Lục Chiếu Thiên phớt lờ Chiến Vân Khai, anh ta nhìn Mộ Minh Nguyệt với ánh mắt sâu kín, mở miệng hỏi:
“Minh Nguyệt, cô vẫn ổn chứ? Tôi đóng cửa huấn luyện ở nước ngoài, không biết cô ở trong nước đã gặp phải chuyện lớn như thế..."
Anh ta vừa xuống máy bay, nghe được tin tức của Mộ Minh Nguyệt liền vội vàng chạy tới.
Nhìn từ mức độ thân thiết trên ngôn ngữ cơ thể của Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt, mối quan hệ giữa họ hoàn hoàn không hề gượng gạo.
Ngược lại thì khá là mập mờ.
"Có tôi đây chăm sóc cho cô ấy rồi, cậu cần gì phải nhọc lòng?" Chiến Vân Khai dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất mà nói mấy lời tuyên bố chủ quyền của mình.
Lục Chiếu Thiên nghe vậy lập tức cảm thấy hụt hẫng.
Sắc mặt cũng theo đó mà tái nhợt.
"Chiến Vân Khai, anh thả em xuống!" Mộ Minh Nguyệt đỏ bừng mặt mà nói.
Chiến Vân Khai: “Ngoan ngoãn để anh ôm đi! Đừng cử động lung tung."
Mộ Minh Nguyệt: "..." Hống hách!
"Minh Nguyệt, trước đây cô đã nói với tôi rằng cô muốn trở lại nhà họ Thẩm để dự tiệc mừng thọ của ông, giờ tôi có thời gian, tôi sẽ cùng về với cô." Lục Chiếu Thiên nhìn Mộ Minh Nguyệt mà nói.
"Được." Mộ Minh Nguyệt gật đầu đồng ý.
Mặc dù cô không thích người cha như Thẩm Tam Thanh, nhưng cô rất kính trọng ông nội của mình.
"Anh về cùng em." Chiến Vân Khai nói như chém đinh chặt sắt.
"Lúc em về nước đã hẹn với Chiếu Thiên cùng về tham dự tiệc mừng thọ của ông nội rồi." Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Vân Khai, đoạn nói.
Nhưng Chiến Vân Khai hiểu rất rõ Mộ Minh Nguyệt, cô chẳng hề muốn quay lại cái nhà giả dối như nhà họ Thẩm.
Ngoại trừ một người ông nội đối xử tốt với Mộ Minh Nguyệt, còn lại những người khác đều khinh thường cô, chẳng coi cô ra cái gì.
Cô trở về đó chẳng phải là tự chuốc khổ vào mình sao?
Tất cả những gì Chiến Vân Khai có thể làm là âm thầm ủng hộ cô.
Nhìn vẻ mặt đầy mây đen của Chiến Vân Khai, Mộ Minh Nguyệt cũng không tiện nói gì nữa, cô sợ mình càng nói càng vạ miệng.
Cô càng lo mình sẽ làm anh thấy không vui.
Mộ Minh Nguyệt cũng phiền muộn chết đi được, tại sao quan hệ giữa cô và Chiến Vân Khai đã chẳng còn gì nữa, vậy mà cô vẫn để tâm đến cảm xúc của anh như vậy?
“Vậy giờ em cùng về với anh được không? Anh cho phép em về nhà họ Thẩm dự tiệc mừng thọ với anh ta." Thái độ Chiến Vân Khai mềm xuống, nói.
"Ừm, được." Mộ Minh Nguyệt cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Mộ Minh Nguyệt bị Chiến Vân Khai ôm, lúc nhìn Lục Chiếu Thiên thấy hơi ngượng ngùng: "Cậu Lục, phiền cậu ngày mai tới nhà đón tôi."
"Được!" Lục Chiếu Thiên gật đầu nói.
Còn chưa đợi Lục Chiếu Thiên nói dứt lời, Chiến Vân Khai đã ôm Mộ Minh Nguyệt lần nữa lên xe.
Chiến Vân Khai lái xe đi còn không quên xả một đống khói vào mặt Lục Chiếu Thiên.
Lục Chiếu Thiên: "..."
…
Ngày hôm sau, Lục Chiếu Thiên đến biệt thự nhà họ Mộ sớm gặp Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt mặc một bộ sườn xám đã qua cắt sửa, phong cách trang điểm tinh tế, dáng người uyển chuyển duyên dáng khiến người ta vừa nhìn đã không thể rời mắt.
Lục Chiếu Thiên thấy vậy, thân thể phút chốc nóng lên, đỏ cả mắt mà nhìn cô.
Anh ta dù bận vẫn nhàn, mở cửa chỗ ghế phó lái mời Mộ Minh Nguyệt lên xe.
"Minh Nguyệt, tôi mua quà rồi." Lục Chiếu Thiên nói.
"Cậu Lục, khiến cậu phải tốn kém rồi." Mộ Minh Nguyệt lên xe, nhẹ nhàng cảm ơn.
"Tôi vẫn luôn muốn tìm thời gian đến thăm hỏi ông cụ mà." Lục Chiếu Thiên ngồi lên khởi động xe.
Đến nhà họ Thẩm.
Mộ Minh Nguyệt lại chẳng được chào đón.
Đầu tiên, cô bị bà nội bài xích.
Mộ Minh Nguyệt bị Chiến Vân Khai ôm, lúc nhìn Lục Chiếu Thiên thấy hơi ngượng ngùng: "Cậu Lục, phiền cậu ngày mai tới nhà đón tôi."
"Thật là xúi quẩy! Cô xem cô đã khiến cả nhà bố mình biến thành cái dạng gì rồi? Tôi chưa từng thấy một người phụ nữ nào lòng dạ ác độc như cô, lại đi chính tay hủy hoại nhà bố đẻ mình!" Bà lão lạnh mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt rồi nói.
Khi bà cụ nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt, bà ta chẳng thấy tí vui mừng nào, ngược lại lạnh lùng nói: "Mộ Minh Nguyệt, cô về đây làm gì?"