Đúng như dự đoán, lúc này mặt mũi của Chiến Vân Khai trắng bệch.
Chiến Cảnh Hi bị dọa đến rụt người lại, trốn sau lưng Mộ Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Chị Minh Nguyệt, em sợ…”
Chiến Cảnh Hi ôm Mộ Nguyệt Nguyệt thật chặt: “Chị Minh Nguyệt, chị đưa em về nhà với!”
Mộ Minh Nguyệt cảm nhận được đôi tay nhỏ của Chiến Cảnh Hi ôm cô đang run rẩy, cô cho rằng Chiến Vân Khai dọa thằng bé rồi, cô thở dài nói với anh: “Chiến Vân Khai, anh xem cục cưng bị anh dọa khóc rồi kìa, mau xin lỗi thằng bé!”
Nếu làm không tốt thì sẽ dẫn đến việc Chiến Cảnh Hi sợ Chiến Vân Khai, thậm chí hận Chiến Vân Khai.
Dần dần xa cách Chiến Vân Khai.
Cô đã giấu thân phận của Mộ Nhạc Nhạc, có nghĩa là Chiến Vân Khai thiếu một đứa con trai.
Nếu Chiến Vân Khai cũng mất Chiến Cảnh Hi, vậy thì anh chỉ có một mình.
Cô rời khỏi Chiến Vân Khai, anh cũng không biết sự tồn tại của Mộ Nhạc Nhạc. Nếu đến cả Chiến Cảnh Hi cũng đi, vậy Chiến Vân Khai chỉ còn lại một mình anh.
Ngẫm lại thì thấy rất chua xót.
Chiến Cảnh Hi cho rằng cậu bé sẽ không nghe được lời xin lỗi từ miệng Chiến Vân Khai, nhưng một giây sau, cậu bé nghe được lời nói làm mình ngạc nhiên nhất từ trước đến giờ.
Chiến Vân Khai bước đến bên cậu bé, cơ thể cao to chậm rãi ngồi xuống, thanh lich, bình tĩnh, hơn nữa còn nghiêm túc nói với Chiến Cảnh Hi: “Cảnh Hi, bố sai rồi, vừa rồi bố không nên hung dữ với con, ngoan, về nhà với ba đi!”
Chiến Cảnh Hi: “…”
‘Bố đang xin lỗi mình sao?’
Chân thành, nghiêm túc như vậy!
Ở trong mắt cậu bé, Chiến Vân Khai là người không dễ dàng cúi đầu, cũng sẽ không nhận lỗi.
Thậm chí trong từ điển của anh còn không có hai chữ “xin lỗi”.
Chiến Cảnh Hi bị Chiến Vân Khai làm cho hoang mang.
Khi cậu bé còn chưa kịp phản ứng thì Chiến Vân Khai đã bế cậu bé lên.
“Sao bố có thể thờ ơ khi không thấy con? Chẳng lẽ bố không sợ mất đi đứa con trai này sao?” Chiến Cảnh Hi nhìn khuôn mặt đẹp trai của Chiến Vân Khai, hỏi.
‘Bố cẩu thả quá đi!’
‘Đến cả việc mình bỏ nhà ra đi cũng chưa phát hiện!’
‘Bây giờ thấy mình rồi, không phải bố nên lo lắng, cảm thấy tìm được những gì đã mất sao?’
“Lần sau bố sẽ không.” Chiến Vân Khai hứa với cậu bé.
Một khi đã hứa thì anh sẽ tuân thủ, không bao giờ nuốt lời.
“Để phạt bố, bố để con dọn đến nhà Mộ Nhạc Nhạc một khoảng thời gian được không?” Hiện tại Chiến Cảnh Hi rất muốn vào nhà của Mộ Minh Nguyệt ở, để nhìn thấy mẹ mỗi ngày.
Vốn dĩ Chiến Vân Khai không đồng ý, nhưng anh nghĩ Mộ Minh Nguyệt rất thích Chiến Cảnh Hi, sẽ không vì Thẩm Tư Viện mà có thành kiến với Chiến Cảnh Hi. Càng quan trọng là, nếu Chiến Cảnh Hi ở nhà Mộ Minh Nguyệt thì anh có thể dựa vào lý do thăm con trai để gặp Mộ Minh Nguyệt.
Nghĩ đến đây, lòng của Chiến Vân Khai tràn ngập cảm giác thoải mái.
Đột nhiên, Chiến Vân Khai dùng ánh mắt người bố hiền từ nhìn Chiến Cảnh Hi.
‘Rốt cuộc thì đứa nhỏ này cũng có tác dụng.’
Chiến Vân Khai hiểu rõ Mộ Minh Nguyệt, cố ý giả vờ làm khó dễ: “Chị Minh Nguyệt rất bận, không rảnh chăm sóc con, con qua đó là làm phiền chị ấy, biết không? Bố phải đi làm, con hãy ở nhà ngoan ngoãn, đừng làm bố cảm thấy ngột ngạt, ở nhà có vú chăm sóc con.”
Chiến Vân Khai biết, anh nói như vậy thì cũng đã làm Mộ Minh Nguyệt cắn câu thành công.
Đúng như dự đoán, sau khi Mộ Minh Nguyệt nghe Chiến Vân Khai nói, cô lập tức khó chịu Chiến Vân Khai, vội vàng cãi lại anh: “Chiến Vân Khai, vì sao tôi là phụ nữ mà lại vừa có thể làm việc vừa lo việc nhà? Còn anh thì làm việc nên không có thời gian chăm sóc con cái? Còn cảm thấy con là trói buộc của anh?”
