nguyệt dời mắt khỏi Chiến Vân Khai, cô nhìn về phía Thẩm Tư Viện, tuyên bố chủ quyền của mình: “Thẩm Tư Viện, bây giờ cô không có bị điếc đúng không? Hôm nay cô còn có mưu đồ với anh ấy tôi tạm thời sẽ không so đo với cô, nhưng nếu còn có lần sau, thì đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt bá đạo nói ngược lại Thẩm Tư Viện như vậy, Chiến Vân Khai lần đầu tiên có cảm giác hạnh phúc vì được chính người phụ nữ của mình bảo vệ.
Đó giờ luôn là đàn ông luôn bảo vệ phụ nữ.
Nhưng hôm nay, anh tràn ngập hạnh phúc.
Lúc này, Mộ Minh Nguyệt vươn tay, đan mười ngón tay vào với Chiến Vân Khai, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Sau khi lên xe, Chiến Vân Khai liền bảo tài xế lái xe ngay lập tức.
Anh lo lắng rằng Mộ Minh Nguyệt sẽ hối hận vì đã lên xe.
Hơn nữa bên ngoài còn có tình địch đang đứng.
Làm sao anh có thể để Mộ Minh Nguyệt về nhà với Lục Chiếu Thiên được chứ?
“Chiến Vân Khai, Thẩm Tư Viện thực sự rất yêu anh nhỉ. Biết anh phá sản, cô ta còn lấy mười triệu đưa cho em, bảo em phải nhường anh cho cô ta, cô ta sẽ bao nuôi anh.” Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Vân Khai nói.
Khóe môi Chiến Cảnh Hi hơi nhếch lên: “A Nhạc, Cảnh Hi, hai đứa có ngửi thấy mùi gì chua chua không?”
Khi Mộ Minh Nguyệt và hai đứa bé dễ thương nghe thấy vậy, còn cố tình nhăn mũi và hít nhẹ.
Sau đó, bọn họ đồng thanh lắc đầu: “Không có.”
Làm gì có mùi chua chua chứ.
Nhưng ngay sau đó, ba người ngốc nghếch và dễ thương đó mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Chiến Vân Khai.
Chiến Vân Khai đang nói rằng Mộ Minh Nguyệt đã ghen rồi!
Mộ Minh Nguyệt tối mặt lại, trừng mắt nhìn Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, em biết anh không thích Thẩm Tư Viện làm phiền, em cũng không muốn để cho cô ta được sống tốt, vì vậy chúng ta lợi dụng lẫn nhau, em có thể chiếm được cái gì từ anh chứ? Em ghen anh cái gì? Anh nghĩ nhiều quá rồi!”
“Hơn nữa anh có biết không, Thẩm Tư Viện coi anh như một tên bám váy muối bao nuôi anh. Ban nãy em làm như vậy, hoàn toàn là vì muốn giúp anh giải quyết một chuyện nan giải cấp thế kỷ.”
Vậy mà lại nó là cô ghen!
Anh có cần thể diện nữa không hả?
“Mộ Minh Nguyệt, em thích những người phụ nữ khác nhớ nhung đến anh như vậy ah?” Chiến Vân Khai vừa nói, vừa ôm cô đặt lên đùi mình.
Hai đứa bé đáng yêu nhìn nhau, vội vàng che mắt cho đối phương, đồng thanh nói: “Chuyện trái lễ không được nhìn, không thích hợp với trẻ em.”
Mộ Minh Nguyệt: “...”
Chiến Vân Khai nhặt áo khoác lên và ném lên đầu Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc.
Tình cờ che kín hai đứa trẻ dễ thương đang ngồi cạnh nhau.
Chiến Cảnh Hi: “...”
Mộ Nhạc Nhạc: “...”
“Minh Nguyệt, em thực sự rất muốn anh tìm một người phụ nữ sao?” Chiến Vân Khai hỏi lại.
“Em không có.” Giọng của Mộ Minh Nguyệt nhỏ dần, lông mày của cô hơi nhíu lại.
Nhưng sau khi cô nói xong câu này, cô mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
“Không có? Vậy sau này loại phụ nữ có ý đồ với người đàn ông của em, em biết nên xử lý như thế nào không?” Chiến Vân Khai hỏi.
Mộ Minh Nguyệt: “...”
Đây là Thẩm Tư Viện để khiêu khích quyền uy của cô.
May mắn là anh cũng đến.
Vì vậy, cô mới lợi dụng Chiến Vân Khai để tấn công và đả kích Thẩm Tư Viện.
“Anh không phải là người đàn ông của em nữa rồi.” Mộ Minh Nguyệt cau mày sửa lời.
“Vậy ban nãy ai hỏi anh là anh là người đàn ông của ai? Anh là người đàn ông của Mộ Minh Nguyệt.” Chiến Vân Khai biết sau khi xong chuyện cô sẽ trở mặt không chịu thừa nhận, vì vậy anh mới tóm chặt lấy cái chuyện này để bắt cô thừa nhận.
Lúc này, Mộ Minh Nguyệt mới nhận ra có đụng vào ai thì cũng đừng nên đụng vào Chiến Vân Khai.
Một khi đã đụng đến anh rồi, thực sự dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi nó.
Vừa rồi cô đáng lẽ phải nên cho Thẩm Tư Viện Viễn hai bạt tai mới đúng.
Chứ không phải là lợi dụng Chiến Vân Khai để khiêu khích Thẩm Tư Viện.
