Nhất định phải đánh người đàn ông kia thật hung ác với Chiến Cảnh Hi!
Vậy mà lại làm hỏng!
Nếu như Chiến Vân Khai biết mẹ muốn bán rẻ nhan sắc đi quyến rũ đàn ông, vậy thì trên đầu của Chiến Vân Khai mọc đầy cỏ xanh rồi!
Nghĩ mà thấy đau lòng cho Chiến Vân Khai!
…
Hôm sau.
Mộ Minh Nguyệt và Mộ Nhạc Nhạc chuẩn bị xong rồi đi ra ngoài, Mộ Nhạc Nhạc còn khá là thích thú.
Nếu bọn họ chơi đến mệt mỏi ở sân chơi có thể ăn những hộp cơm thơm ngào ngạt.
Đồ ăn trong sân chơi vừa đắt vừa không ngon!
“Mẹ, mẹ mau nhìn kìa, Chiến Vân Khai rất đẹp trai nhỉ! Sao chú ấy lại không biết phân biệt mà mặc vest ở đây nhỉ?”
Mộ Nhạc Nhạc chỉ vào người đàn ông vừa bước xuống xe Maybach, lắc bàn tay nhỏ bé của Mộ Minh Nguyệt nói: “Mẹ, nếu con là bé gái, con nhất định sẽ gả cho một người đẹp trai như Chiến Vân Khai vậy!”
Mộ Minh Nguyệt thấy con trai hoàn toàn không nhớ chuyện tối hôm qua, cô thở dài một hơi.
May là Mộ Nhạc Nhạc không nhớ.
Nếu như nhớ, với cái tính tình của cậu, nhất định sẽ quấn quít lấy Chiến Vân Khai mà hùng hổ gọi bố!
“Con trai, con đừng hi vọng nữa.” Mộ Minh Nguyệt nói.
Mộ Nhạc Nhạc chu miệng, hừ nói: "Biết rồi biết rồi, con không cướp đàn ông của mẹ đâu! Đúng là, con chỉ cảm thán mà thôi, sẽ không cướp thật đâu mà.
Mộ Minh Nguyệt: “…”
khi Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy Chiến Cảnh Hi bèn hiểu ý cười.
Thì ra không cần cậu nói, hôm nay Chiến Cảnh Hi cũng cải trang.
Mẹ không biết Chiến Cảnh Hi có cái dạng gì, bố cũng không phát hiện cậu dài ngắn ra sao.
Hai cục cưng đều nhìn đối phương sau đó bèn vùng tách hỏi bố và mẹ đi về hướng đối phương. Cùng nhau đặt tay lên vai đối phương, rất chân thành mà thảo luận kế sách.
Mộ Minh Nguyệt nhìn bộ dáng giả đứng đắn của con trai không khỏi nhíu mày.
Cùng lúc đó, Chiến Vân Khai cũng vậy.
Đây là lần đầu tiên anh thấy được đứa con trai như bị câm của minh lại gần gũi với bạn nhỏ khác như vậy.
Thấy con trai chơi chung với Chiến Cảnh Hi, cảm xúc trong lòng Mộ Minh Nguyệt rối bời.
Cô không ngờ rằng con của cô lại có thể ở chung hòa thuận như vậy với con trai của Thẩm Tử Viện.
Tình cảm kia trông cứ như là anh em ruột.
Chiến Vân Khai đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, em muốn chơi cái gì? Tôi chơi với em.”
Mộ Minh Nguyệt tức giận mà nhìn anh, trách anh không biết lớn nhỏ: “Sân chơi là của bọn trẻ, người lớn chúng ta tham gia làm cái gì, đúng là trẻ con.”
Hơn nữa hôm nay cô còn có nhiệm vụ.
Phải tìm được người đàn ông kia.
Thế nhưng Chiến Vân Khai ở đây, đúng là làm ảnh hưởng đến việc của cô mà.
Bây giờ cô phải rời khỏi Chiến Vân Khai, nếu để lát nữa anh thấy việc cô cần làm, nhất định sẽ làm phiền.
Cô muốn rời khỏi tổ chức mà không có nỗi lo về sau, nhất định phải gác lại hết những yêu cầu của tổ chức.
Nếu như không thì cả đời này của cô đừng mong thoát khỏi tổ chức.
