Nhìn Chiến Vân Khai từng bước đến gần, không hề có ý muốn quỳ xuống, LU bèn đẩy Mộ Minh Nguyệt một cái, khẽ đẩy người cô về phía lồng thú.
“Chiến Vân Khai, mày quỳ xuống cho tao! Nếu không, tao sẽ ném Mộ Minh Nguyệt vào cho thú ăn!”
Sự sống chết của Mộ Minh Nguyệt, chỉ phụ thuộc vào một ý nghĩ của Chiến Vân Khai!
Chiến Vân Khai hoàn toàn không để ý đến mệnh lệnh của LU và ánh mắt của Mộ Minh Nguyệt, anh đã nổi lên ý muốn gϊếŧ người.
Hôm nay, anh phải mang người đi, gã đàn ông không có mặt này cũng đừng hòng sống tiếp!
Chiến Vân Khai vừa vứt lá bài poker đặc chế trong tay áo ra, bay vút về phía LU như một luồng điện.
Lá bài poker tựa như một lưỡi dao sắt bén, cắt qua cánh tay của LU.
LU bị đau, thấp giọng rên một tiếng, Mộ Minh Nguyệt bèn nhân lúc LU thả lỏng, vội vã chạy thoát, chạy về phía Chiến Vân Khai.
Chiến Vân Khai đưa tay nắm lấy cánh tay của Mộ Minh Nguyệt, kéo cô ra sau lưng bảo vệ.
Chiến Vân Khai bắt đầu tấn công đối với LU, một cước quét qua, LU bị đột kích, gã căn bản không có cách nào tránh được.
Chỉ có thế gắng sức chống đỡ.
Ngay lập tức, cơ thể LU trở nên lảo đảo, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt của gã đen lạnh mang theo sự phẫn nộ ngút trời!
LU cố nhịn sự đau đớn khủng khiếp của cơ thể, người còn chưa đứng vững, Chiến Vân Khai lại bắt đầu tấn công, gã bị doạ đến vội vã lùi ra sau.
Chiến Vân Khai lại không hề muốn buông tha cho LU, anh bước lên cho LU một cái ném qua vai.
Thoáng chốc LU bị ném thành một bãi shit cún, gã muốn phản kháng, nhưng lại bị một luồng khí lạnh vô hình bao phủ, khiến gã không cách nào nhúc nhích!
Tên đàn ông tên Chiến Vân Khai này là ma quỷ sao!
LU vừa định bò dậy từ mặt đất, Chiến Vân Khai lại đá ra một cước thật mạnh.
“A!”
Cả cơ thể LU đau đến kêu thảm một tiếng!
LU gần như sắp ngất đi, cả người toát ra mồ hôi lạnh, gương mặt dưới lớp mặt nạ cũng nhăn nhó cực độ! Trong mắt chỉ còn lại nỗi sợ hãi!
Nỗi sợ hãi không gì sánh được!
Chiến Vân Khai từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống LU, ánh mắt bình thản: “Mày không nên chọc tao.”
“Tổ chức thần bí Tây u? Ha… không chừng bắt đầu từ hôm nay, tổ chức thần bí Tây u sẽ vĩnh viện biến mất khỏi lịch sử Tây u!”
Chiến Vân Khai vừa định đích thân ra tay, giọng nói lạnh lẽo đầy uy hiếp của LU vang lên: “Nếu như mày dám đụng vào một cọng lông của tao, tao nhất định sẽ khiến mày thịt nát xương tan!”
“Tao thích nghiền xương mày thành tro hơn!” Chiến Vân Khai bật cười!
Sau đó là một tiếng hừ lạnh: “Đại ca của một tổ chức nhỏ như mày thì là cái thá gì, Chiến Vân Khai tao muốn mày chết lúc canh ba, còn để mày sống đến canh năm sao?”
LU nhịn sự đau đớn kịch liệt: “Đây là địa bàn của tao, mày tưởng rằng mày có thể dễ dàng gϊếŧ được tao sao? Ha…Không tự lượng sức!”
Theo sau câu nói này, Chiến Vân Khai quăng LU bay ra xa, cả người LU nặng nề té xuống trên trụ đá, bịch một tiếng rơi xuống đất, đau đến LU gần như sắp ngất đi!
Lúc này đây Chiến Vân Khai giống như thần chết!
Lúc Chiến Vân Khai ra tay, gã căn bản chưa kịp phản ứng lại.
Gương mặt gã triệt để đen lại!
Vả mặt!
Bị vả mặt một cách lồ lộ!
Một giây trước gã còn uy hiếp Chiến Vân Khai, ai ngờ đến một giây sau đã bị Chiến Vân Khai hạ gục!
Giờ phút này đây, cả căn biệt thự to lớn, yên tĩnh như nước.
Người của tổ chức thần bí, toàn bộ đều giống như gặp ma, ai có thể nghĩ đến Chiến Vân Khai không chỉ đánh bại hết người của bọn chúng.
Mà đến cả thủ lĩnh của tổ chức bọn chúng cũng giám gϊếŧ!
Võ công của thủ lĩnh bọn chúng đều ở trên bọn chúng, nhưng lại không nghĩ tới chỉ chưa đầy 2 phút, đã đánh bại LU rồi!
Những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là, thủ lĩnh đại ca biếи ŧɦái LU khiến người ta nghe danh đã sợ của bọn chúng, ai ngờ rằng lại bị Chiến Vân Khai đánh bại, đây thật sự là ra tay quá ác độc rồi!
