Chiến Vân Khai nhìn gương mặt thanh tú thuần khiết của Mộ Minh Nguyệt, anh bước lên, vén sợi tóc rơi xuống của cô ra sau tai.
Mộ Minh Nguyệt cảm nhận được bàn tay anh chạm vào mặt mình, cô quay đầu lại, nhìn Chiến Vân Khai, anh mặc một bộ vest cao cấp được đặt may vừa vặn với cơ thể, dáng người cao lớn, mắt mũi lạnh lùng, cả người đều toát ra vẻ quyến rũ!
Cô nhìn gương mặt điển trai gần trong gan tất, không nhịn được mà khẽ chau mày, ôm bảo bảo trong lòng lùi về sau một chút.
Cô tưởng rằng anh muốn đem bảo bảo đi, không biết vì sao trong đáy lòng sinh ra một cảm giác buồn bã, bèn nói với Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, mưa tạnh rồi, nên trở về rồi!”
Trận mưa này, nói mưa là mưa, nói tạnh là tạnh!
Chơi người ta hả?
Mộ Minh Nguyệt nhìn “Chiến Cảnh Hi” nằm trong lòng cô đang dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn cô, dù trong lòng không nỡ, cuối cùng vẫn đưa cậu bé lại cho Chiến Vân Khai, sau đó ôm lấy con trai đứng sau lưng.
“Chúng tôi đi trước đây!”
“Chị Minh Nguyệt, đừng đi mà!” Hu hu hu hu hu mẹ à con mới là con trai của mẹ mà!
Kẻ trong lòng mẹ là hàng giả đó!
Cậu vốn không nên nhiều chuyện đóng giả Chiến Cảnh Hi đi ghẹo Chiến Vân Khai gì đó!
Bát tự của tên Chiến Vân Khai này không hợp với cậu!
Em trai thúi! Vậy mà dám chơi cậu!
Nhưng mặc kệ Mộ Nhạc Nhạc gào lên thế nào, Mộ Minh Nguyệt vẫn ôm Chiến Cảnh Hi rời đi.
Cậu nhìn thấy nụ cười đắc thắng của Chiến Cảnh Hi!
Cậu thật sự sẽ không bị Chiến Vân Khai nhốt trong toà thành này không thể ra ngoài chứ?
Vừa nghĩ đến đây, chuông cảnh báo nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc lập tức vang lên!
Cậu không muốn thừa kế cái gì mà tài sản mấy trăm tỷ nữa, cậu không cần nữa, cậu chỉ cần mẹ thôi!
Nhưng để tránh Chiến Vân Khai làm ra hạ sách, cậu phồng hai má, tức tối trừng mắt với Chiến Vân Khai: “Bố, nếu như bố không thích con, thì cứ đem con đưa cho chị Minh Nguyệt đi! Dù sao con cũng không muốn nhìn cái gương mặt lạnh như núi băng này của bố!
Gương mặt điển trai của Chiến Vân Khai vẫn bình thản, nhìn Mộ Nhạc Nhạc, không nói lời nào, mà ôm lấy con trai rời đi.
Trong lòng Mộ Nhạc Nhạc khổ sở: Mẹ, bố trở nên lạnh lùng thật sự rất đáng sợ, cục cưng sợ hãi…
Mộ Nhạc Nhạc không chịu được nhất là người khác bạo lực lạnh đối với cậu, đặc biệt là Chiến Vân Khai.
“Bố, bố đây là muốn đưa con đi đâu vậy?” Mộ Nhạc Nhạc bị Chiến Vân Khai ôm đi, cũng không phải đuổi theo mẹ, cậu có chút lo lắng hỏi.
“Đem con đi bán.” Chiến Vân Khai nói.
Mộ Nhạc Nhạc nghe thế, trước tiên ngây người ra, sau đó trừng mắt thật lớn, chỉ vào chính mình không dám tin mà hỏi: “Cục cưng dễ thương như vậy mà bố muốn bán đi? Bán xong rồi bố đi đâu tìm người sinh cho bố đây?”
