“Quan trọng hơn là, sẽ dẫn tới sự chú ý của đám người nhà họ Chiến, trước khi lệnh Long Vương đưa ra, nhà họ Chiến cũng đã cho người điều tra điện Long Vương và cậu chủ…”
Quản gia Trình không dám nói tiếp, cũng không dám nghĩ thêm.
Sở dĩ khiến người nhà họ Chiến sợ hãi như thế, là vì lệnh Long Vương rất giống với lệnh điều động, sau này chỉ khi một vài gia tộc khác cũng xuất hiện các loại lệnh tương tự mới hết cảnh cậu chủ sau khi thay hình đổi dạng truy sát nhà họ Chiến, thậm chí còn muốn mượn sức cậu chủ!
Nhà họ Chiến có lẽ mãi mãi sẽ không biết, mấy gia tộc đó chỉ là con rối của cậu chủ, là thủ thuật che mắt của cậu chủ.
Đều là quản lý các thế lực xuất hiện nhao nhao bắt chước theo sau khi có lệnh điều động! (beta giúp giùm chả hiểu j )
Lệnh điều động sớm đã biến mất theo cậu chủ rồi!
Nhưng, nếu như một khi đã sử dụng lệnh điều động, thân phận của cậu chủ cũng sẽ bại lộ!
Cho dù thế lực của cậu chủ hiện giờ bao trùm toàn cầu, cũng vẫn nguy hiểm trùng trùng như trước.
“Cho nên, phải bảo vệ tốt Minh Nguyệt và đứa nhỏ.” Điều Chiến Vân Khai lo lắng nhất là Mộ Minh Nguyệt và hai đứa nhỏ đều đã vì anh mà chịu tổn thương.
“Vâng, cậu chủ.”
Quản gia Trình cung kính.
Cùng lúc ấy, Mộ Minh Nguyệt sau khi dỗ con xong, thì nhận được bưu phẩm của tổ chức.
Lệnh ám sát đã được đưa ra.
Mộ Minh Nguyệt nhìn quy trình, trong lòng vui vẻ.
Xong vụ này, cô và con trai sẽ được tự do, không còn chịu sự ràng buộc và khống chế của tổ chức nữa!
Cô chờ ngày này, đã từ rất lâu rồi!
Tổ chức nuôi binh nghìn ngày dùng một giờ, câu này là để chỉ cô.
Năm đấy, cô tìm được đường sống trong chỗ chết, là tổ chức trao cho cô sinh mạng thứ hai.
Tổ chức luôn huấn luyện sự mạnh mẽ và lòng can đảm của cô, chưa bao giờ làm khó cô cả, còn huấn luyện cô trở thành một người xuất sắc, là nhân tài hiếm có đếm trên đầu ngón tay trong mọi lĩnh vực!
Giờ đây, tổ chức cần cô, phải gọi trở về!
Bất kể nhiệm vụ có khó khăn thế nào, cô cũng phải thực hiện.
Chỉ là, người đó, là ai, mà tổ chức lại xem trọng đến vậy?
Hơn nữa, còn yêu cầu cô thực hiện nhiệm vụ này!
Nghe đồn, đấy là một ma đầu.
Nhiệm vụ này, vừa nguy hiểm, lại khó khăn!
Đúng ngày mai, địa điểm cũng là khu vui chơi!
Sao lại trùng hợp đến vậy?
“Mẹ, mẹ ngủ chưa ạ? Bé cưng không ngủ được!”
Đột nhiên giọng trẻ con kèm theo tiếng gõ cửa vang lên.
Cắt ngang mạch suy nghĩ của Mộ Minh Nguyệt, cô quay đầu thì thấy Mộ Nhạc Ngạc ôm gối Batman đứng ở cửa, môi mắt to đen láy sáng ngời chớp chớp, vừa ngây thơ vừa đáng yêu!
Mộ Minh Nguyệt nhìn Mộ Nhạc Nhạc: “Sao con còn chưa ngủ? Ngày mai chẳng phải sẽ đi khu vui chơi sao?”
“Con háo hức quá ấy… Cuối cùng cũng đi chơi được với mẹ, bố còn cả em trai nữa! Đây là cảnh ăn uống vui chơi gia đình bốn người mà con mơ ước bao lâu nay đấy!”
“Ơ, mẹ, mẹ đang xem gì thế ạ?”
Cái đầu nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc nhòm qua còn chưa kịp nhìn rõ thì Mộ Minh Nguyệt đã gập máy tính lại, Mộ Minh Nguyệt đứng dậy, đi về phía Mộ Nhạc Nhạc, nói: “Có xem gì đâu, mấy tin mới ấy mà.”
“Dạ, dạ.” Mộ Nhạc Nhạc cũng không hỏi thêm.
Cậu nhào vào trong lòng Mộ Minh Nguyệt, nũng nịu: “Mẹ, con thật sự thấy chú Chiến được lắm á! Chú ấy vừa đẹp trai lại giàu có, còn đối xử tốt với con nữa! Chú ấy còn chẳng để ý con trai mình, xem con như con đẻ ấy!”
“Đàn ông như thế, gần như tuyệt chủng rồi, mẹ còn không nhanh ra tay, cẩn thận cái bà cô Thẩm Tư Viện kia lại cướp mất đấy!”
Mộ Minh Nguyệt sững sờ, nhìn Mộ Nhạc Nhạc: “Sao con lại biết Thẩm Tư Viện?”
Cô chưa từng nhắc tới người nhà họ Thẩm cho con mình, cũng chưa từng đề cập tới mối quan hệ giữa Chiến Vân Khai và Thẩm Tư Viện.
