Mộ Minh Nguyệt nín thở, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu, lửa giận ngút trời của Chiến Vân Khai, tim cô như bị kim đâm vậy khó chịu đến mức không thở được.
Cô đúng là một người đàn bà xấu xa!
“Đúng!” Mộ Minh Nguyệt hít một hơi sâu, tàn nhẫn nói.
Nếu đã ly hôn rồi, cô không có lý do cho anh hy vọng nữa!
Chiến Vân Khai nghe vậy, trong phút chốc cảm thấy cả thế giới như bị sụp đổ vậy!
Anh bước lên, từ trên cao nhìn xuống phía cô, cả gương mặt đau khổ: “Mộ Minh Nguyệt, người kéo anh từ trong bóng tối ra là em, bây giờ người đẩy anh vào trong địa ngục lần nữa cũng là em!”
“Ở bên anh, em thật sự chưa từng yêu qua anh sao? Cho dù chỉ là một giây!”
Mộ Minh Nguyệt đau lòng, sắc mặt lại bình thản như nước, nói câu tàn nhẫn: “Chiến Vân Khai, tôi đối với anh có gì gọi là yêu cơ chứ? Tôi đến nhà anh, ở bên cạnh anh, hoàn toàn là vì người nhà tôi ép bức tôi, tôi chỉ là một đứa gả thay, anh hy vọng tôi sẽ có tình yêu gì với anh chứ?”
“Vậy những việc em làm cho tôi, nó được xem là gì?” Giọng Chiến Vân Khai lạnh xuống, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt bị anh nhìn như vậy, trong phút chốc cảm thấy lạnh run người, thân thể run lên không lý do.
Mặc dù cô là người gả thay cho Chiến Vân Khai, nhưng cô cam tâm tình nguyện, lúc cô nhìn thấy anh nằm trên giường, cô cảm nhận được thân thế tang thương và cô đơn của anh.
Cô chưa bao giờ gặp qua một người có thể cô độc đến trong xương tủy như vậy.
Cứ như trong thế giới rộng lớn này, không có chỗ cho anh dung thân vậy.
Cô lúc đó, động lòng với một người tàn phế, không có tương lai.
Sau này nếu như phải kết hôn, chi bằng tìm một người đàn ông không gây loạn không làm cô tức giận, cứ như vậy sống cả một đời.
Không có ứng phó, không cần tính toán, cứ hòa bình sống chung với nhau như vậy cũng rất tốt.
Nhưng, sau khi ngày đêm chăm sóc anh, cô bắt đầu lật đổ suy nghĩ của chính mình.
Nhìn anh sa sút tinh thần, cô lại muốn anh tỉnh lại.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của cô, anh từ từ bước ra từ trong bóng tối, từ trên giường, đến xe lăn, đến việc bắt đầu bước đi… tất cả những điều này, đều do cô từng bước một hoàn thành.
Anh quả nhiên không làm cô thất vọng, trở thành người đàn ông lợi hại nhất trên thế giới này.
Cô biết anh rất ưu tú, còn cô cũng đủ năng lực để đứng bên cạnh anh, trở thành người phụ nữ phía sau anh.
Nhưng mà, cô không thể làm hại anh.
Cô không thể giẫm lên vết xe đổ một lần nữa, để anh trở thành một phế nhân!
Cô nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, hơi chột dạ nói: “Chiến Vân Khai, chúng ta ly hôn rồi, chuyện cũ năm xưa cứ để nó theo gió bay đi, tôi đối với anh như vậy, anh là đàn ông, một chút cũng không thiệt thòi.”
Cô biết bản thân mình bỉ ổi, dưới tình hình anh trở tay không kịp, không có bất kỳ phòng bị gì mà câu dẫn anh, khiến anh trở thành người đàn ông của cô.
Thời gian ở cùng với Chiến Vân Khai, là ký ức cả đời này cô trân quý ở nơi sâu thẳm nhất của trái tim.
Chiến Vân Khai nghe Mộ Minh Nguyệt nói vậy, tim như bị dao khoét một lỗ lớn, trái tim anh đập mạnh, sắc mặt càng trở nên u ám: “Minh Nguyệt, sao em lại có thể nói ra những lời tuyệt tình này một cách dễ dàng như vậy? Em đánh cắp trái tim tôi rồi, em lại nói với tôi để chuyện theo gió bay đi? Cô gái xấu xa, rốt cuộc em có tim không vậy!”
Mộ Minh Nguyệt ở trước mặt, không còn là con hồ ly nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn của trước kia nữa, mà là một cô gái xấu xa không có tim phổi vô cùng lạnh lùng!
Mộ Nhạc Nhạc ở bên cạnh, thấy bố và mẹ đang cãi nhau, cậu cũng cảm thấy Chiến Vân Khai tức giận với mẹ nhưng vẫn yêu chiều như vậy.
Cô gái xấu xa…
Rõ ràng là cãi nhau rất dữ dội, Chiến Vân Khai còn yêu chiều đến như vậy.
Đúng là một người đàn ông vô cùng hoàn mỹ ở tất cả mọi mặt!
Hơn nữa bản thân cậu cũng ghi lại từ bộ sưu tập tình yêu, một người đàn ông có yêu bạn không, thì phải xem anh ấy đối xử như thế nào với cô gái lúc cảm xúc của anh ấy xấu nhất.
