Lúc này Mộ Minh Nguyệt kéo bàn tay nhỏ đầy mồ hôi của Mộ Nhạc Nhạc.
Bây giờ cô cũng vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân tại sao Chiến Vân Khai lại xuất hiện ở trường học.
Hơn nữa, vừa rồi anh nói Nhạc Nhạc là con trai của anh?
Chẳng lẽ anh đã tra ra được Mộ Nhạc Nhạc là con trai của anh?
Trái tim Mộ Minh Nguyệt chợt trầm xuống.
Cô tuyệt đối sẽ không nhường con trai cho Chiến Vân Khai!
“Mẹ, chú này thật đẹp trai, với lại dáng dấp còn có chút cảm giác giống con? Chú ấy có phải bố của con không?” Mộ Nhạc Nhạc làm ra vẻ nhìn Chiến Vân Khai từ trên xuống dưới, hỏi với âm lượng chỉ có cậu bé và Mộ Minh Nguyệt nghe được.
Mộ Minh Nguyệt cau mày: “Không phải là chú ấy đâu con.”
“Mẹ, con thấy ngoại hình của chú có vẻ rất sang trọng, trông rất có tiền, chú ấy có thể làm bố của con không?” Mộ Nhạc Nhạc lại hỏi.
Mộ Minh Nguyệt nhỏ giọng nói: “Không được nhận bố bừa, ngộ nhỡ là người nghèo rớt mồng tơi, con định nuôi chú ấy cả đời sao?”
Mộ Minh Nguyệt rất hiểu tâm lý của con trai, mỗi ngày con trai đổi cách hỏi cô xin tiền tiêu vặt, sau đó sẽ giấu tiền để dành, cô nói muốn cậu bé nuôi người khác như vậy, nhất định cậu bé sẽ không vui.
Mộ Nhạc Nhạc vội vàng che kỹ cặp sách của mình: “Không được đâu! Bé cưng còn không nuôi nổi bản thân đâu, làm sao nuôi được chú ấy!”
Nhưng mà hình ảnh cao lớn của Chiến Vân Khai, rốt cuộc đã đứng vững trong cảm nhận của Mộ Nhạc Nhạc.
Mặc dù loại chuyện nhỏ này với cậu bé mà nói chỉ là việc cỏn con, chẳng qua là chịu chút thua thiệt, sau đó về nhà liền phá hoại bọn họ.
Nhưng Chiến Vân Khai lấy thân phận là bố cậu bé từ trên trời hạ xuống, giống như là con của thần chiến tranh vậy, cấp đủ thể diện và thỏa mãn cả lòng hư vinh của cậu bé, khiến cậu bé thật sự cảm nhận được cảm giác được bố bảo vệ là như thế nào.
Ánh mắt Chiến Vân Khai cực lạnh, gương mặt đẹp cũng bao phủ một tầng khí lạnh.
Anh bước đôi chân dài, đi về phía Mộ Minh Nguyệt, cánh môi mỏng lãnh đạm hơi mở ra: “Hai người không sao chứ?”
Về hành tung và tình hình của cô, anh rõ như lòng bàn tay.
Anh đang họp hội đồng, được biết con trai của cô đánh nhau ở trường học, anh sợ một mình cô sẽ chịu thiệt, liền kết thúc cuộc họp để tới bảo vệ cô và con trai của cô.
Con trai?
Cô mà lại sinh con!
Là đứa bé năm đó sao?
Mộ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, siết chặt bàn tay nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc, giống như rất sợ Chiến Vân Khai sẽ nhận ra Mộ Nhạc Nhạc.
“Tên của cháu là gì?” Chiến Vân Khai cảm nhận được có ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, anh nhìn xuống, liền trông thấy một đứa bé mặt đầy màu sắc khác nhau đang dùng một đôi mắt đen nhánh nhìn anh.
