"Để đám người đó phải sám hối trong tù.”
Chiến Vân Khai nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lạnh lùng nói.
“Anh tống bọn họ vào tù rồi ư?” Mộ Minh Nguyệt không dám tin hỏi lại.
Mộ Minh Nguyệt cho rằng, Chiến Vân Khai sẽ nể tình Thẩm Tư Viện là mẹ ruột của Chiến Cảnh Hi mà nương tay với cô ta.
“Cô ta lúc nào cũng bắt nạt em, đúng là cái đồ không biết điều. Không để cho cô ta phải chết đã là hời cho cô ta lắm rồi!” Giọng điệu của Chiến Vân Khai lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Mộ Minh Nguyệt nghe được mà cũng cảm thấy khiếp người.
Nhưng không biết tại sao, khi nghe Chiến Vân Khai nói ra những lời ấy, lòng cô lại cảm thấy thật ấm áp.
Có cảm giác như được bảo vệ.
Đặc biệt là tạo cho cô cảm giác như mình đang được thiên vị.
“Minh Nguyệt, anh hôn em được không?” Chiến Vân Khai nhìn cô, không kìm được mà hỏi.
Mộ Minh Nguyệt sững sờ, nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên, trong lúc nhất thời vẫn chưa thể phản ứng lại.
Chiến Vân Khai làm sao vậy?
Thế nhưng, ngay trong lúc Mộ Minh Nguyệt còn đang cảm thấy khó hiểu, Chiến Vân Khai đã tiến sát lại gần cô, hai tay anh chống ở bên người cô.
Bầu không khí giữa hai người họ bỗng thật lạ kỳ, Mộ Minh Nguyệt cảm thấy cổ họng mình có chút ngứa ngứa, bất chợt cảm thấy thật hồi hộp.
Cô hơi nhăn mày, có chút sợ hãi, muốn chạy thoát khỏi nơi này.
Thế nhưng, Chiến Vân Khai không hề cho cô có cơ hội này, anh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho Mộ Minh Nguyệt không biết phải trốn đi đâu.
Ngay lúc này, Mộ Minh Nguyệt giống như một chú thỏ trắng, mà anh lại chính là một con cáo ngay trước mặt chú thỏ trắng là cô.
Một con cáo có thể làm thịt cô bất cứ lúc nào.
Chiến Vân Khai đưa tay nắm lấy cằm cô, yết hầu lên xuống đến mấy lần.
Mộ Minh Nguyệt cũng để ý đến động tác này của anh, nhưng thấy khóe mắt của anh giật nhẹ, yết hầu lên xuống đến mấy lần, cả người cô không khỏi run rẩy.
Cô biết động tác này của anh có ý nghĩa gì.
Thứ nhất, là muốn lên giường với cô.
Thứ hai, là muốn giận dỗi nũng nịu với cô.
Mà theo tình hình trước mắt, chắc hẳn Chiến Vân Khai đang muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Đang lúc cảm xúc của cô đang dâng cao, bên tai Mộ Minh Nguyệt lại vang lên giọng nói trầm thấp, tràn ngập du͙ƈ vọиɠ của anh: “Minh Nguyệt, anh hôn em được không?"
Có trời mới biết anh đã khó chịu như thế nào, muốn cô, nhớ cô nhiều như thế nào.
Dù chỉ là một nụ hôn nhẹ.
Chỉ cần được hôn cô một cái thôi, cũng đã khiến anh thỏa lòng lắm rồi.
“A?” Mộ Minh Nguyệt vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác.
Cuối cùng, Chiến Vân Khai không còn kìm được ý chí của mình nữa, anh cúi thấp đầu xuống, hung hăng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Mộ Minh Nguyệt vẫn chưa kịp phản ứng lại, bị anh đẩy mạnh về phía sau, Chiến Vân Khai chồm tới, đè cô lên đầu giường rồi bắt đầu hôn cô.
Đây không phải là lần đầu tiên Mộ Minh Nguyệt bị anh hôn, nhưng đã mấy ngày cô không tắm rửa sạch sẽ, cứ mặc cho bản thân suy sụp, trạng thái hiện giờ của cô đang rất tệ.
Anh thế mà cứ như vậy là hôn cô?
Mặc dù anh không chê cô, nhưng cô lại rất để tâm!
Sao anh lại có thể hôn cô vào lúc này được cơ chứ?
Sao anh lại có thể nảy sinh ý nghĩ đó với cô được cơ chứ?
"Minh Nguyệt, anh muốn…”
Chữ “em” còn chưa kịp bật ra khỏi miệng, Mộ Minh Nguyệt đã tức giận đẩy anh ra, khuôn mặt cô đỏ lên, nói: “Sao anh lại có thể hôn em!”
Thậm chí sáng nay cô còn chưa súc miệng!
Nếu như anh chê cô thì phải làm sao?
Chiến Vân Khai nhìn dáng vẻ vừa giận vừa ngượng ngùng của cô, anh nở một nụ cười nhẹ đầy cưng chiều, quỳ gối xuống sát người cô, hai tay anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, để cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói: “Anh không chê đâu.”
Anh chẳng hề có chút ghét bỏ nào!
Cho dù hiện tại Mộ Minh Nguyệt có uống phải thuốc thần nào đó, rồi biến thành một bà lão đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo thì anh vẫn có thể hôn cô.
Dù cho cô đã bao nhiêu tuổi, trong mắt Chiến Vân Khai, Mộ Minh Nguyệt vĩnh viễn là một cô thiếu nữ!
Kkhông ai có thể thay thế địa vị của cô trong trái tim anh.
“Anh có biết buồn nôn hay không thế!” Mộ Minh Nguyệt bị lời nói của anh chọc cho tức giận đến mức đỏ cả mặt.
“Vậy nếu không thì em hôn anh, thế nào?” Chiến Vân Khai nhướng mày, nở một nụ cười đầy nham hiểm.