Sau
Mộ Nhạc Nhạc rơi vào trầm tư, chuyện này, cậu cũng không thể hiểu nổi.
Vì sao mẹ đã kết hôn với bố cặn bã, rõ ràng cậu cũng giống Chiến Vân Khai như đúc, nhưng tại sao mẹ lại nói cậu không phải con ruột của Chiến Vân Khai?
Hơn nữa, cuối cùng là cậu và Chiến Cảnh Hi có phải là anh em ruột hay không?
Vấn đề này đúng là đáng để suy nghĩ sâu xa!
"Hi Hi, cậu nói, mẹ của tớ và bố đã từng là vợ chồng, chúng ta lại giống như song sinh vậy! Bây giờ tớ có một linh cảm thế này, không biết có nên nói ra hay không… " Mộ Nhạc Nhạc dùng đôi mắt đen láy nhìn Chiến Cảnh Hi, không chắc chắn nói.
"Nhạc Nhạc, tớ cũng có một linh cảm… " Lông mày của Chiến Cảnh Hi cau chặt, vô cùng kích động.
Mộ Nhạc Nhạc nháy mắt hỏi: “Vậy sao? Vậy chúng ta cùng nói?”
Chiến Cảnh Hi khẽ gật đầu.
Hai đứa trẻ cùng hít thật sâu, một lúc sau, chúng đồng thanh nói…
“Tớ nghi ngờ Thẩm Tư Viện không phải là mẹ của cậu!”
“Tớ nghi ngờ Thẩm Tư Viện không phải là mẹ của tớ!”
“!”
“!”
Đôi mắt của hai đứa vô cùng khiếp sợ mà nhìn đối phương!
Sau đó, Mộ Nhạc Nhạc dùng tay ôm lấy trái tim đang đập loạn: “Hi Hi, cậu cũng hiểu đúng không?”
“Đúng vậy!” Chiến Cảnh Hi liên tục gật đầu không ngừng.
Mộ Nhạc Nhạc bấu chặt lấy vai của Chiến Cảnh Hi, đi vào sân trường: “Nếu cậu cũng có cùng một suy nghĩ với tớ, vậy đó là sự thật không thể nghi ngờ! Tớ tin cậu chính là em trai ruột thịt của tớ, hơn nữa còn có chứng cứ!”
Chiến Cảnh Hi cũng đi theo, nhưng không đồng ý với lời của Mộ Nhạc Nhạc: “Nếu tớ đoán không sai, thì tớ mới là anh.”
“Không thể nào có chuyện đó được! Cậu dựa vào đâu mà đòi làm anh!” Mộ Nhạc Nhạc cũng không chịu thua, cố gắng nói lý: “Nếu vậy thì cậy lấy chứng cứ chứng minh cậu là anh ra đây! Nếu không có, thì tớ chính là anh!”
Chiến Cảnh Hi thấy Mộ Nhạc Nhạc đang trên đà muốn cãi nhau với cậu bèn nhường một bước, chuyển chủ đề: “Nhạc Nhạc, cậu nói nếu bố và mẹ kết hôn lại, có phải tớ và cậu đang tự tìm đánh không?”
Mộ Nhạc Nhạc nhất thời không hiểu, gãi đầu: “Ý của cậu là gì?”
“Bố mẹ đều thích đánh chúng ta, cậu nói có phải chúng ta đang tự tìm đánh không?” Chiến Cảnh Hi hỏi.
“Nghe cậu nói vậy, bây giờ tớ cũng không dám hợp tác cho họ nữa!” Cơ thể của Mộ Nhạc Nhạc run rẩy, khuôn mặt nghiêm túc, sợ hãi nhìn về phía Chiến Cảnh Hi: "Hi Hi, chúng ta thật là khổ… "
Rõ ràng đang yên đang lành lại đi tìm đánh!
Còn có đứa nhỏ nào đáng thương như bọn chúng không chứ!
Chiến Cảnh Hi cũng đồng tình: “Ừm, đúng là đang tìm đánh!”
Nhưng nếu được mẹ đánh, thật ra lại là chuyện rất hạnh phúc!
“Ài, chúng ta đúng là quá khổ mà! Chúng ta giúp cho bố và mẹ hạnh phúc cả đời, vậy phải hi sinh bản thân à?” Mộ Nhạc Nhạc lộ vẻ xoắn xuýt, khó xử nói.
“Đúng vậy, đúng là làm khổ cặp anh em không đứng đắn chúng ta mà.” Chiến Cảnh Hi nói.
“Không, là anh em cây khế thì có!” Mộ Nhạc Nhạc sửa lại.
“Không, là anh em thân thiết!” Chiến Cảnh Hi nhìn Mộ Nhạc Nhạc nói.
“Cậu muốn lừa tiền lãi của tớ!” Mộ Nhạc Nhạc ôm tay, rầm rì nghiêng đầu đi.
“Chẳng phải hôm đó đã cho cậu một vạn rồi sao?” Chiến Cảnh Hi nói.
Thằng nhóc này đúng là khó chiều!
Bây giờ cậu đang bị bố cắt tiền tiêu vặt!
Còn tiền đâu nữa mà cho Mộ Nhạc Nhạc?
Hơn nữa nếu cậu không làm như vậy thì sao có thể đạt được chỉ tiêu chứ?
Nếu không đạt được chỉ tiêu, sau này cậu lấy cái gì hiếu kính mẹ đây?
Một tháng cậu sẽ có ba mươi vạn tiền tiêu vặt cố định.
Tiền tiêu vặt cũng sẽ tăng lên nếu cậu lớn lên.
Mẹ ở trên, em trai ở dưới!
Thứ tự này tuyệt đối không thể loạn được!
