Mộ Nhạc Nhạc biết Chiến Cảnh Hi vẫn luôn nhớ tới bố mẹ của mình.
Cho nên nói như thế cũng vô cùng phù hợp với người sắp xếp củ Chiến Cảnh Hi.
Vừa nghĩ tới có một ông già cùng một tên nhỏ cũng để ý tới mẹ mình, cậu bé cảm thấy đời người thật khổ sở!
Đời người!
Cậu bé cũng chỉ nghĩ sẽ trở thành người cưng chiều mẹ duy nhất, ai người, giữa đường đột nhiên xuất hiện hai Trình Giảo Kim, muốn cướp việc cưng chiều mẹ với cậu bé.
Cưng chiều mẹ của cậu bé, cậu bé đồng ý, thế nhưng nếu muốn cướp mẹ của cậu bé đi thì được xem là gì đây?
“Bố đào góc tường gì của con?” Chân mày Chiến Vân Khai tản ra sự lạnh lùng, trầm giọng hỉu.
Mộ Nhạc Nhạc cảm nhận được khí lạnh tản ra trên người Chiến Vân Khai, cuốn lấy cậu bé, lạnh đến mức khiến cơ thể nhỏ của cậu bé run rẩy.
Chân mày Mộ Nhạc Nhạc nhíu lại: “Mộ Minh Nguyệt ấy! Mẹ là mối tình đầu của con!”
Sắc mặt Chiến Vân Khai trầm xuống: “Đó là vợ bố!”
Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy, chống nạnh, hung hang nói: “Vợ bố cái gì! Đó là của con! Bố dám giành với con, con sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con với bố!”
“Con biết vợ là gì? Còn nhỏ tuổi thì biết cái gì?” Cơ thể Chiến Vân Khai mở ra, ôm lấy đứa con trai nói năng bừa bãi, đặt một bên.
“Vợ chính là cô gái gả vào nhà với giá cao, sau đó ngủ cùng với cô ấy, ban ngày kiếm tiền nuôi cô ấy. Con thấy bố đã lớn tuổi mà không có vợ, mới tỉnh ngộ, còn nhỏ thì sao chứ? Thế nhưng con tỉnh ngộ giỏi nhé!”
Mộ Nhạc Nhạc nghiêm túc cảnh cáo: “Chiến Vân Khai, con cảnh cáo bố, con nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt trước. Nếu như bố vẫn muốn con là con trai bố thì dẹp suy nghĩ với Mộ Minh Nguyệt đi. Bố cũng không muốn tương lai hai bố con chúng ta kiện nhau vì một người phụ nữ đúng không?”
Chiến Vân Khai: “…”
Đứa con trai mà anh sinh ra muốn cướp vợ của anh?
Cái tên yêu tinh nhỏ này!
Con trai muốn cướp phụ nữ với bố mình?
“Chiến Cảnh Hi, tuổi tác của cô ấy có thể làm mẹ con.” Đôi chân mày kiếm của Chiến Vân Khai hơi nhăn lại, thấp giọng nói.
“Thế nào? Bây giờ đang thịnh hành việc chị em yêu nhau! Bố ghen tị không được đâu.” Mộ Nhạc Nhạc le lưỡi với Chiến Vân Khai, thoáng nói một câu.
Huống chi ban đầu Mộ Minh Nguyệt là mẹ của cậu bé.
Mộ Nhạc Nhạc thấy hôm nay bố mình không dễ chơi, cậu bé muốn tìm một lúc ép Chiến Vân Khai rẽ vào bên cạnh mình. Như thế, cậu bé mới có thể nói chuyện quyền thừa kế với Chiến Vân Khai.”
Mộ Nhạc Nhạc ngáp một cái, nói: “Bố, con đi ngủ trước đây, bố tiếp tục lo lắng về chuyện của mình đi.”
Tiếng nói vừa dứt, Mộ Nhạc Nhạc lập tức vác túi nhỏ của mình lên lầu.
Vừa về tới căn phòng lớn của Chiến Cảnh Hi, Mộ Nhạc Nhạc mới thả thiên tính ra, nhảy ra khắp nơi.
Điện thoại di động đột nhiên reo lên, cậu bé nhìn xuống điện thoại, nhìn thấy là Chiến Cảnh Hi, cậu bé vội vàng nhận, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Em trai thối, em có mặc không?”
“Dáng vẻ của chúng ta như thế có thể mặc cái gì sao?” Chiến Cảnh Hi tò mò hỏi.
Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy thế, vỗ ót một cái: “À vâng!”
Bên kia, Chiến Cảnh Hi đang oán trách: “Nhạc Nhạc, bố rất xấu, ức hiếp mẹ! Em nhất định phải hung hăng dạy dỗ bố một chút! Để bố biết, nếu ức hiếp mẹ thì sẽ bị đánh!”
“Em không dám đánh bố!” Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu nói.
Chiến Cảnh Hi cảm thấy Mộ Nhạc Nhạc phản bội, lại hỏi: “Có gì mà không dám đánh?”
“Bố vẫn còn chưa viết rõ là tài sản chia nhỏ đâu, nếu em đánh bố ngốc luôn thì mất nhiều hơn được đấy.” Mộ Cảnh Cảnh một lòng nghĩ về tài sản của Chiến Vân Khai.
