Giọng nói của anh lạnh như băng: “Mộ Minh Nguyệt, tôi đã nói với em là không được phép nhắc lại chuyện ly hôn rồi mà!”
Vợ của anh là người có tác dụng xung hỉ, là con gái nhà ai cũng được, không nhất định phải là Thẩm Tư Viện.
Nhưng nếu là bố mẹ yêu thương con gái của mình, sẽ không bán rẻ lương tâm, vì tiền mà đưa con gái mình cho một người tàn tật, phá hủy nửa đời người.
Khi đó, chỉ có Thẩm Tam Thăng sẵn lòng đưa con gái đến đây.
Mộ Minh Nguyệt không để ý tới anh, sau khi đi giày cao gót vào, không để ý đến anh mà tiếp tục rời khỏi biệt thự.
Mộ Minh Nguyệt đi một lúc lâu mới rời khỏi khu vực của căn biệt thự này, vừa đi ra ngoài thì đã gặp Lục Chiếu Thiên.
Lục Chiếu Thiên cũng rất ngạc nhiên khi gặp cô ở đây, vội vàng đỗ xe lại để Mộ Minh Nguyệt lên xe.
Sau khi lái xe đi thì dừng lại ở một trung tâm thương mại, bởi vì Mộ Minh Nguyệt nói muốn đi dạo trung tâm thương mại.
Khi Mộ Minh Nguyệt xuống xe thì thấy quản gia Trình, Mộ Minh Nguyệt sửng sốt.
Lúc này quản gia Trình xuất hiện ở trung tâm thương mại, chứng tỏ Chiến Vân Khai cũng đang ở gần đây.
Nghĩ vậy, Mộ Minh Nguyệt nhìn xung quanh, nhanh chóng dừng lại ở một chiếc xe màu đen đắt tiền ở bãi đỗ xe.
“Anh ta đang theo dõi mình sao? Vẫn muốn tới tìm mình xin lỗi vì đã nhận lầm sao?” Mộ Minh Nguyệt ngay lập tức mất hết hứng thú đi dạo trung tâm thương mại, nhưng vẫn muốn mua quà cho con trai mình.
Dù sao đêm hôm qua cô không về ngủ, cũng không nói tiếng nào với con trai cả.
Cũng không biết nhãi con kia bây giờ có đang tức giận hay không, cô muốn mua quà về để xin lỗi.
Quản gia Trình cung kính nói: “Vì cậu chủ biết mợ chủ sẽ đến trung tâm thương mại, lo lắng mợ sẽ xảy ra chuyện nên cố ý phái tôi đến tìm mợ chủ.”
Mộ Minh Nguyệt cười khẩy: “Anh ta đi theo tôi từ khi tôi đi ra ngoài?”
Người đi theo sau cô, mặc cho cô đi bộ thời gian dài như vậy cũng không xuống xe?
Trời ạ, người đàn ông này muốn khiến cô gãy chân sao!
Quản gia Trình: “…” Không biết đáp lại mợ chủ như thế nào nữa.
Mộ Minh Nguyệt thấy quản gia Trình không phản đối, nói: “Quản gia Trình, nếu không có việc gì thì tôi đi trước, trở về nói với cậu chủ của ông rằng, tôi rất khỏe, xin anh ta đừng đến làm phiền tôi.”
Quản gia Trình thấy Mộ Minh Nguyệt rời khỏi, ngay lập tức đuổi theo, nhưng bị Lục Chiếu Thiên ngăn lại.
Quản gia Trình nhìn Lục Chiếu Thiên: “Ngài Lục, tôi chắc rằng ngài cũng biết rõ thủ đoạn của cậu chủ nhà chúng tôi, sau này, kính xin ngài đừng tiếp cận mợ chủ nhà chúng tôi nữa, tốt nhất là nên giữ khoảng cách nhất định. Đừng tự tìm phiền phức cho bản thân mình, cũng đừng mang phiền phức đến cho chúng tôi.”
Lục Chiếu Thiên mỉm cười, Chiến Vân Khai đúng thật là khó đối phó.
Nhưng Lục Chiếu Thiên anh cũng không phải là quả hồng mềm.
Vừa định lễ phép trả lời thì Mộ Minh Nguyệt đã giành nói: “Quản gia Trình, tại sao ông lại đe dọa bạn của tôi?”
Quản gia Trình cúi người, thái độ cung kính nhưng không hèn mọn: “Mợ chủ, chỉ là cậu chủ lo lắng những người đàn ông này có mưu đồ với mợ.”
Mộ Minh Nguyệt cười khổ: “Cái kẻ như quỷ thắt cổ cứ đi theo tôi như anh ta mới giống người có mưu đồ với tôi.”
“Mợ chủ, mợ suy nghĩ nhiều, chỉ là cậu chủ không muốn lịch sử tái diễn khiến cho mợ bị thương mà thôi.” Quản gia Trình nói: “Mợ chủ, cậu chủ muốn tôi nói với mợ, cậu ấy ở đây chờ mợ.”
Những lời này của quản gia Trình là muốn nói cho Mộ Minh Nguyệt nghe, cũng muốn nói cho Lục Chiếu Thiên nghe.
Chờ cô?
Anh là một người đàn ông có thân phân địa vị, khí chất toàn thân khiến người ta cảm thấy bị áp bách, thời gian là vàng là bạc, một giây của người đàn ông này cũng kiếm được trăm triệu, cho nên cô lại cảm thấy lo sợ vì được cưng chiều.
“Cũng không phải anh ta chưa từng đợi, cứ để anh ta tiếp tục đợi đi.” Mộ Minh Nguyệt không cảm thấy đau lòng cho Chiến Vân Khai một chút nào.
