Mộ Nhạc Nhạc gắp một miếng bò viên, nhét vào trong miệng của Chiến Cảnh Hi, nói: “Bởi vì bố cậu muốn tới nhà tớ ở vài ngày, nếu cậu ở đó… Với quan hệ giữa cậu mà bố cậu mà nói, nhất định sẽ làm bộ đó, nên chúng ta không thể tráo đổi thân phận được.”
“Cậu nói cái gì?” Chiến Cảnh Hi giống như vừa mới nghe được tin gì khủng bố lắm, không dám tin mà hỏi thăm: “Bố tớ muốn ở nhà cậu vài ngày? Dựa vào đâu chứ?”
Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Cảnh Hi kích động như vậy, duỗi tay vỗ về cơ thể của cậu: “Đừng kích động như vậy… dù sao vì để bảo vệ mẹ mà cha cậu đã bị người ta làm bị thương… Về tình về lý, để tiện chăm sóc cho chú ta, nhất định phải đến nhà của tớ ở.”
Vẻ mặt của Chiến Cảnh Hi không tình nguyện, bóc phốt nói: “Vết thương của ba nghiêm trọng sao? Mẹ cũng đâu phải nhân viên chăm sóc và chữa bệnh đâu, sao lại phải chăm sóc cho ba chứ? Rõ ràng trong biệt thự có đoàn đội bác sĩ tư nhân chuyên dụng… Chắc chắn bố đã yêu cầu mẹ chăm sóc chứ gì? Đúng là đàn ông cặn bã!”
Mộ Nhạc Nhạc ho nhẹ: "Em trai thối, là tớ nói bố cặn bã đi qua nhà tớ ở vài ngày đó, đề nghị này là của tớ đó… "
Chiến Cảnh Hi: "… "
“Không có việc gì thì cậu nói bố đến nhà làm gì chứ? Cậu đang dẫn sói vào nhà rồi!” Khuôn mặt của Chiến Cảnh Hi còn khó nhìn hơn.
Cậu không thể nào hiểu được quyết định của Mộ Nhạc Nhạc!
Mộ Nhạc Nhạc hưởng thụ mà ăn miếng bò viên, vừa nhai vừa nói: “Chú ấy cũng có thể là bố của cậu đó, cậu thật sự nói chú ấy như vậy sao? Hơn nữa, không làm như vậy thì sao Chiến Vân Khai cưới mẹ của tớ được đây, tớ sẽ không thể thừa kế tài sản của nhà họ Chiến các cậu… Quyết định này, tớ quyết tâm lắm mới quyết định đấy!”
Chiến Cảnh Hi: "… " Vì tiền mà bán đứng mẹ!
Thằng nhóc này thật nguy hiểm mà!
Còn nguy hiểm hơn của virus!
Cậu nhất định phải bào vệ mẹ thật tốt!
Tuyệt đối không được để cho Mộ Nhạc Nhạc bán mẹ đi!
“Mộ Nhạc Nhạc, cậu làm như vậy, không sợ bị mẹ đánh hay sao?” Chiến Cảnh Hi bất đắc dĩ mà lắc đầu hỏi.
Mộ Nhạc Nhạc nhếch miệng cười: “Không sợ!”
Cùng lắm thì vào lúc mà mẹ muốn đánh cậu, cậu sẽ tìm đủ mọi cách để cho mẹ hoãn ngày đánh cậu lại, dù sao thì khi cậu và Chiến Cảnh Hi tráo đổi thân phận, bị đánh chính là cái mông của Chiến Cảnh Hi, chứ chẳng phải cậu.
Sợ cái gì chứ!
Thật ra, có một người giống mình y xì y đúc cũng không tệ lắm, ít ra là có thể thay mình bị đánh.
Hì hì!
Cái đầu của cậu thật thông minh!
Sau này cậu có thể vui vẻ sống ở nhà của mẹ và nhà của bố rồi.
Mộ Nhạc Nhạc nghĩ đến đây, mắt còn mở to mà nhìn cái mông nhỏ của Chiến Cảnh Hi, che miệng cười.
Chiến Cảnh Hi cũng nhận thấy hai tầm mắt biếи ŧɦái nhìn chằm chằm mông nhỏ, ánh mắt của cậu vừa sáng vừa lạnh, lạnh lùng nói: “Mộ Nhạc Nhạc, không có chuyện gì cậu nhìn chằm chằm vào… mông… của tớ làm gì? Cậu là biếи ŧɦái à?”
Nếu như không phải coi cậu là anh trai của mình thì nhóc đã đánh cậu một cái rồi, đánh một cái luôn!
Nhìn chằm chằm lại nhìn chằm chằm!
Lại còn cười trộm!
Chẳng lẽ là biếи ŧɦái thật ư!
Mộ Nhạc Nhạc vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, thấy Chiến Cảnh Hi dùng khuôn mặt cảnh giác mà nhìn mình, cậu mới nói: "Em trai thối, biểu cảm của cậu là sao vậy, làm như tớ muốn bạo hoa cúc của cậu không bằng… "
Cho rằng cậu là ai vậy hả?
Người khác không biết, còn tưởng nhóc là biếи ŧɦái đấy!
“Vậy cậu nhìn chằm chằm tớ làm gì?” Chiến Cảnh Hi hỏi.
“Tớ đâu có nhìn chằm chằm.” Chắc chắn rằng Mộ Nhạc Nhạc sẽ không nói ra rằng mình vừa mới âm mưu chuyện gì.
Nếu để cho Chiến Cảnh Hi biết được tính toán của cậu thì sao được chứ?
Sau khi ăn thịt bò xong, Chiến Cảnh Hi muốn trả tiền.
Chú bán bò viên nói: "Hai đứa ăn hết bốn xiên, tổng cộng là bốn trăm tệ đấy… "
Chú bán bò viên còn chưa nói xong, Mộ Nhạc Nhạc đã ngửa đầu nhìn chú bán bò viên rồi nói: "Chú bán bò viên, chú đúng là không hiền hậu gì cả! Quan hệ giữa chúng ta là gì chứ, nói đến chuyện tiền nong sẽ làm tổn thương tình cảm đó… "
Chú bán bò viên: "… " Còn muốn đòi miễn phí nữa kìa!
Thằng bé luôn nói được những câu khiến người khác đau lòng!
Có nên miễn phí không nhỉ?
Online chờ gấp…