Mộ Nhạc Nhạc tức giận hỏi ngược lại: “Chú Chiến, mẹ cháu thích ăn cháo hải sản nhất, chẳng lẽ chú không biết sao?”
Chiến Vân Khai nhíu mày lại.
Anh thật sự không biết cô thích ăn hải sản.
Nói như vậy anh đột nhiên nhớ tới một việc, nhưng nó không chắc chắn lắm.
Anh xoay người đi ra ngoài, gọi điện thoại cho quản gia Trình rồi hỏi: “Ông Trình, năm đó khi Mộ Minh Nguyệt còn ở nhà, sao trong nhà lại không có hải sản? Lúc đó mà lại không mua nổi hải sản sao?”
Tình hình lúc đó của anh thật sự gian nan, chỉ vì cưới vợ mà đem hết tất cả vốn lưu động cho nhà họ Mộ.
Quản gia Trình ở bên kia xoay người nói: “Cậu chủ, lúc đó dì biết mợ chú thích ăn hải sản nên mua hải sản về, có thể là vì bận quá nên bà ấy đã quên để riêng nồi, đồ ăn của cậu có vị hải sản, lại còn có tía tô nên đã trực tiếp bị dị ứng. Sau khi mợ chủ biết cậu dị ứng thì đã bảo dì đừng mua hải sản và tía tô nữa.”
Chiến Vân Khai: “…”
Ánh mắt anh trở nên nặng nề, bàn tay to nắm lấy điện thoại, đôi tay siết chặt lại.
Năm đó anh được cô chăm sóc nhưng anh không phát hiện ra cô thiếu cái gì, thích cái gì.
Anh thật sự không xứng làm một người chồng, một người bạn!
Cô thích ăn hải sản như thế nhưng lại vì lo anh ăn nhầm nên không ăn nữa.
Anh nhìn Mộ Nhạc Nhạc đang nấu ăn ở phòng bếp, phát hiện ra bản thân vậy mà lại không bằng một đứa nhóc năm tuổi.
Mộ Nhạc Nhạc cưng chiều và yêu thương Mộ Minh Nguyệt như thế, không hề kém anh, thậm chí là còn tốt hơn nữa
“Chú Chiến, chú đứng ở đó làm gì vậy? Nhanh đi gọi mẹ cháu đến ăn sáng đi ạ.” Sau khi Mộ Nhạc Nhạc làm xong bữa sáng, cậu bé quay đầu lại nhìn thấy Chiến Vân Khai đang đứng ngơ ngác ở bên kia nhìn chằm chằm mình không hề chớp mắt thì gọi anh.
Chiến Vân Khai lấy lại tinh thần, gật đầu: “Được, để chú đi gọi Minh Nguyệt dậy.”
“Mau đi ạ.” Mộ Nhạc Nhạc nhìn theo thân hình cao lớn của Chiến Vân Khai, khoe môi hơi giương lên.
Cậu bé đúng là một đứa con ngoan, một thần trợ công.
Không lúc nào là không tạo ra cơ hội cho ông bố xấu xa và mẹ ngọt ngào!
Cục cưng còn nhỏ mà đáng yêu như vậy thì phải đi đâu để tìm đây?
Đừng nói là đốt đèn lồng, cho dù cầm đèn tia tử ngoại đi tìm thì cũng không thấy đâu.
Cậu bé là có một không hai đó.
Phải biết rằng, mẹ cậu bé rời giường vào buổi sáng thì trông sẽ rất ngây ngô đáng yêu đó.
Đầu óc sẽ còn chưa thanh tỉnh được
Buổi sáng sẽ vô cùng làm nũng, cậu bé vừa đi gọi mẹ rời giường ăn bữa sáng, mẹ sẽ làm nũng muốn ôm hôn một cái thì mới có thể đứng lên.
Kế hay, đúng là tiện nghi cho ông già Chiến Vân Khai này.
Chiến Vân Khai đi lên lầu.
Vốn nghĩ sẽ gõ cửa đi vào, nhưng anh lại nghĩ muốn để cho cô ngủ thêm vài giây.
Anh đẩy cửa, nhấc chân bước vào.
Lúc anh đi vào nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt đang ôm một cái gối nằm ngủ nghiêng, màu hồng nhạt này dán lên thân thể của cô, buộc vòng quanh dáng người lả lướt nổi bật của cô.
Năm đó cô vì cổ vũ anh, cô biết anh là một chính nhân quân tử, thế nên cô luôn đùa giỡn như một đứa trẻ, luôn nhảy nhót xung quanh anh.
Nhiều lần, anh vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, muốn gượng dậy cũng không thể.
Khi anh tỉnh táo lại, giải thích với cô, cô lại dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh, thậm chí là an ủi anh đừng có quá nhiều gánh nặng như thế, cô là vợ của anh.
Anh tàn phế như thế sao lại có thể hủy đi tương lai và cuộc sống của một cô gái tốt như thế?
Lúc anh đến bên cạnh giường, còn chưa nói gì thì chợt nghe thấy cô gái trên giường dịu dàng lẩm bẩm, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "Cục cưng, mẹ muốn hôn con…
Chiến Vân Khai: “…”
Lúc này không cần nói cũng biết anh ghen tị với Mộ Nhạc Nhạc như thế nào.
Những lời cô từng nói vẫn ở trong đầu của anh.
Chiến Vân Khai nhớ tới chuyện cũ, khóe môi hơi nâng lên, cười cưng chiều.
Đầu óc mơ màng của Mộ Minh Nguyệt thanh tỉnh trong nháy mắt, đôi mắt đẹp mở ra trong phút chốc, phát hiện hai tay mình đang ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Chiến Vân Khai.
Cô thấy con mình mặc tạp dề đứng ở cửa, sửng sốt một chút rồi nói: “Cục cưng, sao con lại ở kia…”
“Ông bố xấu xa, mau thả mẹ cháu ra.” Mộ Nhạc Nhạc thốt lên.
Cậu bé thật sự khó chịu khi có người giành mẹ với mình.
“Ông bố xấu xa, chú dám hôn mẹ, chú có hỏi cháu chưa hả?” Mộ Nhạc Nhạc chống eo nhỏ, bộ dạng hung dữ túm chặt quần áo, trừng mắt nhìn Chiến Vân Khai.
Mộ Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, vội đẩy Chiến Vân Khai ra, khuôn mặt đỏ lên.
Chiến Vân Khai bị Mộ Minh Nguyệt đẩy ngã ở trên giường, Mộ Minh Nguyệt nhanh chóng nhảy xuống giường, đi tới trước mặt Mộ Nhạc Nhạc, tim đập vô cùng nhanh: “Nhạc Nhạc, sao con lại để anh ta vào trong phòng?”
Đứa con này hại cô rồi.
Mộ Nhạc Nhạc vô tội nói: “Con thấy chú ấy đẹp trai lại có tiền, cho nên ngoại lệ…”
Mộ Minh Nguyệt nhíu mày, cô nên giải thích với con trai như thế nào đây?
Cô điên rồi mới đi giải thích.