Chiến Vân Khai nhìn Thẩm Tư Viện, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài nói chuyện.”
Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Vân Khai và Thẩm Tư Viện đi ra ngoài, chiếc ghế sô pha bên này của cô lập tức trống rỗng, trông cô có vẻ rất cô đơn.
Cô không có biểu cảm gì, uống hết một nửa ly rượu Brandy.
Cổ họng, tai và bụng đều nóng rực!
Giống như bị lửa thiêu đốt vậy!
Lúc này, Cung Thần ngồi sát đến, vươn tay giật lấy chai rượu trên tay Minh Nguyệt: “Chị dâu, chị uống như thế này sẽ say đấy, đừng uống nữa, uống say rồi thì cậu Chiến sẽ đau lòng lắm đấy.”
Mộ Minh Nguyệt cười mỉa mai: “Anh ấy sẽ đau lòng à?”
Nếu đau lòng sẽ không đưa cô đi uống rượu rồi.
Trước đây anh cấm cô uống rượu, uống rượu liền bị đánh mông.
“Tôi nhìn còn đau lòng chết đi được, chứ đừng nói là chồng cô, hơn nữa cô uống như thế này rất dễ xảy ra chuyện.” Cung Thần giữ chặt bàn tay đang cầm chai rượu định rót của Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt cười: “Có mấy người ở đây rồi, tôi còn sợ người đàn ông khác ăn thịt tôi không bằng?”
Cung Thần cũng không thể đoán được suy nghĩ của những người đã kết hôn này, đều người nào người nấy thích uống rượu khi đau khổ buồn bã.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng VIP bị đẩy ra, một người phục vụ bưng đồ uống bước vào, có chút phấn khởi nói: “Ông chủ, tôi vừa nhìn thấy cậu Chiến và ngôi sao nổi tiếng Thẩm Tư Viện hôn nhau ở hành lang. Không phải cậu Chiến đã kết hôn và có vợ rồi sao.”
Ngay khi người phục vụ vừa dứt lời, cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh.
Nó yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng cả tiếng kim rơi trên mặt đất!
Lúc đó, Cung Thần nín thở và nhìn Mộ Minh Nguyệt.
Còn Mộ Minh Nguyệt thì tỏ vẻ thờ ơ, không chút tức giận và phẫn nộ nào như trong dự đoán, càng không có xung động muốn đứng dậy lao ra bắt quả tang, cô chỉ thản nhiên như không dựa vào ghế sô pha, giành lấy chai rượu từ trong tay Cung Thần, rót một ly rượu rồi cầm lên lắc qua lắc lại.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy sắc mặt của ông chủ khó coi, khi nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt thì sắc mặt tái mét, vội vàng xin lỗi: “Chị, chị dâu, sao chị lại ở đây? Hơn nữa đã nhiều năm rồi chị không tới… những lời vừa rồi chị cứ coi như là em đang bốc phét đi ạ, chị đừng giận nhé.”
Lúc này, nhân viên phục vụ khác cũng bước vào và đưa nhân viên phục vụ kia đi, đồng thời giải thích với Mộ Minh Nguyệt rằng nhân viên phục vụ đã làm ca đêm liên tục mấy ngày rồi, bây giờ thường xuyên hoa mắt.
Mà Cung Thần cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nên đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng lại bị Mộ Minh Nguyệt kéo lại.
"Hôm nay Thẩm Tư Viện bị tôi bắt nạt rồi, cùng với người nhà cô ta nữa. Chiến Vân Khai đưa tôi đến đây là để xin lỗi Thẩm Tư Viện. Tôi sẽ không xin lỗi cô ta đâu. Bây giờ anh ấy đang nghĩ cách an ủi cô ta như thế nào kìa, anh không cần phải lo lắng nữa đâu.” Giọng của Mộ Minh Nguyệt nhàn nhạt, giống như tiếng muỗi kêu vậy.
Nhưng Cung Thần nghe rất rõ ràng.
Cung Thần lập tức bùng nổ: “Chị dâu, chị đang nói cái gì vậy! Đó là chồng chị đấy! Dựa vào cái gì mà đi an ủi người phụ nữ khác?”
Mộ Minh Nguyệt nói nhẹ nhàng như không có chuyện gì, như thể đang nói về những chuyện không liên quan đến mình vậy.
Mộ Minh Nguyệt cau mày, ngừng lắc ly rượu, từ từ nhấp một ngụm rượu, nhàn nhạt nói: “Người mà Chiến Vân Khai muốn cưới ngay từ đầu là Thẩm Tư Viện, chưa kể Thẩm Tư Viện đã sinh cho anh ấy một đứa con trai, anh nói xem, theo như tính cách của Chiến Vân Khai, chỉ cần anh ấy không muốn thì ai dám động vào anh ấy chứ? Anh ấy thích Thẩm Tư Viện, anh ấy chỉ không chịu thừa nhận thôi.”
Chỉ là tên tra nam Chiến Vân Khai này!
Cô bảo đi hôn Thẩm Tư Viện liền thật sự hôn luôn!
Đáng ghét!
Cô muốn khiến Chiến Vân Khai phải hối hận!
Cô muốn trừng phạt Chiến Vân Khai!
Cô ghim lại rồi đấy!
“Chị dâu!” Cung Thần nhíu mày!
Không biết phải nói gì vào lúc này!
