Khi Chiến Vân Khai ngồi trước bàn làm việc, định soạn thảo hợp đồng ly hôn, Mộ Nhạc Nhạc đứng ở bên xem xét.
Phân chia tài sản ly hôn…
Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy mấy từ này, ánh mắt sáng rực lên!
Tròng mắt đảo một vòng, bèn thử hỏi dò: “Bố, tài sản này của bố định chia như thế nào?”
Chiến Vân Khai và mẹ ly hôn rồi, quả này mẹ sắp phát tài rồi!
Phải biết là Chiến Vân Khai giàu nứt đố đổ vách đó!
“Chia?” Chiến Vân Khai nghe thế, cầm bút máy lên, ký vào văn kiện, lạnh giọng nói: “Mấy thứ này đều thuộc về Mộ Minh Nguyệt hết.”
Mộ Nhạc Nhạc nghe thế, không dám tin che miệng, ánh mắt kinh ngạc: “Bố, bố định tay trắng ra đi ạ! Cái toà nhà này giá trị tới hơn chục tỷ đó! Tài sản của bố đưa hết cho chị Mộ Minh Nguyệt, thế chẳng phải bố thành kẻ khố rách áo ôm à?”
Mộ Minh Nguyệt thật sự không hiểu thế giới của người giàu!
Thế mà lại đưa hết tài sản cả đời của mình cho người khác!
Mà còn không thèm chớp mắt!
Huống hồ Chiến Vân Khai còn là người giàu nhất thế giới nữa!
Phân chia tài sản ly hôn mà nhanh gọn quá vậy?
Nghĩ kỹ thì, thế chẳng phải cậu sẽ là… Con trai của phú bà giàu nhất thế giới sao?
Vậy giờ cậu là đứa trẻ có giá trị cao nhất thế giới này rồi đó!
Không ngờ chuyến về nước này của cậu, không chỉ thu hoạch được một bé cưng giống mình y đúc, còn biến thành con trai của người giàu nhất thế giới!
Hành trình về nước này của cậu, thu hoạch quá đã luôn!
Mà á, cậu còn chẳng phải làm gì hết!
Mộ Nhạc Nhạc kiềm ném hưng phấn trong lòng, lúc nhìn Chiến Vân Khai thì tỏ ra rất khó xử: “Bố, bố không giữ cho mình tí tài sản nào, bố lấy gì để nuôi con đây? Không bằng bố dứt khoát đưa con sang làm con thừa tự của chị Mộ Minh Nguyệt đi…”
Cậu phải tìm cách để đổi thân phận cho Chiến Cảnh Hi mới được.
Nếu không cậu ấy lại phải ở với một người bố nghèo khổ mất!
“Sao thế, sống với bố tủi thân con lắm hả?” Anh mắt Chiến Vân Khai lạnh thấu xương lướt qua Mộ Nhạc Nhạc, nhàn nhạt nói.
Đứa trẻ này, không phải con anh và Minh Nguyệt sinh ra, quả nhiên nuôi không được.
Mang theo người cũng không tiện, anh còn phải bắt đầu lại từ đầu với Mộ Minh Nguyệt, mang theo con của Thẩm Tư Nguyệt bên cạnh, không tiện một chút nào.
“Bố, bố không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho con nữa chứ, con dù sao cũng là con của bố, tài sản không chia con tí nào sao? Đến cả toà nhà bố cũng cho chị Mộ Minh Nguyệt rồi, thế còn con sau này ở đâu bây giờ?
Tay Chiến Vân Khai mà ký xuống là thành người nghèo ngay, nói ông ta không yêu mẹ thì có quỷ mới tin!
Nhưng cái người này lại chẳng nghĩ gì cho bản thân và con trai hết!
Ông ấy giờ cũng đã trưởng thành rồi, tất nhiên chẳng sao cả, nhưng Chiến Cảnh Hi còn nhỏ mà, phải lớn lên khoẻ mạnh, Chiến Vân Khai ly hôn rồi trở thành người không nhà, chẳng nhẽ định đưa con trai đi lưu lạc đầu đường xó chợ sao?
Ôi ôi, quả ly hôn này của Chiến Vân Khai, từ một cool guy đắt giá, nhoáng một cái trở thành một người đáng thương rồi.
“Thẩm Tư Viện trước đấy không lâu đề nghị muốn giành quyền nuôi dưỡng đưa con về.” Chiến Vân Khai đột nhiên nói.
Mộ Nhạc Nhạc nghe thế, cơ thể nhỏ gầy run lên!
Á chù, vô tình! Quá tàn nhẫn!
Lại còn muốn đưa con trai cho bà cô đó hả?
Não bố bị hỏng rồi hay gì!
“Bố, thế con đi nhặt ve chai với bố cũng được.” Mộ Nhạc Nhạc tiến tới ôm chân Chiến Vân Khai lấy lòng: “Học phí ở trường con đắt quá, nếu con nhớ không nhầm, thì bố đã đóng sáu năm tiền học rồi, không thì thế này nhé, con tới trường xin thôi học, để trường trả lại học phí, bố lấy tiền học của con để khởi nghiệp đi, con tin dựa vào năng lực của bố, cố gắng vài năm nữa, sẽ nhanh chóng trở lại vị trú đứng đầu thế giới!”
Chiến Vân Khai trong vòng vài năm đã trở thành người có tiếng trong giới kinh doanh, giàu nhất thế giới đó!
Khả năng kiếm tiền của người này quá khủng luôn ý!
Lúc đầu cậu hack vào hệ thông của Chiến Vân Khai, đã nhìn trúng tài sản của anh rồi, còn hưởng không ít tiền của Chiến Vân khai nữa!
Mà cậu không gọi đấy là hack, là lấy đi.
“Bố có nghèo cũng không để con thất học.” Chiến Vân Khai nghe con nói thế, đầu tiên là sửng sốt.
Mặc dù đứa con này là Thẩm Tư Viện sinh ra, nhưng không biết tại sao, anh lại không ghét nó nổi, mà còn có cảm tình sâu sắc với đứa nhỏ, mặc dù anh không thể hiện ra, nhưng anh biết chính mình không muốn bạc đãi đứa nhỏ.
Giống như lo sẽ đối xử tệ với con mình.