Trời ạ!
Ông bố này quả nhiên muốn bán cậu!
…
Cùng lúc đó, Mộ Minh Nguyệt dắt Chiến Cảnh Hi rời khỏi xong, cô không lập tức về nhà ngay, mà đem Chiến Cảnh Hi giao cho Sở Linh Dao xong, cô bèn tìm một lý do nói là đến trung tâm thương mại mua đồ.
Thật ra Mộ Minh Nguyệt không hề đến trung tâm thương mại, mà đi tìm người tiếp tay.
Mr.Lu của tổ chức đó.
Một người lãnh đạo thần bí.
Cũng là ân nhân cứu mạng đã cứu cô năm đó.
Bây giờ cô, phải báo ân rồi!
Đến khách sạn Thất Miêu, Mộ Minh Nguyệt hít thở sâu một hơi, mang giày cao gót bước vào trong, đi thang máy thẳng đến tầng cuối cùng của khách sạn.
Cửa thang máy vừa mở ra, đập vào mắt là hai người mặc vest đen, đeo tai nghe, gương mặt nghiêm túc, lúc nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt, cung kính cúi người chào cô: “Cô M, Mr.Lu đang đợi cô bên trong.”
Mộ Minh Nguyệt gật đầu, mang giày cao gót thẳng lưng đi vào.
Tầng cao nhất, là chỗ riêng tư của Mr.Lu
Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy người đàn ông cao lớn đó đeo mặt nạ đứng trước cửa sổ sát đất, trong không khí tràn ngập một mùi nước hoa nhàn nhạt của đàn ông, vô cùng dễ ngửi.
“Mr. Lu.” Cô nhìn dáng người cao lớn đó, khẽ gọi một tiếng.
Hôm nay cô đến, là muốn lật bài ngửa với gã.
“M, cô khiến tôi quá thất vọng!” Một giọng nói lạnh lùng, giống như vọng đến từ địa ngục vậy, khiến cơ thể Mộ Minh Nguyệt đột ngột đờ ra!
Chương 172: Mộ Minh Nguyệt, cô chỉ là một con chó của tôi thôi!
Mộ Minh Nguyệt hít thở sâu một hơi, cô bước lên trước hai bước, cung kính nói: “Mr.Lu, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.”
“Chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
“Liên quan đến nhiệm vụ này, tôi không nhận.” Mộ Minh Nguyệt hít thở sâu một hơi, chậm rãi nói: “Vì sao là Chiến Vân Khai?”
Gia nghiệp nhà Chiến Vân Khai lớn, số kẻ thù muốn lấy mạng anh đếm không xuể, cô không ngờ tới Mr.Lu sẽ là kẻ thù của Chiến Vân Khai…
Người đàn ông nghe thế, gương mặt dưới lớp mặt nạ co giật một chút, vứt ly rượu trên tay lên bàn.
Bước nhanh lên trước, đưa tay bóp lấy cầm của Mộ Minh Nguyệt, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Mộ Minh Nguyệt, cô có tư cách gì ra điều kiện với tôi?”
“Bảo cô gϊếŧ một người, làm khó cô thế sao?”
Mộ Minh Nguyệt bị đau, sắc mặt trắng bệch, có chút hoảng loạn nhìn người đàn ông trước mắt: “Thứ lỗi cho tôi không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ được.”
“Ha ha…Không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ? Mộ Minh Nguyệt, cô cảm thấy anh ta sẽ giữ mối hoạ ngầm như cô bên cạnh sao? Mr.Lu lạnh lùng hỏi.
Mộ Minh Nguyệt vô cùng kinh hãi!
“Tất cả những việc anh bảo tôi làm trong tổ chức, đều là để có một ngày đối phó với Chiến Vân Khai? Làm sao anh biết quan hệ giữa tôi và Chiến Vân Khai?”