Ch nên, lúc Mộ Minh Nguyệt nhận được tin tức, cô bèn lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi.
Mộ Minh Nguyệt dựa theo con đường được hướng dẫn, đến trước một cái nhà gỗ nhỏ, bên trong chỉ có một cái máy tính, vào lúc mà cô đi vào, máy tính đột nhiên sáng lên, trên màn hình xuất hiện một bóng lưng cao lớn, mặc áo khoác của bộ đội, tư thế hiên ngang!
"Mộ Minh Nguyệt, năm đó Quỷ Y đã cướp cô về từ quỷ môn quan, tổ chức cũng luôn nuôi dạy cô để cô trở thành một người nổi bật trong tất cả. Bây giờ là lúc cô hồi đáp tổ chức rồi, cầm lấy cái điện thoại này, dựa theo mục tiêu chỉ dẫn, rồi lại dựa theo yêu cầu mà chấp hành nhiệm vụ.
Sau khi thông báo xong thì máy tính tự động tiêu hủy.
Mộ Minh Nguyệt đi đến, cầm điện thoại thì không nán lại nhiều nữa, quay người rời đi.
Đây là một cái điện thoại trông rất bình thường nhưng mỗi khi làm xong một bước của nhiệm vụ mới tự động mở khóa bước tiếp theo, giống như là chơi game thăng cấp vậy.
Mộ Minh Nguyệt cầm điện thoại, dựa vào hướng dẫn, cô dừng lại trước một cái đu quay ngựa gỗ. Điện thoại vang lên tiếng cảnh báo mà chỉ có Mộ Minh Nguyệt mới nghe được: “Mục tiêu xuất hiện, mục tiêu xuất hiên, hướng chín giờ cách năm trăm mét.”
Mộ Minh Nguyệt giương mắt nhìn về hướng chín giờ, ánh mắt dừng trên người đàn ông cách năm trăm mét, sắc mặt cô đen đi!
Là anh!
Sao lại là anh!
Mộ Minh Nguyệt như nằm mơ!
Người tổ chức muốn cô gϊếŧ, lại là…
“Mẹ! Mẹ đi đâu vậy! Mẹ mau qua đây giúp con và Hi Hi còn có cả bố giàu có quay video đi!”
Một giọng trẻ con non nớt truyền đến.
Mộ Nhạc Nhạc đang ngồi trên đu quay ngựa gỗ vẫy tay với cô.
Mà phía sau cậy chính là Chiến Vân Khai và Chiến Cảnh Hi, một lớn hai nhỏ ngồi trên một con ngựa gỗ.
Toàn bộ đu quay ngựa gỗ chỉ có Chiến Vân Khai và hai cục cưng, không còn ai khác!
Sao tổ chức lại bảo cô đi ám sát Chiến Vân Khai?
Mộ Nhạc Nhạc thấy mẹ không có phản ứng, cậu bèn xuống khỏi ngựa gỗ, chạy tới trước mặt Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt thấy Mộ Nhạc Nhạc chạy đến, cô vội vàng cất điện thoại di động.
Trước khi cô cất điện thoại di động, cô đã vội vàng liếc qua, sắc mặt lập tức u ám.
Đã nói là ám sát, tại sao lại biến thành âm thầm trêu chọc?
Muốn cô đi quyến rũ Chiến Vân Khai?
Đây là nhiệm vụ gì vậy?
Nếu như không phải Chiến Vân Khai không biết tổ chức của cô có tồn tại, cô cũng nghi ngờ rằng cái tổ chức này là do Chiến Vân Khai quản lý!
Âm thầm trêu chọc quyến rũ Chiến Vân Khai, không phải phải Chiến Vân Khai vẫn luôn tha thiết mơ ước như vậy sao!
“Mẹ ơi, mẹ đang làm cái gì đó?” Mộ Nhạc Nhạc chạy đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt, duỗi bàn tay nhỏ bé kéo bàn tay của cô: “Mau đến ngồi đu quay ngựa gỗ với bọn con đi!”
Mộ Nhạc Nhạc kéo Mộ Minh Nguyệt đến chỗ đu quay ngựa gỗ.
Mộ Nhạc Nhạc nói với Chiến Cảnh Hi: “Em trai Hi Hi, cậu ngồi chung với tớ, để cho bố và mẹ ngồi chung với nhau!”