Chiến Vân Khai trước mắt, mặc dù tức giận, nhưng không hề có ý trách cứ mẹ.
Người đàn ông như vậy, mới đáng để nương tựa cả đời!
Nếu như đổi lại là cậu, cậu thấy người phụ nữ của mình ở nhà của người đàn ông khác, cậu cũng sẽ tức giận.
Huống hồ gì là vua ghen của châu Á như Chiến Vân Khai.
Chỉ là, bố mẹ cãi nhau dữ dội như vậy, cậu có cần đi giúp một tay không?
Nhưng cậu giúp ai đây?
Giúp bố, sẽ làm tổn thương mẹ.
Giúp mẹ, sẽ bỏ rơi bố.
Aiz, làm con người ta thật khó.
Cậu quyết định rồi, vẫn là không làm gì cả, chỉ đứng một bên nhìn bọn họ cãi nhau như vậy thôi.
Mộ Minh Nguyệt bị Chiến Vân Khai hét đến hơi chóng mặt, đưa tay lên xoa huyệt thái dương, không nhẫn nhịn thêm được nữa nói với anh: “Chiến Vân Khai, tôi làm gì nói gì là tự do của tôi, bản thân anh không quản được trái tim mình, có liên quan gì đến tôi cơ chứ?”
“Vậy em đã từng yêu tôi chưa?” Chiến Vân Khai nhìn Mộ Minh Nguyệt, trong lòng trào lên một sự chua xót.
Cho dù biết là cô sẽ nói ra những lời tàn nhẫn hơn nữa, anh vẫn cứ không tự trọng, muốn nghe câu nói mà mình muốn nghe.
“Không có.” Mộ Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
“Mộ Minh Nguyệt, ngay cả lừa tôi em cũng không muốn lừa đúng không?” Giọng nói Chiến Vân Khai trầm xuống, lạnh đến cùng cực.
“Tôi có yêu anh không, không lẽ anh không cảm nhận được sao? Anh phải hỏi sao? Chiến Vân Khai, anh thiếu sự ngược đãi hay sao mà phải tìm cái không thoải mái về cho mình vậy?” Mộ Minh Nguyệt cũng hoàn toàn phục Chiến Vân Khai rồi, rõ ràng biết là cô sẽ nói lời cay độc, nhưng vẫn một mực hỏi.
Chiến Vân Khai cắn chặt răng, bình tĩnh tiến lên, ép Mộ Minh Nguyệt ngay góc tường.
Mộ Minh Nguyệt hơi sợ hãi nhìn anh, cả người Chiến Vân Khai lúc này tỏa ra khí lạnh, cô chau mày, nhìn anh hỏi: “Anh, anh muốn làm gì?”
Chiến Vân Khai cũng không nói chuyện với cô, lập tức khom người bế ngang cô gái đang mặc một chiếc váy ngủ lên, ôm ra khỏi nhà họ Lục.
“Chiến Vân Khai, anh ôm tôi làm gì, buông tôi ra!”
Mộ Minh Nguyệt bị anh ôm, muốn thoát ra, ai biết được là anh lại ôm chặt đến như vậy, vốn dĩ không cho cô cơ hội.
“Em nghĩ tôi sẽ cho em cơ hội để em ngủ lại ở nhà người đàn ông khác sao?” Mặt Chiến Vân Khai xanh lè.
Mỗi khi nghĩ đến cô ở nhà của Lục Chiếu Thiên, trong lòng anh cứ muốn phát điên!
Mà cô còn ở trước mặt Lục Chiếu Thiên cãi nhau với anh!
Còn thừa nhận không yêu anh!
Đêm nay anh phải cho cô biết, rốt cuộc anh yêu cô đến nhường nào!
Mộ Minh Nguyệt cảm nhận được độ ấm và phản ứng trên người anh.
Chiến Vân Khai cột cô vào ghế phụ lái, sau đó cho con trai theo xe của quản gia Trình về nhà.
Dĩ nhiên Mộ Nhạc Nhạc cũng không muốn lên xe của bố.
Lúc nãy mẹ nhìn thấy cậu và Chiến Vân Khai ở cùng với nhau, ánh mắt đó đã hoài nghi rồi! Cậu phải tìm một lý do để giải thích với mẹ mới được.
Mộ Minh Nguyệt ngồi ở ghế phụ lái, muốn mở cửa xe ra, nhưng lại bị Chiến Vân Khai khóa cửa rồi.
Cô tức muốn hộc máu hỏi anh: “Chiến Vân Khai, rốt cuộc anh muốn làm gì!”
“Về nhà!” Chiến Vân Khai không muốn quan tâm cô nữa, nhưng anh lại không cách nào lạnh nhạt với cô, không trả lời cô được.
Tim Mộ Minh Nguyệt tê dại, cứ như có một luồng điện từ tận đáy tim chạy qua: “Chiến Vân Khai, chúng ta đã ly hôn rồi! Anh chấp nhận sự thật đi!”
Tên đàn ông đáng chết này, không nghe hiểu tiếng người nữa rồi, không thấy rõ sự thật sao?
Nửa đêm anh chạy đến đây làm gì?
“Tôi hối hận vì đã ly hôn với em rồi!” Chiến Vân Khai hét lớn, có vẻ vô cùng bất lực!