“Hừ, bây giờ là lúc cục cưng khó khăn nhất, cậu lại không đến cứu tế, còn muốn lừa tiền của tớ! Chẳng có chút tình cảm hoạn nạn có nhau gì cả!” Mộ Nhạc Nhạc nói một câu thấm thía.
“Vừa rồi cậu còn nói rằng cậu thần tượng tớ, tớ cũng thiếu tiền, cậu không trả tiền cho tớ, cậu nói xem cậu có phải đồ đào mỏ không?” Chiến Cảnh Hi cũng học theo Mộ Nhạc Nhạc rầm rì quay sang chỗ khác.
Mộ Nhạc Nhạc thấy biểu cảm hiếm có được của Chiến Cảnh Hi, cậu ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Chiến Cảnh Hi, làm nũng nói: “Chúng ta anh không ra anh, em không ra em! Phải để cho chúng ta cầm tay nhau bước qua thời gian gian khó này thôi!”
“Không.” Chiến Cảnh Hi ngạo kiều nói.
“Hi yêu dấu, ôm miếng nào!” Mộ Nhạc Nhạc ôm chặt cái eo thon nhỏ của Chiến Cảnh Hi, như một con cún con vẫy đuôi nhếch miệng cười to với Chiến Cảnh Hi: “Hi yêu dấu, cậu có thấy tớ muốn cùng cậu vượt qua khó khăn lần này không!”
Chiến Cảnh Hi: "… "
Thấy Chiến Cảnh Hi vẫn không quan tâm mình, Mộ Nhạc Nhạc lại ôm lấy chiến Cảnh Hi: “Hi yêu dấu, ôm một cái nào! Để chúng ta lại hòa thuận như lúc đầu, bây giờ cục cưng sẽ đưa cậu đi làm giàu!”
Dứt lời, Mộ Nhạc Nhạc kéo tay Chiến Cảnh Hi đi về phía sân trường.
Thấy bộ dáng tràn đầy sức sống của Mộ Nhạc Nhạc, Chiến Cảnh Hi rất hâm mộ.
Mộ Nhạc Nhạc được ở chung với mẹ, nhất định là đã được yêu thương rất nhiều nên mới hoạt bát đáng yêu như vậy.
Không như hắn, sống chung với bố, cậu cũng trở nên lạnh lùng như băng.
Lần đầu tiên gặp mẹ, cậu cũng lạnh lùng như băng.
Lúc đó nhất định là cậu đã khiến mẹ đau lòng rồi.
Vởi vì lạnh lùng thật sự khiến người khác tổn thương!
Nhìn Mộ Nhạc Nhạc hoạt bát đáng yêu hơn mình, Chiến Cảnh Hi vô cùng muốn yêu thương đứa em ruột này!
Em ruột của chính mình, cho dù là có như thế nào, cũng muốn quỳ xuống mà yêu thương!
Đến khi câu vượt qua được khoảng thời gian này, nhất định phải đối xử với Mộ Nhạc Nhạc thật tử tế!
Nhờ có Mộ Nhạc Nhạc và mẹ xuất hiện mà thế giới màu xám của cậu mới sinh động rực rỡ như vậy!
Mộ Nhạc Nhạc kéo cánh tay của Chiến Cảnh Hi đi đằng trước, đi ba bước lại quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Chiến Cảnh Hi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mê người như quả táo đỏ.
Mộ Nhạc Nhạc ôi chao một tiếng, hỏi: “Hi yêu dấu, sao mặt của cậu lại càng ngày càng đỏ vậy? Đúng là mê người, cục cưng nhìn thôi mà cũng muốn hôn một cái!” Mộ Nhạc Nhạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Chiến Cảnh Hi rồi nói: “Có phải cậu đang nghĩ đến những chuyện xấu xa gì rồi không?”
Chiến Cảnh Hi lạnh mặt: "Im miệng… "
Trong đầu của đứa em nhỏ này suy nghĩ cái gì cả ngày vậy không biết.
“Hi yêu dấu, bây giờ ít người, cậu cứ nói tình trạng của cậu cho tớ biết đi! Cục cưng nhất định sẽ giữ bí mật!” Mộ Nhạc Nhạc rất nhiều chuyện, thích nhất là tò mò bí mật của người ta.
Nhất là bí mật của Chiến Cảnh Hi, cậu đặc biệt muốn biết!
Chiến Cảnh Hi trừng mắt nhìn Mộ Nhạc Nhạc: “Ngớ ngẩn.”
Mộ Nhạc Nhạc nhe nguyên hàm răng mà cười, mặt dày mặt dạn: “Cục Cưng của tớ, cậy không được lạnh lùng với tớ nha, mẹ nói, muốn tớ và cậu phải tương thân tương ái!”
Nhìn em trai thúi đang huênh hoang khoác lác không thể nào mặc kệ này, Chiến Cảnh Hi cũng rất bất đắc dĩ, sửa lại: “Tớ thấy giống như tương ái tương sát thì đúng hơn!”
“Hi yêu dấu đang yêu như vậy, cục cưng không nỡ khiến Hi yêu dấu bị tổn thương!” Mộ Nhạc Nhạc vừa nghe Chiến Cảnh Hi nói tương ái tương sát, cậu bèn nóng nảy, vành mắt đỏ ửng.
Chiến Cảnh Hi thấy Mộ Nhạc Nhạc như vậy thì không biết phải làm thế nào.
Sao cảm xúc của đứa em trai này lại thay đổi như vậy?
Chẳng lẽ em trai của cậu là một tên không não à?
"Nhạc Nhạc, cậu bị bệnh không nhẹ đâu… "
Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, đưa tay lên sờ trán mình rồi nói: "Đâu có, cục cưng đâu có bị bệnh… "