Trong đôi mắt như quả nho lớn của Mộ Nhạc Nhạc tràn đầy đốm sáng, chớp mắt, cúi người rất lịch thiệp với Chiến Vân Khai: “Chú, cháu tên là Nhạc Nhạc, cảm ơn chú đã đến đóng giả làm bố cháu, chú thật giống như anh hùng trong phim truyền hình vậy, thật đẹp trai, thật ngầu!”
“Vậy cháu họ gì?” Chiến Vân Khai ngồi xổm xuống, lấy khăn tay ra, muốn lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé để nhìn rõ.
Nhưng mặt đầy thuốc màu, không lau sạch được.
“Cháu cùng họ với mẹ, cháu tên là Mộ Nhạc Nhạc, chú, chú đã cứu cháu, dựa theo nguyên tắc, cháu cần phải lấy thân báo đáp, nhưng cháu còn nhỏ, lại là con trai, không hợp điều kiện.”
Mộ Nhạc Nhạc vỗ ngực, nói: “Nhưng mẹ cháu vẫn còn độc thân, cháu có thể để mẹ cháu lấy thân báo đáp, chú có muốn cân nhắc làm bố của cháu không?”
Mộ Minh Nguyệt: “???”
Con trai giờ đang làm phản?
Chiến Vân Khai: “…” Mộ Minh Nguyệt độc thân?
Tại sao tên nhãi con tên Lục Chiếu Thiên kia lại nói Mộ Minh Nguyệt là bạn gái của anh ta ngay trước mặt mọi người?
Gã đàn ông không biết xấu hổ này!
Chiến Vân Khai ngạc nhiên nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt, nhưng lại thấy cô có phần né tránh, tựa như đang trốn tránh thứ gì, hoặc có lẽ là không muốn để anh biết một vài chuyện.
Mộ Minh Nguyệt kéo bàn tay nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc, gật gật đầu với Chiến Vân Khai: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ lần này.”
Mộ Minh Nguyệt vừa nói dứt câu, liền kéo tay nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc vội vã rời khỏi trường học.
Mộ Minh Nguyệt gần như là bỏ chạy, Mộ Nhạc Nhạc người thấp chân ngắn hoàn toàn không theo kịp, giọng nói không vui non nớt vang lên: “Mẹ, mẹ đừng đi nhanh như vậy chứ, chân bé cưng sắp gãy rồi!”
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, ngồi xổm xuống bế con trai đi ra ngoài.
Mộ Nhạc Nhạc: “…”
Mộ Nhạc Nhạc nghiêng người trên trên bả vai của Mộ Minh Nguyệt, đang nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề, mẹ trông thấy Chiến Vân Khai liền tránh, hơn nữa còn khẩn trương như vậy, ban nãy nếu không phải bởi vì mặt cậu bé đầy màu mè, cậu bé nghĩ chắc chắn mẹ hận không thể nhét cậu bé vào túi xách giấu đi.
Tại sao mẹ lại sợ để Chiến Vân Khai nhìn thấy cậu bé như vậy?
Mộ Minh Nguyệt đi quá nhanh, đến mức giày trên chân Mộ Nhạc Nhạc bị rơi xuống đất.
“Mẹ, giày của bé cưng rơi rồi!” Mộ Nhạc Nhạc thấy giày rơi, vội vàng gọi Mộ Minh Nguyệt.
Quan trọng hơn chính là, cậu bé nhìn thấy Chiến Vân Khai cũng đuổi theo.
Vốn Mộ Minh Nguyệt muốn quay lại nhặt giày, nhưng trông thấy Chiến Vân Khai, cô liền vội vàng nói: “Không cần, mẹ mua đôi mới cho con.”
“Sao mẹ lại phá của như vậy, nếu không tìm bố, con sợ dựa vào sức của một mình con, sau này thật sự không nuôi nổi mẹ đâu.” Đương nhiên Mộ Nhạc Nhạc nhìn ra mẹ là vì Chiến Vân Khai mới không cần giày của cậu bé.