Chiến Cảnh Hi thức thời mà nhảy xuống, chạy đến trước mặt Mộ Nhạc Nhạc, sau đó nói với Mộ Minh Nguyệt: “Chào chị Minh Nguyệt, để chị phải ngồi chung với bố, ấm ức cho chị rồi.”
Mộ Minh Nguyệt không ngờ Chiến Cảnh Hi lại lễ phép như vậy, còn rất trào phúng bố cậu.
Chỉ sợ đây là một đứa con hại bố.
“Mẹ, con và em trai Hi Hi đi đây! Cái con ngựa to này tặng cho mẹ và bố giàu có cưỡi chung đó!” Mộ Nhạc Nhạc xấu xa nhướng mày với Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt đen mặt.
Đứa con này, chỉ sợ là một đứa con hại mẹ!
Cô và Chiến Vân Khai ngồi chung một con ngựa gỗ?
Nếu như ngồi hỏng là phải bồi thường đấy!
Cô sẽ cầm cố con trai để bồi thường!
Thế nhưng con trai vừa dứt lời đã nắm lấy bàn tay nhỏ của Chiến Cảnh Hi đi chọn con ngựa ưa thích.
Thậm chí cô còn nghe được hai đứa đang nghịch ngợm tranh luận ai là anh ai là em.
Trông giống như là hai đứa trẻ song sinh vậy.
"Lúc nãy em đi đâu vậy?
Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói trầm thấp, đầy từ tính.
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, quay đầu thì lấy Chiến Vân Khai cao lớn tuấn tú đi tới, ánh mắt nhìn cô mang hàm ý không rõ.
Mộ Minh Nguyệt bất giác lùi về sau hai bước, nhớ tới nhiệm vụ được giao, cô có hơi lảo đảo, dưới chân loạng choạng, suýt thì ngã!
Chiến Vân Khai nhanh tay lẹ mắt, bước về trước đỡ lấy eo nhỏ của cô, ôm cô vào trong ngực, lo lắng hỏi thăm: “Có sao không?”
Mặt của Mộ Minh Nguyệt lập tức đỏ bừng, cô nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, giọng nói cũng bốc khói: “Tôi không sao… anh buông tôi ra trước đi…”
Bị anh đột nhiên xuất hiện rồi ôm, cô có hơi không quen.
Nhất là khi nghĩ đến nhiệm vụ kia!
Có phải tổ chức có sai lầm gì đó không?
Tại sao lại là Chiến Vân Khai?
Tổ chức muốn lấy mạng Chiến Vân Khai sao?
Nhưng nếu như vậy thật, vậy cô phải làm sao mới tốt?
Gϊếŧ hay là không gϊếŧ?
“Đang nghĩ mê mang cái gì vậy?” Chiến Vân Khai thấy đầu lông mày của cô nhíu lại, không biết đang nghĩ gì.
Mộ Minh Nguyệt bị anh kéo về thật tế, cô nhìn Chiến Vân Khai, không khỏi đẩy anh ra.
Mộ Minh Nguyệt muốn chạy trối chết, thế nhưng bên kia lại vang lên giọng con trai nhà mình: “Mẹ, mẹ đang nói chuyện gì với bố giàu có vậy? Đang nói chuyện yêu đương sao?”
“Này, Bố và chị Minh Nguyệt có để ý đến cảm nhận của hai chó độc thân bọn con không?” Chiến Cảnh Hi thấy Chiến Vân Khai ôm Mộ Minh Nguyệt như vật, mắt hiện lên ánh sáng xanh nguy hiểm!
Nếu không phải Mộ Nhạc Nhạc kịp thời kéo cậu lại, cậu đã đạp bố một cước rồi!
Vậy mà dám ra tay với chị Minh Nguyệt của cậu!
Lại còn ở trước mặt cậu!
Dường như Chiến Vân Khai nghe được lời của bọn cậu, thừa dịp Mộ Minh Nguyệt cứng người, bắt đầu ôm ngang cô lên, đặt lên đu quay ngựa gỗ. Anh lập tức xoay người ngồi lên phía sau của Mộ Minh Nguyệt, cơ thể hai người dán chặt.
Mộ Minh Nguyệt không được tự nhiên mà dịch về trước, ngượng ngùng muốn nổ tung.