Mr.Lu lạnh lùng nhướn mày: “Cô là người tôi dạy ra, đối với tất cả mọi chuyện của cô, tất nhiên tôi phải biết rõ như lòng bàn tay, càng biết rõ gốc gác của cô.”
Mộ Minh Nguyệt đứng yên tại chỗ, ánh mắt hoảng hốt, thoáng chốc trở nên khó coi, tiếp đó, cô trực tiếp quỳ xuống bên chân của Mr.Lu, đưa đôi tay trắng đến không có sắc máu lên, nắm lấy ống quần được ủi thẳng thóm của gã đàn ông, giọng nói khẽ rung rẩy: “Mr.Lu, tôi sai rồi, tôi rất biết ơn ơn cứu mạng năm đó của anh, nhưng mà tôi cầu xin anh, buông tha Chiến Vân Khai, được không?”
Nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt cầu xin cho một người đàn ông từng làm tổn thương cô, đẩy cô vào chỗ chết, trong lòng gã vô cớ dậy lên một sự tức giận.
“Đó là tên đàn ông muốn lấy mạng cô, cô vậy mà lại quỳ xuống giống như một con chó cầu xin cho hắn?”
Cơ thể Mộ Minh Nguyệt khẽ rung lên một cái, bàn tay nhỏ nhắn nắm ống quần của gã không buông.
Vì Chiến Vân Khai, cô có thể không cần lòng tự trọng…
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Mộ Minh Nguyệt im lặng, khiến Mr.Lu nổi trận lôi đình, gã dùng một cước đá Mộ Minh Nguyệt ra, sau đó ngồi xổm xuống phía trước, dùng tư thế tựa sét đánh không kịp bưng tai bóp lấy khoé miệng Mộ Minh Nguyệt, ánh mắt sắc lẹm.
“M Cô chỉ là một con chó mà tôi cứu về thôi!”
Cơ thể Mộ Minh Nguyệt nhất thời đờ ra.
Cô là một con chó.
Cho dù bây giờ bản thân không lo lắng về tính mạng nữa, nhưng cô biết, tính mạng của cô có thể dùng để uy hiếp Chiến Vân Khai!
Bố cục mà Mr.Lu dùng trăm phương ngàn kế bày ra, nhất định là đã được chuẩn bị sẵn.
Tổ chức đó, là vùng xám.
Mà Mr.Lu trước giờ đều không để cô đi tiếp khách gì, chỉ cần có người thể hiển sự yêu thích đối với cô, gã sẽ trở nên dễ nổi nóng.
Cô biết, tình cảm mà Mr.Lu dành cho cô rất phức tạp.
Nói là thích, cũng chưa hẳn.
Nói ghét cô, nhưng mỗi lần có đàn ông đến gần cô, gã sẽ lập tức xử lý tên đàn ông đó.
Thế nhưng, Mộ Minh Nguyệt giả vờ không nhìn thấy, cũng không muốn hiểu.
Trong lòng cô, vẫn luôn có chỗ cho Chiến Vân Khai.
Cô biết, Chiến Vân Khai không thể nào ngủ với Thẩm Tư Viện mà phản bội cô.
Chỉ là, cô hận Chiến Vân Khai như bị quỷ ám mà không chọn lập tức tin tưởng cô.
Mà mặc cho Thẩm Tư Viện tổn thương cô.
“Mộ Minh Nguyệt, cô nói xem cô có tư cách gì ra điều kiện với tôi?” Mr.Lu nheo con ngươi lạnh lùng lại, nhìn xoáy vào gương mặt trắng bệch của cô.
Mộ Minh Nguyệt đón lấy ánh nhìn của gã, nói: “Anh chẳng qua là muốn có được tôi, nếu như tôi ly hôn với Chiến Vân Khai giống như anh muốn, anh sẽ tha cho anh ấy chứ?”