Đến nơi, Mộ Minh Nguyệt xuống xe.
Khi cô không cảnh giác, một đôi tay mạnh mẽ vòng qua vòng eo thon thả của cô, giây tiếp theo cô đã bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc.
Ngay khi cảm nhận được sự mềm mại ấm áp trong lòng mình, cả người Chiến Vân Khai trở nên kích động.
Anh ôm chặt Mộ Minh Nguyệt vào lòng, cố gắng hết sức như muốn hòa tan cô vào trong cơ thể của mình.
Mộ Minh Nguyệt dán chặt vào cơ thể anh, cô thậm chí còn cảm nhận được sự kỳ lạ trên cơ thể anh.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn Chiến Vân Khai: “Đồ lưu manh!”
Không hiểu sao bây giờ cô không biết mình đang giận anh hay là đang ngại ngùng nữa.
“Anh chỉ là lưu manh với em thôi.” Chiến Vân Khai ôm Mộ Minh Nguyệt, dụi mặt mình lên khuôn mặt nhỏ của cô.
Khi nh thấy cô bước xuống xe, trong lòng anh đã rất hoảng hốt, anh cũng tự nhủ với bản thân mình là không thể buông tay cô được.
Mộ Minh Nguyệt đưa tay ra định đẩy Chiến Vân Khai ra, nhưng cô lại phát hiện sức lực của mình hoàn toàn không thể đẩy anh ra được.
Cô có chút tức giận nói: “Chiến Vân Khai, anh mau buông em ra!”
“Anh sẽ không buông ra đâu!” Thay vì buông tay ra, Chiến Vân Khai còn ôm cô chặt hơn nữa.
Cái đồ vô liêm sỉ!
Mộ Minh Nguyệt thấy rằng anh sẽ không buông mình ra, cô nhấc chân lên, đạp vào cơ thể anh.
Chiến Vân Khai đã dự đoán rằng cô sẽ làm như vậy từ lâu rồi, đôi chân thon dài của anh kẹp chân cô lại, anh ranh mãnh nói: “Minh Nguyệt, em như vậy không tốt lắm đâu. Nếu như đạp hỏng rồi, thì người chịu thiệt chính là em đấy.”
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Tên đan ông chó này!
Cô đang định rút chân lại.
Nhưng nó đã bị Chiến Vân Khai kẹp chặt.
Lúc này, tư thế của hai người rất mập mờ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Minh Nguyệt đã xuất hiện vết ửng hồng, cô có chút bất lực khi bị anh ngoan cố đeo bám như vậy.
Không biết phải làm sao anh có thể để cô đi.
Cô chưa bao giờ biết rằng, hóa ra anh mà vô liêm sỉ và mặt dày thì sẽ không anh sánh bằng.
“Chiến Vân Khai, anh cứ ôm em như thế này à?” Cô tức giận hỏi.
“Anh muốn ôm em như thế này mãi.” Chiến Vân Khai nghiêm túc nhìn cô nói: “Nếu em muốn anh buông ra thì hôn anh một cái đi.”
Mộ Minh Nguyệt: “…” Đồ lưu manh thối tha!
Anh còn muốn cô hôn anh à, anh trông đẹp trai mà còn biết mơ mộng đẹp nữa chứ!
Đúng vậy, nhan sắc của Chiến Vân Khai, dùng từ “đẹp” để hình dung thì cũng không có gì là quá đáng.
“Anh như vậy mà bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu! Nếu nhu để mọi người biết rằng người đàn ông giàu nhất thế giới đang thực hiện hành vi như vậy ngay giữa đường, thì những người khác sẽ nhìn nhận anh như thế nào đây?” Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy một chiếc xe quen thuốc chạy đến, cô trở nên căng thẳng, sơ sẽ có người quen nhìn thấy cô như thế này.
“Cây ngay không sợ chết đứng, người khác nhìn thấy thì nhìn thôi. Tốt nhất là người dân cả nước đều nhìn thấy em là thuộc về Chiến Vân Khai anh đây.” Chiến Vân Khai hoàn toàn không lo lắng việc sẽ bị người ta nhìn thấy anh với Mộ Minh Nguyệt đang làm gì.
Mộ Minh Nguyệt la lên: “Nhưng bà đây không muốn!”
Cô đã thấy sức mạnh của bám người của người đàn ông này rồi!
Còn Chiến Vân Khai thì cứ bày ra cái dáng vẻ nếu em không hôn anh, anh sẽ không buông ra đâu.
Mộ Minh Nguyệt thực sự bất lực, nên cô chỉ có thể miễn cưỡng, bày ra vẻ coi thường cái chết và hôn lên má anh.
Cô chỉ muốn giao trả bài tập một cái nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước thôi là được rồi.
Nhưng ai mà ngờ được Chiến Vân Khai hoàn toàn không hài lòng, anh vươn hai tay ra, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu xuống, hôn mạnh xuống đôi môi mềm mại của cô.
Trong khuôn miệng anh, tràn ngập hơi thở ngọt ngào của cô.
“Ưm ưm!”
Mộ Minh Nguyệt bị anh hôn đến rối tinh cả lên, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
“Tít tít!”
Nghe thấy tiếng còi xe, Chiến Vân Khai tạm thời buông Mộ Minh Nguyệt ra, ánh mắt sâu thẳm nghiêm túc nhìn cô.
“Đồ khốn!” Môi Mộ Minh Nguyệt bị anh hôn gần như muốn đến tê liệt.
“Đồ khốn? Anh có thể khốn nạn hơn một chút nữa đấy…” Anh liếm môi dưới, trầm ngâm nhìn cô.