Cả người Mộ Minh Nguyệt rung lẩy bẩy, sắc mặt trắng như tờ giấy, một nỗi sợ hãi đột ngột ập đến.
Người đàn ông trước mắt giống như một con quỷ!
Điên cuồng cố chấp!
“Con trai tôi nó vô tội, cầu xin anh đừng làm hại nó…” Mộ Minh Nguyệt nghe thấy giọng mình khẽ run rẩy.
“Không muốn tôi hại nó, thì ngoan ngoãn nghe lời đi.” Bàn tay đang nắm lấy cằm cô của LU khẽ dùng sức, thân người to lớn nhẹ đè lên, lại phát hiện Mộ Minh Nguyệt đang tránh gã, gã trở nên vô cùng mất kiên nhẫn nói với cô: “Thế nào? Cô còn muốn giữ trinh tiết cho hắn?”
Dựa vào đâu mà người phụ nữ của Chiến Vân Khai vì anh ta giữ thân như ngọc thế này?
Năm năm rồi!
Người phụ nữ đáng chết này vẫn một lòng nhớ đến Chiến Vân Khai!
“Tại sao anh cứu tôi?” Mộ Minh Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt của LU, cất tiếng hỏi.
Cô vẫn luôn nghi ngờ lý do thật sự mà gã cứu cô!
Năm đó gã phái Lục Chiếu Thiên đi cứu cô, lúc cô tỉnh lại đã ở trong tổ chức rồi.
Suốt mấy năm đó, LU huấn luyện cô bất kể ngày đêm, đào tạo cô thành một người phụ nữ toàn năng.
LU nheo con ngươi lại, thấp giọng nói: “Cô không xứng được biết.”
“Tôi muốn rời khỏi tổ chức.” Mộ Minh Nguyệt kiên quyết nói.
Cô nhất định phải thoát khỏi sự khống chế của tổ chức.
Như thế cái tổ chức này mới không còn cơ hội lợi dụng cô để làm những chuyện cô không muốn làm.
Giống như làm hại Chiến Vân Khai và Mộ Nhạc Nhạc.
Một người là người đàn ông duy nhất mà cô yêu trong đời này, một người là con trai ruột của cô.
Cô nhất định phải bảo vệ họ!
“Cô đừng hòng!” LU càng ra sức bóp lấy cằm của cô, lạnh lùng nói: “Mộ Minh Nguyệt, cô muốn rời khỏi tổ chức? Bắt đầu từ giây phút cô gia nhập tổ chức, đời này của cô đều sẽ là người của tổ chức, mà cô cũng sắp trở thành người Chiến Vân Khai muốn truy sát.”
Lúc LU nói những lời này, khoé môi cong lên thành một đường cong tàn nhẫn, hệt như một tên biếи ŧɦái.
Mộ Minh Nguyệt nghe thế, đôi mắt xinh đẹp thoáng chốc trừng lớn, cô nhìn gã không dám tin: “Những đơn hàng mà mấy năm nay anh để tôi nhận, là Chiến Vân Khai?”
Rốt cuộc cô đã làm ra chuyện khốn nạn gì!
Những chuyện mà cô làm cho tổ chức, đối với đối phương mà nói là sự đả kích trí mạng!
“Sao nào, bây giờ biết sợ rồi à?” LU cười lạnh một tiếng hỏi.
Ánh mắt Mộ Minh Nguyệt chứa đầy căm phẫn.
Nhưng cô không làm gì được, chỉ có thể căm phẫn trừng mắt với gã!
Cùng lúc này, LU lại cố nhét một viên thuốc vào miệng Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt cật lực vùng vẫy chống trả, mặc dù viên thuốc đã trôi xuống bụng.
Một lát sau, cả người cô nóng ran, giống như đang chìm trong một cái lò thiêu, ngọn lửa hừng hực đốt cháy cô.
“Ặc ặc…Tên cầm thù nhà ngươi!” Mộ Minh Nguyệt vội vã đẩy gã ra, dùng ngón tay thọt vào miệng muốn moi viên thuốc ra.
“Lái đi!”
LU lại giống như không hề nghe thấy lời Mộ Minh Nguyệt nói, xoay người ra lệnh cho tài xế lái xe đi.
Ý thức của Mộ Minh Nguyệt dần dần trở nên mở hồ, cơ thể lại càng ngày càng nóng…
Cô cảm nhận được nguy hiểm đang dần dần nuốt chửng cô…
Ai đến cứu cô với?
Cô không muốn trúng kế của LU!
Càng không muốn bị tên đàn ông biếи ŧɦái LU này chạm vào!
Thế nhưng, ngoại trừ Chiến Vân Khai, còn có ai có thể cứu cô đây?
Vả lại, cô vì muốn để Chiến Vân Khai hạ quyết tâm ly hôn, nói ra những lời cay độc đó, không biết anh làm sao vượt qua!
Lúc Mộ Minh Nguyệt ngất đi, đôi bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt lấy quần áo trên người mình để không bị xâm hại.
Trong cơ mê mang, cô cảm giác xe dừng lại, cũng nghe thấy tiếng nói chuyện.
Cho đến khi cô bị người đàn ông bế lên, cô vô cùng sợ hãi, cố gắng ép chính mình tỉnh táo lại.
“Đừng, đừng chạm vào tôi!” Mí mắt Mộ Minh Nguyệt vô cùng nặng nề, ý thức còn sót lại đều đang dùng để chống trả!
“Minh Nguyệt, cô dậy đi, là tôi! Tôi là Lục Chiếu Thiên!”
