“Nhạc Nhạc, giữ thẻ cẩn thận, không được tùy tiện tặng cho người khác biết chưa?” Chiến Cảnh Hi nói.
“Anh chỉ cho Cảnh Hi thôi!” Mộ Nhạc Nhạc nói.
“Được rồi, vậy anh mau thay đồ đi ngủ đi!” Chiến Cảnh Hi nói, cậu cầm hai bộ đồ ngủ nhỏ rồi đưa cho Mộ Nhạc Nhạc một bộ.
Nhưng Mộ Nhạc Nhạc ôm chặt bộ đồ ngủ lắc đầu nói: “Người anh thơm, không muốn thay quần áo.”
Cậu muốn mặc bộ đồ có mùi hương của mẹ đi ngủ!
Chiến Cảnh Hi nhìn Mộ Nhạc Nhạc với vẻ nghi ngờ: “Quần áo anh xịt nước hoa sao?”
Lúc Mộ Nhạc Nhạc bổ nhào vào người mình cậu đã cảm thấy trên người Mộ Nhạc Nhạc có mùi thơm, chỉ là lúc đó không kịp ngửi kĩ.
Bây giờ có thời gian, Chiến Cảnh Hi nghiêng người về phía trước, cố gắng ngửi rồi cau mày hỏi: “Sao trên người anh lại có mùi của mẹ?”
Mộ Nhạc Nhạc kiêu ngạo nói: “Anh ôm mẹ ngủ chứ sao!”
Nhìn đi, giấy không gói được lửa!
Chiến Cảnh Hi biết rồi nhất định sẽ ghen tị!
Vẻ mặt Chiến Cảnh Hi ghen tị!
Nhìn Mộ Nhạc Nhạc chằm chằm!
Mộ Nhạc Nhạc bị nhìn chằm chằm dựng hết tóc gáy, cậu cũng tủi thân nói: “Thế này đi, tối nay em ôm anh ngủ đi! Như thế thì có thể ngửi được mùi hương của mẹ!”
Đúng thật là!
Lần đầu tiên Mộ Nhạc Nhạc thấy một đứa trẻ yêu mẹ nhiều như cậu!
Chiến Cảnh Hi đỏ mặt nói: “Anh cởϊ qυầи áo cho em mặc.”
Bảo cậu đi ôm con trai ngủ cứ kì kì.
Nếu như để bố nhìn thấy chắc chắn sẽ cho rằng cậu đang làm chuyện bậy bạ.
“Không đời nào!” Mộ Nhạc Nhạc ôm chặt quần aó nói: “Anh muốn ngửi mùi hương của mẹ đi ngủ.”
Đã lén chạy trốn với Chiến Cảnh Hi mà vẫn không thể có chút sở thích riêng sao?
Quá bi thảm.
Nhưng…
Mộ Nhạc Nhạc nảy ra một ý: “Để anh ôm em ngủ cũng được!”
Chiến Cảnh Hi cầm bình sữa lên uống nghe Mộ Nhạc Nhạc nói vậy: “Phụt…”
Cậu phun ngụm sữa ra!
Cái gì cũng nói được!
Hơn nữa Mộ Nhạc Nhạc bị Chiến Cảnh Hi phun vào mặt, cậu giơ tay lau sữa rồi nhìn sữa dính trên áo bèn cảm thấy không ổn.
“Cảnh Hi! Em cố ý đúng không! Anh bỏ trốn với em cũng thôi đi, vậy mà em… lại làm mất hết mùi hương của mẹ rồi! Oa oa oa! Anh khóc cho em xem!” Mộ Nhạc Nhạc buồn chết đi được.
Nếu đổi lại là đứa bé khác làm vậy với cậu thì cậu đã sớm đấm bay nó rồi.
Nhưng ai bảo người trước mặt là em trai cậu chứ!
Ài, em trai mình, ngoài việc nâng niu và chiều chuộng thì còn có thể làm gì chứ?
Khó quá đi mất!
Mộ Nhạc Nhạc lập tức đi lấy khăn ướt lau sữa dính trên quần áo sau đó cẩn thận cởi ra đặt lên giường rồi nói với Chiến Cảnh Hi: “Em ngủ đầu kia, anh ngủ đầu này như vậy thì lúc ngủ có thể ngửi được mùi hương của mẹ rồi.”
“Ừm, cảm ơn Nhạc Nhạc.” Chiến Cảnh Hi rất vui vẻ.
Thấy khuôn mặt thỏa mãn của Chiến Cảnh Hi Mộ Nhạc Nhạc không nói gì thêm, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau ở khách sạn Cung Điện ban đầu hai đứa bé cảm thấy rất lo lắng vì sợ bố mẹ sẽ tìm đến cửa nhưng bọn họ đã trải qua một ngày trọn vẹn mà chẳng xảy ra chuyện gì.
Ngày thứ hai vẫn còn chút nơm nớp lo sợ, nhưng đến tối bọn họ lại bình an trải qua một ngày.
Mãi đến ngày thứ ba, ngày thứ tư…
Bọn họ thấy nghi hoặc.
Bọ họ đã bỏ nhà ra đi tận bốn ngày.
Bố không tìm Chiến Cảnh Hi thì cũng thôi đi!
Nhưng tại sao mẹ lại không tìm Mộ Nhạc Nhạc chứ?
Con biến mất mà không lo lắng chút nào sao?