“Ừng ực…” Tất cả mọi người đều sợ hãi nuốt nước miếng.
Nếu như Chiến Vân Khai không chết!
Vậy thì quốc tế cần gì các tổ chức lớn!
Chỉ cần một nhà họ Chiến, đã đủ rồi!
Sự xuất hiện của LU, khiến Vân Thành phải cung kính tiếp đãi, bây giờ lại bị người ta dạy dỗ, chuyện ngày hôm nay nếu như bị chép vào lịch sử của Vân Thành, đừng nói là chấn động Vân Thành, đến cả cái Vân Châu đều sẽ nghe tin mà tái mặt!
Cho nên bảo vệ đàn em đều không dám đến gần, lần lượt lùi ra sau.
Chiến Vân Khai đi đến trước mặt LU đang nằm im bất động, một chân đạp lên mu bàn tay của LU, giọng nói lạnh lùng vang lên trong căn nhà to lớn: “Hai tay của mày, tao lấy chắc rồi!”
Dám đụng vào vợ của anh!
Tìm chết!
Cái tay nào đụng vào, anh sẽ phế cái tay đó!
Còn chưa đợi tất cả mọi người phản ứng lại, cánh tay Chiến Vân Khai vung lên, hai lá bài poker trực tiếp cắm vào thịt trên mu bàn tay của LU, máu tươi chảy ra.
“A!”
LU kêu thảm một tiếng, cả người quỳ rạp xuống trước mặt Chiến Vân Khai.
Lúc này đây, LU không còn vẻ kiêu ngạo phách lối của lúc trước nữa, chỉ có sợ hãi!
Sự sợ hãi sâu đậm!
Gã biết thực lực của Chiến Vân Khai không thể xem thường, ai ngờ rằng lại tăng cao đến mức này!
Lúc này Chiến Vân Khai trước mắt cho người ta một cảm giác giống như vực sâu thâm thẳm.
Sâu không thấy đáy!
LU cũng mặc kệ tất cả, vội vã dập đầu nhận sai với Chiến Vân Khai, “Chiến, Chiến Vân Khai, tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi một mạng, tôi đồng ý lập tức biến mất, sẽ không động đến Mộ Minh Nguyệt nữa, tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa cho cậu!”
Một màn này, khiến tất cả mọi người có mặt đều bị sốc.
Sự trở mặt lần lượt bày ra này, khiến bầu không khí càng lúc càng căng thẳng.
Thủ lĩnh LU của bọn chúng vậy mà lại quỳ xuống xin tha!
Thủ lĩnh LU của tổ chức thần bí khiến người ta nghe danh đã hãi, thậm chí có sự tồn tại mạnh mẽ hơn phần lớn các tổ chức lớn khác, vậy mà lại xin tha trước mặt Chiến Vân Khai.
Còn bằng lòng làm nô ɭệ!
Thế giới này thay đổi rồi!
Chiến Vân Khai bình thản liếc LU đang đeo mặt nạ một cái, lạnh lùng mở miệng nói: “Làm nô ɭệ cho tao? Loại rác rưởi như mày cũng xứng sao? Chết đi!”
Lời này vừa dứt, Chiến Vân Khai nhấc chân phải lên, đạp mạnh lên cằm của LU đang quỳ trước mặt anh cầu xin, LU trực tiếp bị đạp bay!
“Bịch bịch!”
Tiếng ngã xuống đất chói tai, giống như sấp chớp điện xẹt vậy.
Mặc dù bầu không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo, toàn thân Chiến Vân Khai vẫn toát ra hơi lạnh, giống như là mưa gió cuồn cuộn.
Huỷ hết cả căn biệt thự xong, Chiến Vân Khai bèn đi đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt, ôm lấy cô đang bị chấn động sợ hãi rời khỏi hiện trường khói lửa.
Mộ Minh Nguyệt cũng bị LU hạnh hạ đến bị thương vài chỗ, cô lúc này, đang ngây người ra.
Cô ngước mắt, khoé mắt ửng đỏ, ngơ ngác nhìn gương mặt lạnh lùng điển tải của anh.
Cô của lúc này, trong lòng dậy sóng cuồn cuộn, không biết làm sao.
Anh giúp cô giải quyết LU rồi, cứu cô thoát khỏi bàn tay hiểm ác của LU.
Nếu như lúc nãy người bị thương là Chiến Vân Khai, cô căn bản không dám nghĩ tiếp…
“Nhìn gì thế?” Chiến Vân Khai cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô.
Anh nhìn xuống, nhìn cô gái bé nhỏ đã bị cảm động đến lú lẫn, chân mày không nhịn được chau lại.
Cô vậy mà khóc!
“Hu hu…Chiến Vân Khai…” Mộ Minh Nguyệt khóc không thành tiếng, cũng nói không nên lời, chỉ khẽ gọi tên của anh.
“Anh biết rồi, đừng nói nữa, yên tâm ngủ đi.” Chiến Vân Khai biết mấy ngày nay cô vất vả rồi.
Vì để bảo vệ anh, cô đã hy sinh quá nhiều, một mình chịu đựng quá nhiều rồi!
Cô gái thế này, không thèm muốn gì của anh, còn một lòng một dạ bảo vệ anh, để anh gặp được, nếu như anh không trân trọng, thì đi chết cho rồi!