Trong bếp.
Chiến Vân Khai đang rửa chén thì quản gia Trình gọi điện thoại đến.
Đợi quản tra Trình báo cáo mọi chuyện xong, trong lúc ông ấy đang đợi Chiến Vân Khai cúp máy trước, anh lại mở miệng nói: “Quản gia Trình.”
Quản gia Trình bị gọi tên lập tức đáp lại, cách một cái điện thoại có hơi thấp thỏm: “Cậu chủ, còn có chuyện gì dặn dò sao?”
“Bình thường con gái thích con trai theo đuổi cô ấy thế nào?”
Hả? Quản gia Trình cầm điện thoại mà đổ mồ lạnh, sau khi nghe thấy câu nói của Chiến Vân Khai, ông ấy thật sự không thể tưởng tượng ra được cậu chủ kiêu ngạo nhà mình lại chủ động hỏi về vấn đề này.
Chiến Vân Khai xả hết nước trong chén, rồi dùng khăn lau khô, sau đó bỏ từng cái vào tủ khử trùng.
Chiến Tiêu Vân không nghe thấy quản gia Trình trả lời, anh trầm giọng nói: “Hay là con gái hy vọng có được gì từ con trai?”
Tất cả mọi thứ của anh đều đã cho Mộ Minh Nguyệt hết rồi.
Tình yêu cũng cho cô luôn rồi.
Chỉ là, anh không biết còn phải làm gì mới có thể khiến Mộ Minh Nguyệt yêu anh lần nữa.
Mấy cách mà mấy anh em chỉ cho anh trước kia đều chẳng có cách nào dùng được cả.
Vợ của anh căn bản không giống như những cô gái bình thường, không phải dùng tiền bạc và lời nói ngọt ngào là có thể làm cô cảm động.
Ngoại trừ Mộ Minh Nguyệt, từ trước đến giờ Chiến Vân Khai chưa từng kiên nhẫn và đặt đến tâm tư lên người một cô gái như vậy, nhưng đây cũng là chuyện bắt buộc phải làm trong cuộc đời này của anh.
Hỏi một người đã đi qua nửa đời người như quản gia Trình chắc là rất thích hợp, dù sao quản gia Trình ăn muối còn nhiều hơn anh ăn cơm.
“À à!” Quản gia Trình phát hiện mình không hề hiểu sai ý.
Nhưng mà, ông ấy nên nói với cậu chủ thế nào đây? Quản gia Trình cũng rơi vào sầu não, nghĩ rất lâu, ông ấy mới nói: “Cậu chủ, tình yêu cả đời này của tôi rất đơn giản, một đời chỉ có một người, tình yêu của người trẻ bây giờ thì hơi khó, chắc là đều thích cảm giác mới mẻ nhỉ?”
Đối với mợ chủ, những thứ như kim cương, hoa tươi, xe sang nhà đẹp đều không thích hợp.
Mợ chủ không phải là cô gái thích vật chất.
Muốn theo đuổi lại mợ chủ, quả thật là còn khó hơn lên trời.
“Cậu chủ, cậu thật là chấp nhất.” Quản gia Trình bị cảm động bởi tình cảm của cậu chủ đối với mợ chủ.
Cả đời này cậu chủ không hề có điểm yếu, mà mợ chủ chính là điểm yếu của anh.
Ông ấy tưởng rằng sau khi cậu chủ trải qua sống chết thì sẽ không còn tình cảm gì nữa.
Nhưng đối với mợ chủ, anh là dùng mạng để mà yêu.
Chiến Vân Khai đóng cửa tủ khử trùng, giặt sạch khăn rồi phơi khô, nói: “Tôi vốn dĩ không thể nào quên nổi một người từng thực sự thích và yêu tôi, tưởng rằng chỉ là bỏ lỡ một người, nhưng thực ra là bỏ lỡ cả một đời, tôi không muốn mất đi cuộc đời này.”
Quản gia Trình ở đầu dây bên kia bỗng nhiên rơi nước mắt, vừa lau nước mắt vừa khóc, nói: “Cậu chủ, tôi sẽ đợi đến ngày Vân Khai gặp Minh Nguyệt.”
Đợi đến ngày Vân Khai gặp Minh Nguyệt.
Chiến Vân Khai nghe thấy, khóe môi cong cong.
Thì ra anh và Mộ Minh Nguyệt mới là một đôi mà vận mệnh đã sắp đặt.
Vận mệnh đã sắp đặt anh là của cô, cô cũng được sắp đặt là người của anh.
“Cúp đây.” Chiến Vân Khai nói.
Quản gia Trình thật sự là không thể nào tiếp nhận được, sau khi cậu chủ có tình yêu thì cả người đều trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Cậu chủ, từ xưa đến giờ, con gái luôn không thể cưỡng lại đàn ông đẹp trai, nhiều tiền, dịu dàng lại lãng mạn.” Quản gia Trình nói trước khi cúp máy.
Lời của quản gia Trình đã khiến Chiến Vân Khai nhíu mày.
Dịu dàng và lãng mạn không phải là đang nói Lục Chiếu Thiên sao?
Ở trước mặt anh, Mộ Minh Nguyệt khen gia cảnh và bối cảnh của Lục Chiếu Thiên tốt, lại dịu dàng và lãng mạn…
Xem ra nếu tình địch của anh không biến mất thì Mộ Minh Nguyệt sẽ không về nhà.
Nhớ đến lần trước sau khi ly hôn, Mộ Minh Nguyệt đến nhà Lục Chiếu Thiên qua đêm, nghĩ đến anh lại thấy bực bội.