Nói xong thì Mộ Minh Nguyệt kéo Lục Chiếu Thiên rời đi.
Quản gia Trình nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Mợ chủ, nếu mợ không đi xuống dưới với tôi, cậu chủ sẽ tức giận.”
Mộ Minh Nguyệt thấy đây là nơi công cộng, cố gắng ép lửa giận xuống: “Chỉ có một mình Chiến Vân Khai tức giận hay sao? Hiện giờ tôi cũng rất tức giận, anh ta cho rằng tình cảm của phụ nữ thật sự có thể đùa giỡn sao, hôm nay vui đùa một chút, ngày mai vui đùa một chút? Chiến Vân Khai anh ta có quyền thế thì rất giỏi sao?”
Khi Mộ Minh Nguyệt đang lải nhải, hai vai đột nhiên ấm xuống, cả người bỗng nhiên bị bế lên.
Cái cằm bị ngón tay thon dài nâng lên, anh cúi đầu, ngay lập tức hôn lên cổ họng của cô, chặn lời nói của Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên, khi có thể thấy rõ ràng, thì thấy một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng gần trong gang tay.
Môi mỏng thơm mùi bạc hà của người đàn ông hôn cô, vừa bá đạo vừa trừng phạt mà gặm một cái.
Mộ Minh Nguyệt bị cưỡng hôn trước mặt nhiều người như vậy, cô đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé chống lên ngực anh, đẩy anh ra: “Chiến Vân Khai, tại sao anh lại hạ mình đến nơi đông người tìm tôi?”
Ngón tay hơi thô ráp của Chiến Vân Khai vuốt ve cái cằm mịn màng của cô: “Em cũng biết đây là nơi đông người, nếu như tin người phụ nữ của cậu chủ Chiến tôi giờ trò ngang ngược ở trung tâm thương mại bị truyền đi, tôi sẽ mất hết mặt mũi.”
Trong lòng Mộ Minh Nguyệt tức giận vì buổi tối hôm qua, Chiến Vân Khai hôn Thẩm Tư Viện.
Cho dù là hôn má cô cũng không cho phép!
Rõ ràng cô đã rèn luyện mình trở thành người có ý chí sắt đá.
Nhưng khi đối mặt với chuyện phiền lòng, cô lại cảm thấy rối bời!
Mộ Minh Nguyệt trút giận lên người anh: “Chiến Vân Khai, anh ngại mất mặt, tôi còn chê anh là một người lão già, khi anh lớn tuổi hơn, ngoại trừ có chút tiền và lớn lên đẹp trai thì không còn tác dụng gì cả, khi đó cũng là thời điểm anh nên về hưu, nhưng tôi còn tuổi trẻ và gương mặt xinh đẹp, tôi hẳn là xứng với tiểu thịt tươi!”
Cô chỉ muốn chọc giận anh.
Anh đã khiến cô cảm thấy tức giận!
Chiến Vân Khai nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
Híp mắt lạnh lùng nhìn cô: “Em cảm thấy tôi đã già rồi?”
Còn vô dụng?
Còn muốn tìm tiểu thịt tươi?
Xem ra, năm năm nay anh chưa hoàn thành tốt nghĩa vụ của một người chồng, khiến cho cô vì chưa thỏa mãn mà suy nghĩ lung tung.
Anh nên tìm thời gian để thỏa mãn cô, để cô thấy rõ, anh không hề vô dụng!
Vẫn là người mạnh nhất trong vũ trụ!
Mộ Minh Nguyệt nhìn ánh mắt mập mờ không rõ của anh, bông nhiên phát hiện mình đã nói sai.
Cô muốn nhân cơ hội chạy đi, nhưng lại bị anh ôm vào trong ngực, bàn tay lớn ôm đầu nhỏ của cô đặt lên người mình, cúi đầu cắn lỗ tai của cô, giọng nói khàn khàn: “Tối nay tôi sẽ dùng hành động thực tế chứng minh cho em thấy, tôi không phải là một người đàn ông lớn tuổi, cũng không phải là một người vô dụng.”
Nói xong, anh cúi người, ôm ngang người cô lên, bước nhanh đi ra khỏi trung tâm thương mại, ôm cô lên xe.
Mộ Minh Nguyệt bị anh ôm đi, cô phản kháng rất nhiều.
Thế nhưng cô càng giãy dụa, càng thu hút nhiều người tới xem.
Hơn nữa anh còn ôm cô như thế này!
“Anh muốn mang tôi đi đâu! Anh mau thả tôi xuống!” Bàn tay nhỏ bé của Mộ Minh Nguyệt đánh lên lồng ngực của anh hỏi.
“Đi khách sạn.” Chiến Vân Khai nói.
“Đi khách sạn làm gì?” Mộ Minh Nguyệt nhìn hai con mắt ưng lạnh lùng của anh, trái tim lỡ mất một nhịp.
“Đương nhiên là để chứng minh tôi không phải là người đàn ông già vô dụng.” Chiến Vân Khai nói.
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, sắc mặt tái nhợt.
Anh thực sự muốn mang cô đi thuê phòng!
Nếu như chuyện này bị con trai biết thì nhất định sẽ cắt chân nàng!
Rõ ràng chưa được sự đồng ý của bảo bảo đã đi thuê phòng!
“Anh điên rồi!” Giọng nói của Mộ Minh Nguyệt run rẩy.
“Đúng vậy, vì yêu em, tôi đã trở thành người điên rồi!” Chiến Vân Khai híp mắt, lạnh lùng nói.