Vẻ mặt đầy lo lắng!
Mộ Minh Nguyệt liếc nhìn Cung Thần, cô đứng dậy, bóp khuôn mặt đang nhăn nhó của Cung Thần, cười nói: “Câu chị dâu này của anh gọi ngọt ngào thật đấy, tốt rất thích, chỉ tiếc rằng rất nhanh thôi sẽ không còn được nghe nữa rồi.”
Một khi cô và Chiến Vân Khai thực sự ly hôn, câu chị dâu này cũng không thuộc về cô nữa.
Cung Thần bị Mộ Minh Nguyệt véo má, điều này khiến anh ta nhớ lại bây giờ mẹ mình vẫn chưa chịu buông tha cho khuôn mặt của mình, véo từ nhỏ tới lớn.
Không đợi Cung Thần hoàn hồn lại, cánh cửa phòng VIP lại được mở ra.
Chiến Vân Khai và Thẩm Tư Viện lần lượt bước vào.
Khi Chiến Vân Khai nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt véo má Cung Thần, bất kể đó là gì, Chiến Vân Khai nhìn thấy liền đỏ mắt.
Một tia sát ý xẹt qua đôi mắt sâu thẳm.
Cung Thần nhìn thấy vậy, nhanh chóng giải thích: “Cậu chiến, chị dâu uống rượu…”
Mộ Minh Nguyệt lại không để ý đến Chiến Vân Khai, nhìn Thẩm Tư Viện đang mỉm cười, giống như một người phụ nữ phát dục, lồng ngực càng khó chịu.
Ngồi xuống, tiếp tục rót rượu, ngẩng đầu uống cạn ly rượu mà không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Mọi người đều nhíu mày lo lắng khi nhìn Mộ Minh Nguyệt uống rượu theo cách này, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Chiến Vân Khai.
Sắc mặt của Chiến Vân Khai không tốt, ảm đạm âm u, anh ngồi xuống bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, nhìn Mộ Minh Nguyệt đang say mơ màng, trầm giọng hỏi: “Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
“Tôi vui, vui vẻ uống rượu cũng phạm pháp à?”
Mộ Minh Nguyệt giật lấy ly rượu từ trong tay anh và trả thù nói: “Khi nào có thời gian, tôi sẽ noi gương nữ hoàng, nuôi một đám trai bao, ngày nào cũng ở cùng tôi.”
Thanh niên trai trẻ bây giờ ấm áp lắm!
Cuối cùng, Mộ Minh Nguyệt nhìn Cung Thần, cười hỏi: “Cung Thần, anh có muốn tham gia vào nhóm trai bao của tôi không? Tính cả nhóm anh em của anh nữa, tuy mấy người hơi già, nhưng mà được cái đẹp trai.”
Cung Thần nghe vậy liền biến sắc, anh ta đâu dám tìm chết! Hơn nữa bây giờ Mộ Minh Nguyệt đang nói năng lung tung chắc chắn là vì say rồi.
Lại dám nói là muốn nuôi trai bao ngay trước mặt Chiến Vân Khai.
Lại còn nuôi anh em của anh ta nữa!
Anh em của anh ta chính là anh em của Chiến Vân Khai!
Không được động đến vợ bạn!
Hơn nữa, chị dâu bất mãn như thế nào chứ?
Một Chiến Vân Khai không đủ với cô ấy sao?
Lại còn suy nghĩ viển vông đòi nuôi một đám trai bao.
Mà Chiến Vân Khai ở đằng kia sắc mặt trầm xuống, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chăm sóc Mộ Minh Nguyệt đang uống rượu, đè khuôn mặt mơ màng đỏ ửng vào lòng, rót một ly nước ấm cho cô uống: “Minh Nguyệt, uống chút nước đi, em có muốn không ăn chút hoa quả không? Tôi đút chút thanh mai cho em ăn giã rượu nhé?”
Nói xong, Chiến Vân Khai không quan tâm Mộ Minh Nguyệt có muốn ăn hay không, cứ thế lấy một quả thanh mai rồi bỏ vào miệng cô, cử chỉ hành động tràn đầy sự cưng chiều dành cho Mộ Minh Nguyệt.
Thẩm Tư Viện ở bên cạnh vốn dĩ trong lòng rất chê bai Mộ Minh Nguyệt, cho rằng Mộ Minh Nguyệt nói những lời này là đối chọi với Chiến Vân Khai, cô ta còn muốn nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt bị Chiến Vân Khai nhục mạ một trận!
Ai biết được rằng Chiến Vân Khai lại bỏ qua, ngược lại còn thương Mộ Minh Nguyệt!
Thẩm Tư Viện nhìn hành động của Chiến Vân Khai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt.
Phòng VIP lại im ắng trở lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc, vốn dĩ tưởng rằng sắp nổi giông tố rồi, trong lòng thầm mong chờ một trận cãi cọ kịch liệt, không ngờ họ đã phải thất vọng rồi, còn bị ngược một trận nữa chứ.
Cặp vợ chồng này đã xảy ra chuyện như thế này rồi, thậm chí còn không có ý định cãi nhau?
Bây giờ còn ân ái rồi!
Thật khiến người ta khó bề tưởng tượng!
Hơn nữa, vẻ dịu dàng của Chiến Vân Khai cũng đủ khiến người ta kinh ngạc!