Từ ngày thứ tư hai cậu bé bắt đầu theo dõi tin tìm người trên mạng và các phương tiện truyền thông!
Tuy nhiên, nhưng chẳng có tin nào là tìm kiếm bọn họ.
Mộ Nhạc Nhạc cảm thấy nghi hoặc: “Cảnh Hi, thực ra em từng nghĩ, em đã bỏ nhà đi bốn ngày rồi nhưng ông bố xấu xa chẳng có bất cứ hành động nào! Có phải có nghĩa là ông bố xấu xa căn bản không hề biết em bỏ nhà đi không?”
Chiến Cảnh Hi cũng nghi hoặc lắc đầu nói: “Em không biết… Hơn nữa tại sao mẹ cũng không tìm anh? Anh mất tích bốn ngày mẹ không lo lắng sao?”
“Chẳng lẽ là do bố không yêu em nữa?” Mộ Nhạc Nhạc hỏi.
Chiến Cảnh Hi nói: “Mẹ cũng không yêu anh nữa!”
“Xì… Em trai thúi! Em nói chuyện kiểu gì vậy! Có phải bây giờ em nhớ mọi người rồi không? Sao mẹ có thể không yêu cục cưng chứ? Mẹ yêu cục cưng nhất!” Mộ Nhạc Nhạc bỏ tờ báo tìm người trong tay xuống rồi hung dữ nói.
“Đành thì đánh!” Chiến Cảnh Hi cũng lập tức nhập vai.
Hết cách, quá buồn chán!
Bỏ nhà ra đi nhưng người nhà không biết cũng thôi đi, đằng này lại còn buồn chán chết mất!
“Đến đây! Ai sợ ai! Ai thua người đó là chó!” Mộ Nhạc Nhạc đứng lên.
Chiến Cảnh Hi cũng không chịu thua kém lập tức bật dậy đánh nhau với Mộ Nhạc Nhạc.
Bỏ nhà ra đi quá nhàm chán cần phải đánh nhau một trận mới tốt lên được!
Ai ngờ vì hai cậu bé đánh nhau nên bị đưa đến đồn cảnh sát.
Mặt hai cậu bé đều bị thương, đầu tóc cũng bù xù.
Nếu không nhìn quần áo thì căn bản không biết ai là ai.
Bởi vì bọn họ trông rất giống nhau.
Mộ Minh Nguyệt đang làm việc ở công ty thì nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát nói rằng con trai cô đánh nhau.
Mộ Minh Nguyệt gác lại công việc đi đến đồn cảnh sát.
Nhưng vừa xuống xe thì thấy Chiến Vân Khai đang vội vàng đi đến.
Cô sững sờ ngạc nhiên nhìn Chiến Vân Khai: “Sao anh lại tới đây?”
“Anh…” Chiến Vân Khai không biết phải nói thế nào.
Dù sao thì con trai anh đánh nhau nên vào đây, nếu như để Mộ Minh Nguyệt biết con trai anh nghịch ngợm như vậy chắc chắn sẽ càng xa lánh nó.
Chiến Vân Khai vẫn chưa biết trả lời Mộ Minh Nguyệt thế nào thì bên trong đồng thanh vang lên tiếng gọi.
“Mẹ…”
“Bố…”
Người trước gọi đau lòng xé ruột!
Người sau gọi đầy xót xa ấm ức!
Vừa nhìn Mộ Minh Nguyệt đã nhận ra con trai mình, cô chạy lại ôm chầm lấy con trai mặc áo hoodies rồi lo lắng hỏi: “Cục cưng, con sao vậy? Sao lại đánh nhau với người ta? Đánh nhau với ai vậy?”
Mộ Nhạc Nhạc chỉ vào Chiến Cảnh Hi, người đang chạy về phía Chiến Vân Khai nói: “Con đang chơi với Chiến Cảnh Hi nhưng ai ngờ bị người ta báo cảnh sát đưa đến đây…”
Bọn họ không phải đánh nhau được chứ?
Không biết tên chết tiệt nào báo cảnh sát!
Không phải chỉ là làm vỡ mấy món đồ trang trí quý giá thôi sao?
Sợ bọn họ không đền được chắc?
Chiến Vân Khai nhìn con trai với vẻ mặt lạnh lùng.
Còn Chiến Cảnh Hi đương nhiên cũng không dám đi tới đó, cậu cách xa một mét, đứng cúi đầu thỉnh thoảng lại ngước mắt lên.
“Chiến Cảnh Hi, lại đây.” Chiến Vân Khai nghiêm giọng nói.
Cả người Chiến Cảnh Hi run rẩy, giọng nói của anh lạnh lùng như vậy cậu không dám đi qua đó để bị ăn đòn.
Sớm biết vậy thì đã không bỏ nhà đi rồi!
Lần này thì hay rồi, Chiến Vân Khai chắc chắn sẽ cho rằng cậu nghịch ngợm không hòa đồng rồi lấy lý do gây chuyện phiền toái để đẩy cậu cho Thẩm Tư Viện.
Dù sao thì Chiến Cảnh Hi vẫn chỉ là một đứa bé năm tuổi nên vừa nghĩ đến chuyện sống cùng với Thẩm Tư Viện cậu bèn ấm ức đi lên trước ôm đùi Chiến Vân Khai ngậm chặt miệng, tha thiết nhìn Chiến Vân Khai: “Bố, con sai rồi…”