Chiến Cảnh Hi: “Mẹ có đứa con như em, không biết hạnh phúc hay là đáng thương.”
“Đương nhiên là hạnh phúc rồi!” Mộ Nhạc Nhạc không nhịn được châm chọc: “Hi Hi thối, sao anh lại thao thao bất tuyệt như một bà già thế? Nói thế nào thì bố vẫn rất cưng chiều mẹ, luôn không để mẹ chịu thua thiệt. Bây giờ em về nhà có thể ôm hôn mẹ ruột, buổi tối còn có thể ôm mẹ ngủ.”
Mộ Nhạc Nhạc đột nhiên nghĩ tới tình cảnh của mình, lập tức nói: “Bố thật im lặng, cũng không nói chuyện, mới vừa nãy còn nói mẹ là vợ bố ngay trước mặt em.”
“Bố lại muốn giành vợ với anh?” Chiến Cảnh Hi nhíu mày hỏi.
Mộ Nhạc Nhạc vừa nghe thấy, liền nói với Chiến Cảnh Hi: “Bố con hai người thật là đáng ghét! Lại cướp mẹ của em!”
Chiến Cảnh Hi biết cướp mẹ của người thân là không tốt, thế nhưng ai biết Mộ Minh Nguyệt lại nổi tiếng như thế. Hơn nữa cậu bé luôn cảm thấy Mộ Minh Nguyệt mới là mẹ ruột của cậu bé.
Hai cậu bé nói chuyện rất lâu, cho đến khi Chiến Cảnh Hi cúp máy mới kết thúc.
Mộ Nhạc Nhạc không muốn làm bài tập, lại cảm thấy không có gì làm, bây giờ chắc chắn là Chiến Cảnh Hi đang dính các thể loại vào mẹ của cậu bé. Bây giờ cậu bé gọi điện thoại quấy rầy thì chắc chắn không có ai trả lời cậu bé.
Cho nên, Mộ Nhạc Nhạc chỉ có thể quấy rối Chiến Vân Khai.
Đúng như dự đoán, sau khi Mộ Nhạc Nhạc thay quần áo ngủ thì xuống lầu, liền nghe thấy nội dung cuộc đối thoại của Chiến Vân Khai và quản gia Trình, còn thấy mặt mày Chiến Vân Khai vẫn ủ dột, cậu bé quyết định giúp Chiến Vân Khai một tay, giải nạn cho Chiến Vân Khai.
Mộ Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm Chiến Vân Khai với dáng vẻ hết thuốc chữa, than thở một tiếng: “Bố, con cũng nghi ngờ với chỉ số thông như thế sao bố có thể trở thành người giàu nhất toàn cầu. Bố không được tới chỗ của Mộ Minh Nguyệt, bố cũng không biết mua một ngôi biệt thự xung quanh Mộ Minh Nguyệt, làm hàng xóm của cô ấy sao? Chuyện cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy này, gần quan được ban lộc, chuyện đơn giản như thế mà cũng không biết!”
Một câu nói của Mộ Nhạc Nhạc giống như thức tỉnh người trong mộng!
Ngay cả quản gia Trình ở bên cạnh nghe thấy thế cũng không nhịn được gật đầu: “Cậu chủ, cậu chủ nhỏ nói cái này!”
“Sắp xếp.” Chiến Vân Khai lập tức ra lệnh.
Sao anh lại không nghĩ tới vấn đề này?
Còn Mộ Nhạc Nhạc cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Chiến Vân Khai lại lập tức thực hiện, hơn nữa còn như cuối cùng cũng thông suốt!
Cho nên, cho tới một buổi sáng cách ngày, Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy một chiếc xe sang trọng, vô cùng lóa mắt xuất hiện trước mắt, cậu bé kinh hãi.
Khi nhìn thấy người đàn ông qua cửa kính hạ xuống, cậu bé bị dọa sợ!
Suýt nữa khiến mặt nạ chống bụi của cậu bé rơi xuống đất!
Thế nhưng Mộ Nhạc Nhạc rất thích chiếc xe sang này!
Cậu bé chỉ vào chiếc xe kia, nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt, nói: “Mẹ, mẹ nhìn đi, người đẹp, xe còn đẹp hơn! Cục cưng rất muốn là con trai của người ấy!”
“Không thể nhận bố bậy bạ!” Khi Mộ Minh Nguyệt thấy Chiến Vân Khai cũng trố mắt.
“Mẹ, dù sao con sinh ra cũng để làm con trai của ai đó. Khi không phải là con trai của ai thế thì tại sao không làm con trai của người giàu nhất toàn cầu? Con thấy chú này rất thích hợp đó!” Mặt Mộ Nhạc Nhạc vô cùng ngây thơ, nháy mắt nói.
Trong lúc nói chuyện, Chiến Vân Khai mở cửa xe đi tới.
Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt: “Chú, sao mới sáng sớm mà chú lại chặn đường của mẹ cháu thế? Chú cũng điên cuồng quá đấy…”
“Hôm nay chú dọn vào đây ở.” Chiến Vân Khai nói.
“Anh nói gì? Tôi cho phép anh dọn vào ở lúc nào!” Mộ Minh Nguyệt nghe thấy Chiến Vân Khai muốn dọn vào nhà cô ở.