Mộ Nhạc Nhạc chỉ vào cái đầu nhỏ của mình: “Không lẽ mẹ quên bạn thân của con là ai ạ? Chiến Cảnh Hi đó! Mẹ cậu ấy là Thẩm Tư Viện mà, nhưng mẹ không phải lo, Chiến Cảnh Hi cậu ấy không thích mẹ mình lắm.”
Mộ Minh Nguyệt ngây người, “Tại sao thế?”
Làm gì có đứa trẻ nào lại không thích mẹ mình?
“Tất nhiên là vì không yêu thương rồi, Chiến Cảnh Hi nói với con, cậu ấy nghi ngờ Thẩm Tư Viện không phải mẹ đẻ của cậu ấy á!” Mộ Nhạc Nhạc nằm bò trong lòng Mộ Minh Nguyệt, nhìn Mộ Minh Nguyệt nói: “Mẹ, mẹ nói xem mẹ có khi nào là mẹ của Chiến Cảnh Hi không ạ?”
Mộ Minh Nguyệt lại sững người, cúi xuống nhìn Mộ Nhạc Nhạc, nói: “Sao thế được! Sao mẹ sinh ra Chiến Cảnh Hi được chứ?”
Đó là con của Thẩm Tư Viện.
Theo những gì cô điều tra, Chiến Cảnh Hi sinh cùng một ngày với Mộ Nhạc Nhạc.
“Không phải ạ? Thế sao Chiến Cảnh Hi lại không quý mẹ cậu ấy nhỉ?” Mộ Nhạc Nhạc mặt nghi ngờ.
Nếu như một người mẹ cảm nhận được tình mẫu tử sẽ không lạnh nhạt như thế.
Mà Chiến Cảnh Hi đối với Thẩm Tư Viện rất lạnh lùng.
Thẩm Tư Viện cũng chán ghét Chiến Cảnh Hi.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu thấy Thẩm Tư Viện, cậu đã cảm nhận được sự chán ghét và khó chịu của Thẩm Tư Viện với cậu ấy rồi.
Cậu thật sự không hiểu sao Thẩm Tư Viện lại mặt dày thế, lại còn dám bất kính với Chiến Cảnh Hi như thế!
“Mẹ, Hi Hi cậu ấy rất đáng thương ý, bố không thương, mẹ không yêu, còn nói sau khi gặp con rồi mới biết có mẹ là như thế nào.” Mộ Nhạc Nhạc nhìn Mộ Minh Nguyệt nói, “Mẹ ơi, hay là mẹ nhận nuôi Chiến Cảnh Hi đáng thương này đi!”
Ấn đường Mộ Minh Nguyệt khẽ cau lại: “Con nói gì thế? Mẹ sao nhận nuôi bạn ấy được? Bạn ấy có bố có mẹ, nhà lại khá giả, căn bản không đạt tiêu chuẩn để được nhận nuôi, hơn nữa, cho dù mẹ có thật sự nhận nuôi bạn ấy được, thế thì tiền tiêu vặt của con phải chia bạn ấy một nửa đấy.”
Con trai cô mê tiền như thế, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưg, cô đã đánh giá cao hiểu biết của mình về con trai mình rồi.
“Nhưng Chiến Cảnh Hi bố không thương mẹ không yêu, thế thì có khác gì trẻ mồ côi đâu ạ? Với cả Chiến Cảnh Hi đáng thương nói với con, chỉ cần mẹ nhận nuôi cậu ấy, cậu ấy sẽ lấy thẻ đen của Chiến Vân Khai đến để nuôi chúng ta! Nói cho cùng là chúng ta chiếm lợi của người khác đấy chứ!”
Mộ Minh Nguyệt dở khóc dở cười, hỏi: “Chúng ta sao lại chiếm lợi của Chiến Cảnh Hi rồi?”
“Mẹ xem đi, tự nhiên mẹ lại nhặt được một đứa con, con tự nhiên lại có thêm một đứa em trai!” Mộ Nhạc Nhạc rành mạch rõ ràng nói tiếp: “Với cả cậu ấy lấy thẻ đen của bố cậu ấy tới nuôi mẹ con mình! Chúng ta chẳng phải chiếm lời từ cậu ấy rồi còn gì?”
“Mẹ cuối cùng biết sao con lại rộng lượng thế rồi, thì ra nhắm vào tài sản của Chiến Cảnh Hi ha!” Mộ Minh Nguyệt tỉnh ngộ!
Mộ Nhạc Nhạc quẹt miệng, chớp đôi mắt to nói: “Mẹ, lại bị mẹ phát hiện bí mật của con rồi! Sao mẹ lại thông minh thế chứ?”
Mộ Minh Nguyệt nhéo chóp mũi Mộ Nhạc Nhạc: “Con là bé cưng mẹ mang thai mười tháng sinh ra, con nghĩ gì mẹ tất nhiên biết hết.”
“Thế chẳng phải bé cưng trước mặt mẹ chẳng có bí mật gì sao?” Mộ Nhạc Nhạc đột nhiên căng thẳng! Chuông cảnh báo vang lên!
Mặc dù cậu biết mẹ là thiên hạ vô địch, nhưng chẳng phải mẹ không biết thân phận bí mật của cậu sao!
Cậu thật sự lo lắng sau khi mẹ biết sẽ gây hoạ sát thân hoặc các phiền phức khác cho mẹ!
“Con thì có bí mật gì chứ, lần nào giấu tiền riêng chả bị mẹ phát hiện?” Mộ Minh Nguyệt nhướng mày hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Minh Nguyệt ngượng ngịu, xấu hổ nhìn Mộ Minh Nguyệt, sau đó nhếch môi cười.
Chờ một lát, lại nghĩ ra gì đó, bèn hỏi: “Mẹ ơi, có khi nào mẹ bầu song thai không?”
Mộ Minh Nguyệt cứng đờ người: “Sao con biết?”