Làm gì có người bố nào nói con mình là con riêng?
Chỉ cần so sánh một chút, thằng bé cảm thấy Chiến Vân Khai là một người bố đạt tiêu chuẩn!
Ít nhất khi Chiến Vân Khai giới thiệu thằng bé với người ngoài, anh sẽ nói thằng bé con trai ruột của anh.
Con trai ruột.
Câu nói này êm tai nhất trên thế giới!
“Con của con riêng, ông cũng cần sao?” Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Cảnh Hi có chút tức giận, thằng bé đứng ra bảo vệ Chiến Cảnh Hi và Chiến Vân Khai.
Mộ Nhạc Nhạc thật sự tức giận!
Loại gia đình như nhà họ Chiến, thật sự không cần cũng được!
Không được!
Ông già xấu xa này, thằng bé thật sự muốn hack một khoản tiền của Chiến Cẩm Quốc!
Cho nên kỹ năng bẫy người của Mộ Nhạc Nhạc lại bắt đầu online.
“Ông nói ông là bố của bố ruột chúng cháu đúng không? Ông cũng không tặng quà gặp mặt sao?” Mộ Nhạc Nhạc khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ không nhận được quà nên không vui.
“Có, hai cháu muốn cái gì?” Hiện giờ Chiến Cẩm Quốc chỉ nghĩ muốn có một người kế thừa tài sản nhà họ Chiến.
Đứa con trai Chiến Dương Úy của ông ta đã thành đồ vô dụng, trước kia chơi đùa hai người phụ nữ mang thai nhưng lại phá đi, cho nên Chiến Dương Úy cũng không thể duy trì nòi giống cho nhà họ Chiến.
Hiện giờ vẫn phải bồi dưỡng một đứa con trai của Chiến Vân Khai trở thành người thừa kế đời sau của nhà họ Chiến.
“Chúng cháu muốn biệt thự gần biển, muốn máy bay tư nhân.” Mộ Nhạc Nhạc nói: “Cháu một căn, Chiến Cảnh Hi một căn, cháu một chiếc, Chiến Cảnh Hi một chiếc.”
Chiến Cẩm Quốc nghe vậy, khuôn mặt co giật lại một chút.
Hiện giờ trẻ con đều thực tế như vậy sao?
Nhưng không hy sinh thì sẽ không nhận được gì.
“Được, hiện giờ ông lập tức cho người sắp xếp.” Chiến Cẩm Quốc nói.
Nhà họ Chiến là gia tộc giàu có bí ẩn, tài sản rất nhiều, bất động sản vô số.
Cho hai phần làm quà tặng cũng có thể lấy ra được.
“Còn không bằng hiện giờ thỏa mãn chúng cháu, cho chúng cháu ăn hải sản của Đế Hào! Chúng cháu muốn phần ăn năm mươi vạn!” Mộ Nhạc Nhạc mở thực đơn ra đưa cho Chiến Cẩm Quốc nói.
“Được, ông lập tức sắp xếp!” Chiến Cẩm Quốc làm theo.
Lúc Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc ăn hải sản Đế Hào say sưa, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Chiến Cẩm Quốc nhìn hai đứa nhóc có vẻ rất hưởng thụ, lần đầu tiên ông ta được trải nghiệm hạnh phúc của người ông.
Nhưng nhìn cháu trai ăn cũng rất thỏa mãn.
Cho dù hai đứa nhỏ là con của Chiến Vân Khai.
Mộ Nhạc Nhạc ăn cua thịt, nhìn Chiến Cẩm Quốc nói: “Có người đập cửa, ông không đi mở cửa sao?”
Chiến Cẩm Quốc lấy lại tinh thần, đi tới mở cửa.
Chiến Vân Khai vừa vào cửa, đã nắm lấy cổ áo của Chiến Cẩm Quốc, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lạnh lùng và tức giận, vô cùng khủng bố.
“Chiến Cẩm Quốc, con trai của tôi và Nhạc Nhạc đâu!” Chiến Vân Khai vừa đến khách sạn thì đến thẳng phòng của Chiến Cẩm Quốc.
Khí thế của Chiến Vân Khai dọa sợ Chiến Cẩm Quốc.
Nếu không phải Thẩm Tư Viện nói rõ, ông ta còn tưởng rằng người đàn ông trước mắt thật sự là con trai Chiến Vân Khai của mình.
“Cậu Chiến Vân Khai, cậu đã đến rồi, chúng ta thảo luận về việc nuôi dưỡng hai đứa nhỏ này đi.” Chiến Cẩm Quốc nói với Chiến Vân Khai.
“Ông muốn giành quyền nuôi dưỡng con với tôi? Dựa vào cái gì?” Chiến Vân Khai tức giận nói.
“Bởi vì tôi mới là ông nội của bọn nhỏ, tôi và bọn nhỏ mới có quan hệ huyết thống.” Chiến Cẩm Quốc giành lấy lý lẽ.
Hơn nữa ông ta cũng lấy tóc của thằng bé đi làm xét nghiệm ADN.
Thằng bé và ông ta có quan hệ huyết thống.
Cho nên cho dù thế nào Chiến Cẩm Quốc cũng phải đưa hai đứa nhỏ về nhà họ Chiến!
“Ông nội?” Trái tim Chiến Vân Khai đập loạn nhịp.
Chiến Cẩm Quốc thật sự điều tra được thân phận thật của anh sao?
“Cậu Chiến Vân Khai, cậu cảm thấy như thế nào?” Chiến Cẩm Quốc hỏi.
Nếu đổi lại những người khác, Chiến Cẩm Quốc cũng sẽ không ăn nói khép nép như thế.
Nhưng địa vị và thân phận của người đàn ông trước mặt không phải bình thường, tuyệt đối không thể đắc tội!