Lần này, cô khó thoát thân rồi.
“Chiến Vân Khai, nói trắng ra, em chỉ là cô dâu thay thế của anh mà thôi, bây giờ chúng ta cũng đã ly hôn rồi.” Mộ Minh Nguyệt quay mặt đi, giọng nói buồn bã.
Chiến Vân Khai nghe vậy, lúc này lại đổi thành anh là người vui mừng, nhướng mày, khuôn mặt điển trai tiến tới gần phía trước, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Anh biết ngay là em đang ghen mà.”
Mộ Minh Nguyệt đỏ mặt: “Em không có!”
“Không sao đâu, anh sẽ dỗ em.” Cuối cùng Chiến Vân Khai cũng tìm được cơ hội để dỗ dành Mộ Minh Nguyệt rồi.
Mộ Minh Nguyệt: “?”
Dỗ dành cô ấy?
Từ khi nào anh đã biết dỗ dành người khác rồi?
Trước khi cô kịp phản ứng lại, Chiến Vân Khai đã cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Trái tim của Mộ Minh Nguyệt run lên, hàng mi mảnh dài và hơi cong của cô ấy cũng run lên.
Anh vậy mà lại hôn cô ngay ở trong xe, trước mặt hai đứa nhóc này?
Triển Vân Khai hôn đến mức thân thể của anh có biểu hiện lạ, cổ họng cuộn trào lên xuống, lúc này anh mới hiểu rõ ràng là mình đang muốn nhiều hơn nữa.
Anh không nhịn được hôn lên đôi môi mềm mại của cô lần nữa, trầm giọng hỏi: “Đừng ghen nữa, có được không?”
Mộ Minh Nguyệt quay đi không nhìn anh nữa.
Chiến Cảnh Hi nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, khóe môi cong lên: “Có phải là em còn muốn nữa không?”
Nghe vậy, Mộ Minh Nguyệt sợ đến mức không ngừng lắc đầu!
Chiến Vân Khai nhìn thấy cô mất tự nhiên và sợ hãi như vậy, thấp giọng khẽ bật cười.
Cô gái của anh thực sự là rất dễ thương.
“Ây da này! Hai người, có muốn thể hiện tình cảm thì cũng không phải là thể hiện như vậy đâu! Hai người cho ba người tụi con ăn một bưng thức ăn cho chó rồi, thật sự như vậy có đúng không?”
Người đang nói là Mộ Nhạc Nhạc, cậu nhóc cảm thấy mình bị chiếc áo vest khoác ngoài trùm kín đầu, bí hơi đến mức khó thở luôn rồi.
“Nếu như hai người đã hôn đủ rồi, thì nói ra đi, hai người còn có hai cục cưng dễ thương siêu cấp vô địch đang chờ được thở đấy!”
“A Nhạc, em mới phát hiện ra bố là cầm thú không phải là đã muộn rồi sao? Không phải anh luôn đề xuất rằng, đừng để bố theo đuổi mẹ, em lại cứ muốn!” Chiến Cảnh Hi cũng than trách vài câu.
“Đúng, đúng, đúng, em đã sai rồi, nhưng em sẽ không thay đổi nó, em thích cái dáng vẻ ngang tàn, giàu có, tiền bạc đầy mình của bố anh.” Mộ Nhạc Nhạc tinh nghịch nói.
“Xem ra người nào có tiền thì sẽ là bố của em rồi.” Chiến Cảnh Hi rất không nói nên lời trước biểu hiện mê mẩn tiền bạc của Mộ Nhạc Nhạc.
“Ừm hửm.” Mộ Nhạc Nhạc cũng không phủ nhận.
“Vậy thì em hãy đợi đi, anh sẽ trở thành người đàn ông thứ hai vượt qua người giàu nhất.” Chiến Cảnh Hi thề nhất định sẽ là người giàu nhất!
Như vậy thì Mộ Nhạc Nhạc sẽ phải gọi cậu bé là bố rồi.
Mộ Nhạc Nhạc đẩy áo khoác, tức giận nhìn Chiến Cảnh Hi: “Em coi anh như anh em, anh lại muốn làm bố em à?”
“Anh có tiền, có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.” Vẻ mặt của Chiến Cảnh Hi lạnh lùng ngông cuồng.
Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy Chiến Cảnh Hi sau này trông có vẻ sẽ rất giàu có, lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng đưa một chai nước khoáng: “Đại ca, uống nước đi!”
Cậu nhóc muốn ôm lấy ông chủ nhỏ Chiến Cảnh Hi!
Sau này, số tiền mà Chiến Cảnh Hi kiếm được sẽ là của cậu nhóc.
Nhìn thấy sắc mặt của Mộ Nhạc Nhạc thay đổi, Chiến Cảnh Hi nghẹn lời vô cùng.
Nhưng cũng hoàn toàn không thể làm gì Mộ Nhạc Nhạc được.
“Trở lại chuyện chính.” Mộ Nhạc Nhạc nhìn về phía Chiến Vân Khai nói: “Bố Chiến, bây giờ bố thật sự đã nghèo đến mức phải dựa vào mẹ của con nuôi bố sao? mẹ? Bố là một kẻ bám váy được mẹ con bao nuôi à?”
Chiến Vân Khai: “...”
Anh có chỗ nào giống một tên bám váy chứ?
Nhưng nếu có thể trở thành tên bám váy của Mộ Minh Nguyệt, anh cũng rất sẵn lòng!