“Cho cháu đi với.”
Mộ Nhạc Nhạc vui vẻ nói, sau khi nói xong thì nhận ra mình nói hơi vội vàng nên lại gần hỏi cẩn thận: “Chú Chiến, có thể không ạ? Cháu rất muốn tắm với bố, giống như trên TV vậy.”
Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ và chờ mong của Mộ Nhạc Nhạc, Chiến Vân Khai không thể nào từ chối cậu bé được.
Trong lòng anh có một cảm xúc khó hiểu.
Dường như này mới là đứa con của anh và Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt đi qua, dùng hai tay nhấc Mộ Nhạc Nhạc lên: “Mộ Nhạc Nhạc, con đã tự mình thay tã vào năm một tuổi, hai tuổi thì tự mình pha sữa bột, từ trước đến nay con chưa từng cần người tắm cùng.”
Rốt cuộc hôm nay sao cậu lại muốn tắm cùng với Chiến Vân Khai đây?
Mộ Nhạc Nhạc lại lắc lắc thân mình: “Không đâu, con sẽ tắm với chú Chiến.”
“Không thể tắm chung với người lạ, biết chưa?” Mộ Minh Nguyệt giáo dục Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu nói: “Chú Chiến không phải người lạ, chú ấy là bố siêu nhân của cục cưng. Chú Chiến đã cứu cục cưng hai lần rồi, còn đáng tin hơn cả bố ruột của bảo bối nữa. Con gọi chú ấy một tiếng bố cũng không đủ.”
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Cô không quen đứa con trai này.
Mộ Minh Nguyệt xoay người rời đi, để cho con trai mình ở chung với Chiến Vân Khai.
“Mẹ, mẹ đi đâu thế?” Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt muốn đi thì gọi cô lại.
“Không phải con muốn tắm sao?” Mộ Minh Nguyệt quay đầu lại hỏi.
“Đúng vậy, mẹ không đi pha nước giúp chúng con sao ạ? Pha một bồn tắm lớn đầy nước.” Mộ Nhạc Nhạc nghịch ngợm nói.
Mộ Minh Nguyệt thật sự muốn đánh đứa con này.
Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt muốn đánh mình thì lập tức nấp phía sau Chiến Vân Khai: “Chú Chiến! Mẹ hung dữ với cháu.”
Chiến Vân Khai che chở cho Mộ Nhạc Nhạc: “Nó còn nhỏ mà.”
Mộ Minh Nguyệt trực tiếp bơ đi Chiến Vân Khai, cô đi vòng qua Chiến Vân Khai đến Mộ Nhạc Nhạc ở phía sau và nói: “Không muốn tắm sạch sao? Mẹ dẫn con đi.”
Mộ Nhạc Nhạc ôm lấy đôi chân của Chiến Vân Khai: “Con không cần mẹ giúp con, con muốn tắm với bố siêu nhân.”
Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ không thể tắm cho con sao?”
Sao đứa con trai này ngày càng cứng đầu thế này?
Mộ Nhạc Nhạc bụm miệng, một đôi mắt trong veo như nước chớp chớp: “Mẹ, nhưng mà con chỉ muốn tắm với bố siêu nhân mà thôi, giống như trong TV vậy đó.”
Mộ Minh Nguyệt nhíu mày: “Nhạc Nhac, từ lúc nào thì con trở nên không biết nghe lời như vậy?”
Tại sao phải ở cùng với Chiến Vân Khai?
Trong đầu thằng nhóc này đang suy nghĩ cái gì vậy?
Mộ Nhạc Nhạc vẫn ôm chặt Chiến Vân Khai như cũ: "Không mà, con muốn thế! Mẹ, con chưa từng có bố, con rất muốn tắm cùng với bố, con thấy những bạn nhỏ trong TV đều được tắm cùng với bố mình, con rất hâm mộ bọn họ.
Mộ Minh Nguyệt nhìn con trai mình kiên trì như vậy, hơn nữa những lời nói của cậu bé con làm cho cô hơi khó chịu.
Đúng vậy, con của người khác đều có, tại sao con của cô lại chẳng có cái gì cả.
Từ khi vừa sinh ra đã không có bố.
Trong quá trình lớn lên cũng không có bố làm bạn.
Một câu cuối cùng của con trai làm cho cô mềm lòng, cũng đồng ý.
“Vậy để mẹ đi pha nước cho con.” Mộ Minh Nguyệt nói.
Mộ Minh Nguyệt đi sang phòng tắm pha nước, sau đó gọi Mộ Nhạc Nhạc đến tắm rửa.
Mộ Nhạc Nhạc nắm lấy bàn tay to của Chiến Vân Khai, cẩn thận nói: "Bố siêu nhân, bố cẩn thận một chút, đừng để cơ thể mình bị thương.
“Ừ.” Chiến Vân Khai được một đứa bé chăm sóc như thế thì trong lòng cũng thấy ấm áp.
Mộ Minh Nguyệt ở một bên nhìn thấy, hơi thở cũng như ngừng lại.
Đứa con trai này, có bố rồi thì không cần cô nữa.
Cô nhìn thấy hai thân hình một lớn một nhỏ đi về phía phòng tắm, hốc mắt hơi đỏ lên. Nếu năm đó không xảy ra chuyện như vậy thì cô nghĩ một nhà ba người bọn họ sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc.
Mộ Minh Nguyệt ho nhẹ một tiếng, nói bằng giọng thật khẽ: “Nhạc Nhạc, hai người cứ tắm đi, mẹ đi ra ngoài trước.”