Thực ra thì mới vừa rồi cậu bé nhìn thấy Chiến Vân Khai đi ra, cậu bé cố tình gạt rơi giày.
Ai ngờ, mẹ cậu bé chạy càng nhanh hơn.
Lên trên xe, ánh mắt Mộ Nhạc Nhạc nhìn Mộ Minh Nguyệt không chớp mắt cái nào.
“Mẹ, mẹ chạy trốn thế này, cái chú đó là ma quỷ sao? Sao mẹ thấy chú ấy mà cứ như là thấy quỷ vậy?”
“Giờ mẹ phải dẫn con về nhà tắm rửa sạch sẽ, nếu như mặt con không rửa đi sẽ không đẹp trai.” Mộ Minh Nguyệt bảo tài xế lái xe đi.
Mộ Nhạc Nhạc nhào vào trong ngực của Mộ Minh Nguyệt làm nũng: “Mẹ, may mà mẹ tới, nếu không, nhất định con sẽ bị bố Ngô Tiểu Khải đánh chết!”
“Bé cưng, mẹ xin lỗi con.” Mộ Minh Nguyệt cũng rất thương con trai.
Mặc dù ngày thường cô cũng yên tâm thoải mái chèn ép sức lao động con trai nhưng con trai đúng là bé cưng cô nâng ở trên tay, sao có thể để cho người khác bắt nạt?
“Mẹ, vậy có phải sau này bé cưng không cần đi học không?” Mộ Nhạc Nhạc chớp đôi mắt to như quả nho, nhìn chằm chằm Mộ Minh Nguyệt không hề chớp mắt, hỏi.
Nếu như không cần đi học, một màn cãi nhau này, trái lại cậu bé cảm thấy thật đáng giá.
“Không được, mẹ chuyển trường học cho con.” Mộ Minh Nguyệt nói: “Lần này mẹ sẽ nghiêm túc tìm trường.”
Mộ Nhạc Nhạc vui vẻ chưa được ba giây, liền bị Mộ Minh Nguyệt dội một chậu nước lạnh dập tắt!
“Mẹ, mẹ cũng nghe thấy Ngô Tiểu Khải giễu cợt bé cưng thế nào rồi, nếu không thì nhân lúc cái chú lúc nãy kia nhất thời xúc động, liền để chú ấy làm bố mới của con, thế nào?” Mộ Nhạc Nhạc vỗ tay cho ý tưởng của mình, trên mặt đầy vẻ lấy lòng, hỏi: “Mẹ, có phải bé cưng siêu cấp thông minh không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Minh Nguyệt trắng nhợt.
Bố mới?
Đáng lẽ Chiến Vân Khai chính ra bố ruột của Nhạc Nhạc.
Nhưng Mộ Nhạc Nhạc là đứa con cô nuôi năm năm, tuyệt đối cô sẽ không cho phép Chiến Vân Khai tới cướp đứa bé này đi.
Trong giọng nói Mộ Minh Nguyệt mang theo chút u ám: “Bé cưng, cái chú đó đã có gia đình, chúng ta không thể đi chia rẽ người khác.”
Cô càng không muốn cùng chung một người đàn ông với em gái cùng cha khác mẹ của mình.
Huống chi Chiến Vân Khai quyền thế chọc trời, cô ở bên cạnh anh, giống như một con kiến bị giẫm dưới lòng bàn chân.
Nếu để cho Mộ Nhạc Nhạc trở về bên người Chiến Vân Khai, với tính cách của Thẩm Tư Viện, chắc chắn sẽ ngược đãi Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc nhớ tới người phụ nữ đã nhìn thấy ở lâu đài, lòng cũng lập tức trầm xuống.
Đúng vậy, Hi Hi thúi có mẹ.
Mặc dù bọn họ có dáng dấp tương tự nhau, nhưng có lẽ đều di truyền gen của Chiến Vân Khai.
“Mẹ, vậy bố của con đâu? Ông ấy ở chỗ nào?”