Sau này anh tuyệt đối không thể để Minh Nguyệt qua lại với Lục Chiếu Thiên nữa!
Chiến Vân Khai nhất định cũng phải khiến bản thân trở nên dịu dàng và lãng mạn.
Sau khi gọt hoa quả xong, anh pha ly trà sữa rồi bưng ra ngoài.
Chiến Vân Khai vô cùng lấy lòng Mộ Minh Nguyệt, nở nụ cười mà bản thân cho là dịu dàng nhất, nói với Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, đây là trà sữa không béo, ăn ít hoa quả để bổ sung vitamin.”
Anh ngồi xuống bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, bóp vai cho cô, nói: “Minh Nguyệt, anh đi dạo phố với em nhé.”
Con gái đều thích dạo phố, Minh Nguyệt của anh cũng không ngoại lệ.
Lúc trước khi anh còn ngồi trên xe lăn, cô luôn thì thầm rằng nếu có một ngày anh có thể dạo phố cùng cô thì tốt quá.
Dù là sau khi anh đứng dậy rồi, cũng chưa từng đi dạo phố cùng cô.
Là anh đã lơ là cô.
Anh thật đáng chết.
Bây giờ, anh muốn bù đắp lại cho cô từng chút một.
Phải đặt nhu cầu của cô lên hàng đầu, làm những hành động nhỏ nhặt mà cô muốn.
Mộ Minh Nguyệt ôm điều khiển tivi, hờ hững nói: “Nóng như vậy, tôi không muốn đi dạo phố.”
Chiến Vân Khai nghe thấy, có hơi mất mác.
Lúc này, một giọng nói không chút êm ái vang lên, có vẻ như là mách tội: “Mẹ, Chiến Vân Khai đang ghét bỏ mẹ mập thành trái bóng, còn nói sức khoẻ của mẹ không tốt.”
Chiến Vân Khai nghe thấy câu nói của bánh bao nhỏ, không kìm được mà nhíu mày.
Vốn dĩ Chiến Vân Khai rất hài lòng với con trai của Mộ Minh Nguyệt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại còn cổ vũ anh cố gắng theo đuổi Mộ Minh Nguyệt.
Nhưng bây giờ cậu lại có vẻ như đang chia rẽ anh và Mộ Minh Nguyệt vậy.
Con gái lật mặt nhanh hơn lật sách thì bình thường, bây giờ con trai trở mặt cũng nhanh vậy sao?
Mộ Minh Nguyệt nghe thấy, nghi ngờ nhìn về phía Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi mập thành quả bóng? Sức khoẻ của tôi rất tốt đấy nhé!”
Chiến Vân Khai cười xòa, đưa tay vuốt mái tóc mượt mà của Mộ Minh Nguyệt, nói: “Đó là do con trai nói, đâu phải do anh nói. Anh biết em thích uống trà sữa, nhưng lại sợ uống rồi sẽ mập, nên anh đã cố tình học làm trà sữa không béo, để em có thể tha hồ mà uống.”
Mộ Minh Nguyệt nghe thấy, bỗng chốc thấy ấm lòng.
Cô là người không có tiền đồ như vậy đấy, một chút đồ ăn ngon đã có thể mua được lòng cô rồi.
Con trai cô rõ ràng là đầu bếp nhí Trung Quốc, cô đã từng ăn qua vô số cao lương mỹ vị, nhưng cô vẫn không thể cưỡng lại đồ ăn do Chiến Vân Khai tự mình làm.
Không biết tại sao cô đặc biệt ỷ lại vào đồ ăn do Chiến Vân Khai làm, cụ thể là thế nào thì bản thân cô cũng không nói rõ được.
Mộ Minh Nguyệt đúng là không thể cưỡng lại sức hút của trà sữa, nhưng cô không ngờ Chiến Vân Khai vạn năng thường ngày lại nhớ rõ sở thích của cô.
Cô đã ăn đồ ăn Chiến Vân Khai làm rồi, có uống thêm trà sữa anh pha chắc cũng không sao đâu nhỉ.
“Mẹ, cắn người miệng ngắn đấy.” Chiến Cảnh Hi thấy mình mách tội không thành công, lại bắt đầu đổi cách khác để nhắc nhở Mộ Minh Nguyệt.
Lúc này, Chiến Vân Khai thật sự rất muốn ném bánh bao nhỏ này ra ngoài.
Ổn quá đi.
Cứ luôn phá đám anh.
Lỡ Mộ Minh Nguyệt cảm thấy ngại không uống trà sữa anh pha thì phải làm sao đây?
Mộ Minh Nguyệt dùng sức hút một ngụm trà sữa, sau đó lẳng lặng bỏ xuống: “Tôi no quá…”
Thực ra trong lòng cô đang nhớ nhung ly trà sữa kia.
May mà trước khi cô bỏ xuống đã dùng sức hút một ngụm!
“Để con uống xem có vị gì!” Chiến Cảnh Hi cũng rất thích uống trà sữa, nhưng từ trước đến giờ bố luôn không cho cậu uống.
Thậm chí còn nói đây là thực phẩm rác.
Thế mà bây giờ bố lại tự tay pha cho mẹ uống!
Thật là thiên vị!
Trọng sắc khinh con!
Đôi chân nhỏ của Chiến Cảnh Hi nhảy xuống khỏi sofa, chạy đến trước bàn trà, cầm ly trà sữa hút một ngụm, rột rột uống hết xuống bụng, sau đó trước mắt sáng lên!
Mẹ nó! Thật là ngon quá đi!