Một giọng nói vừa lo lắng vừa dịu dàng vang lên bên tai, lúc Mộ Minh Nguyệt nghe thấy tên của Lục Chiếu Thiên, cô giống như tìm thấy được cọng rơm cứu mạng, cũng mặc kệ tại sao Lục Chiếu Thiên lại xuất hiện, đưa đôi tay nhỏ ra níu lấy quần áo của Lục Chiếu Thiên, hơi thở hỗn loạn nói: “Cậu Lục, đưa tôi đến bệnh viện, cứu tôi với…”
Cô lo rằng bản thân mình còn không đến bệnh viện nữa sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Mộ Minh Nguyệt nói xong những lời này, còn không đợi Lục Chiếu Thiên phản ứng lại đã ngất đi.
Cho dù là bị bỏ thuốc, Mộ Minh Nguyệt vẫn liều mạng chịu đựng.
Cho dù là rõ ràng bên cạnh có một người đàn ông giúp cô giải quyết, cô cũng không nghĩ tới muốn người đàn ông đó giúp cô, mà muốn anh ta đưa cô tới bệnh viện.
Lục Chiếu Thiên nhìn người con gái trong lòng mình, nheo đôi mắt sâu thẳm lại, bế cô đi vào biệt thự, sau đó tiêm cho cô thuốc giải.
Một đêm này, Mộ Minh Nguyệt trải qua an toàn trong phòng của Lục Chiếu Thiên.
Mà Lục Chiếu Thiên lại đứng gác bên cạnh Mộ Minh Nguyệt cả đêm.
Lục Chiếu Thiên nhìn Mộ Minh Nguyệt nằm trên giường, sờ lên cổ mình, tháo một cái máy đổi giọng ra, đặt lên bàn.
Bên này, Chiến Cảnh Hi thấy mẹ vẫn chưa về nhà, mà điện thoại cũng gọi không được, cậu bèn lo lắng, vội vàng gọi điện thoại cho Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc nghe xong, lập tức báo lại cho Chiến Vân Khai.
Còn chưa nhìn thấy Chiến Vân Khai, đã gấp gáp từ trên lầu hét lớn, “Bố, bố! Vợ trước của bố mất tích rồi!”
Mẹ vậy mà không về nhà!
Vậy mẹ đi đâu được chứ?
Mà lúc này đã là hai giờ khuya, ly hôn với Mộ Minh Nguyệt xong Chiến Vân Khai vẫn luôn giống như người mất hồn, nhưng vì theo đuổi lại Mộ Minh Nguyệt, anh lại nhốt mình trong phòng sách bắt đầu lên kế hoạch làm sao theo đuổi vợ, làm sao mới có thể khiến Mộ Minh Nguyệt hồi tâm chuyển ý.
Lúc anh nghe thấy tiếng con trai, vội vã đứng dậy khỏi ghế, mở cửa bước ra, hỏi: “Có chuyện gì? Minh Nguyệt xảy ra chuyện gì rồi?”
“Bố, vừa nãy Hi…Nhạc Nhạc gọi điện cho con nói, nói mẹ cậu ấy cả đêm không về nhà! Chị Minh Nguyệt chia tay với bố xong, chị ấy đi đâu rồi? Chẳng lẽ chị ấy vì đau lòng mà bị người xấu bắt đi rồi?” Mộ Nhạc Nhạc càng nghĩ càng sợ.
Cậu chỉ có một người mẹ này thôi, nếu như xảy ra chuyện, cậu cũng không thiết sống nữa!
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Nhạc Nhạc càng thêm sợ hãi, cậu đưa tay nhỏ ra, kéo quần của Chiến Cảnh Hi, mũi đỏ chót, khóc nói: “Bố, bố nhanh phái người đi tìm chị Minh Nguyệt đi…Còn không đi tìm, chị ấy sẽ bị người đàn ông khác cướp đi đó!”
Nếu như mẹ bị người khác cưới đi, vậy cậu phải làm thế nào?
Mộ Minh Nguyệt mất tích rồi!
Lúc xác nhận Mộ Minh Nguyệt đúng là không về nhà, gương mặt Chiến Vân Khai đen lại!
Điều tra ra, Mộ Minh Nguyệt ở nhà họ Lục!
Chiến Vân Khai bèn lái xe tới đó!
Mộ Nhạc Nhạc tất nhiên cũng không bị bỏ lại, lúc Chiến Vân Khai khởi động xe, đã leo lên ghế phó lái rồi.
“Con đi theo làm gì?” Chiến Vân Khai vừa lái xe vừa hỏi.
“Tất nhiên là để giúp! Nói thế nào đi nữa, chị ấy cũng là người con gái con nhìn trúng!” Mộ Nhạc Nhạc đóng cửa xe xong, bèn thắt dây an toàn cho chính mình.
Chiến Vân Khai lái xe, anh không thắt dây an toàn, lát nữa sẽ bị hất văng đó!
Lúc này Chiến Vân Khai không có tâm trạng tranh luận với con trai những chuyện này, lái xe thẳng đến nhà họ Lục.
Sao Mộ Minh Nguyệt lại ở nhà họ Lục?
Mà con trai bên cạnh, cái gì không nên nhắc thì lại nhắc.
“Bố, bố nói xem, chị Minh Nguyệt gấp gáp ly hôn chia tay với bố, có phải là vì người đàn ông tên Lục Chiếu Thiên này không?” Mộ Nhạc Nhạc cố ý hỏi.