“Nếu anh cảm thấy như vậy thật thì anh đưa Chiến Cảnh Hi đến nhà tôi đi! Thằng bé làm bạn với Nhạc Nhạc, khỏi phải cảm thấy tủi thân khi đi theo anh.”
‘Người không quen ở chung với người khác như Chiến Vân Khai, sao có thể chăm sóc cho một đứa trẻ thật tốt?’
Chiến Cảnh Hi có thể trưởng thành khỏe mạnh thật là chuyện không dễ dàng.
Dù sao hai đứa nhỏ đều là máu mủ của Chiến Vân Khai, như chân với tay, có thể có một người anh làm bạn với mình, cùng lớn lên với mình là chuyện rất hạnh phúc. Sau này con trưởng thành, nếu xảy ra chuyện gì thì còn có người bàn bạc để đưa ra quyết định.
Giúp đỡ nhau mà lớn lên.
Hơn nữa Mộ Minh Nguyệt thấy Chiến Cảnh Hi rất khác Thẩm Tư Viện.
Thẩm Tư Viên làm đầy rẫy chuyện xấu, nhưng Chiến Cảnh Hi thì trắng như tờ giấy.
“Vậy làm phiên em trông Chiến Cảnh Hi giúp anh.” Chiến Vân Khai nói.
Anh nở nụ cười không dễ phát hiện.
Dạo này anh vẫn luôn muốn đến gần Mộ Minh Nguyệt nhưng quá khó.
Anh thử mọi cách, lần nào Mộ Minh Nguyệt cũng có cách đuổi anh nhẹ nhàng.
Lần này, cuối cùng anh cũng có cơ hội vào cửa.
“Bố, bố để con đến nhà chị Minh Nguyệt ở sao?”
Lúc này đến lượt Chiến Cảnh Hi nghi hoặc, cậu bé nghĩ trăm lần cũng không ra nên nhìn Chiến Vân Khai.
“Ừ.” Chiến Vân Khai gật đầu khẳng định.
Nghe vậy, Chiến Cảnh Hi phấn khích muốn nhảy khỏi người Chiến Vân Khai, sau đó vui vẻ chạy đến ôm lấy Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ, cuối cùng con cũng có thể ở với mẹ!”
“Mẹ?”
Chiến Vân Khai cùng Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, tạm thời trố mắt tại chỗ!
‘Không ổn rồi!’
Chiến Cảnh Hi quá vui vẻ.
Cho nên chợt mất kiểm soát.
Khi Chiến Cảnh Hi không biết phải làm sao, cứu tinh nhỏ Mộ Nhạc Nhạc lập tức lại cứu cậu bé: “Hi cục cưng, em thích mẹ anh đến vậy sao? Thích đến nỗi kêu mẹ! Vậy sau này em cũng gọi mẹ anh là mẹ đi!”
Nói rồi, Mộ Nhạc Nhạc duỗi tay vỗ đầu nhỏ của Chiến Cảnh Hi, giống vỗ chú cún nhỏ.
“Anh chia một nửa mẹ cho em, em đến nhà anh rồi thì phải ngoan ngoãn đấy.” Mộ Nhạc Nhạc nói.
“Vâng.” Chiến Cảnh Hi liên tục gật đầu.
Lúc này, ở trong mắt Mộ Nhạc Nhạc, Chiến Cảnh Hi giống chú Husky, vô cùng dễ thương!
Chiến Vân Khai dừng một chút, sau đó chỉ vào Chiến Vân Khai nói: “Có qua thì phải có lại, em cũng chia một nửa bố cho anh.”
Mộ Nhạc Nhạc nhướng mày hỏi: “Thật sao?”
Mộ Nhạc Nhạc có thể thích Chiến Vân Khai một cách công khai.
Phải biết rằng Chiến Vân Khai là nam thần của cậu!
“Ừ!” Chiến Cảnh Hi gật đầu, nghĩ nghĩ, cậu bé quay đầu lại nhìn người đàn ông trong mắt chỉ có Mộ Minh Nguyệt, hỏi: “Bố, Nhạc Nhạc chia một nửa mẹ cho con, con có thể chia một nửa bố cho Nhạc Nhạc không?”
‘Bố kỳ quái như vậy, mình phải hỏi ý kiến của ông ấy mới được.’
Chiến Vân Khai cười cười: “Tất nhiên là có thể.”
Khác với Chiến Cảnh Hi, Mộ Nhạc Nhạc dang tay ra chạy như bay đến bên cạnh Chiến Vân Khai, vừa chạy vừa nói: “Bố, cục cưng tới, mau bắt lấy cục cưng.”
Chiến Vân Khai không ngờ Mộ Nhạc Nhạc lại tấn công mạnh mẽ như vậy, anh vội vàng khom lưng bắt lấy cục nhỏ vừa bay qua, sau đó ôm lên.
Mộ Nhạc Nhạc dùng đôi chân ngắn nhỏ kẹp cơ thể Chiến Vân Khai, vui mừng nhếch môi cười: “Cuối cùng mình cũng có nửa người bố rồi!”
Lời này lại như dao cắt vào tim Mộ Minh Nguyệt.
Cô cảm thấy trái tim đột nhiên co thắt, đau đến tê tê ngứa ngứa.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Chiến Cảnh Hi thấy Mộ Minh Nguyệt khác thường, cậu bé lo lắng nhíu mày hỏi.