Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bảo Âm và Tiểu Hoa tất nhiên là nhanh chóng đón nhận lấy những chiếc bánh, Bảo Âm nhưng lại không nhịn được mà cầm chiếc bánh đưa lên cắm, tư vị của đói bụng thực sự là chịu không nổi.
Vừa mới cắn vài miếng, một người đàn ông vạm vỡ xuất hiện, nhấc bổng cô và Tiểu Hoa lên ngựa, rồi tự mình lên ngựa. Không đợi cho hai người kịp phản ứng gì, hắn ta nắm lấy dây cường thúc ngựa và chạy đi.
Bảo Âm một ngụm nước cũng chưa uống, cái bánh khô trong miệng làm cách nào cũng không nuốt xuống được, đột nhiên ngựa tăng tốc độ, giật giật lắc lắc, miếng bánh ở trong miệng cũng lắc lư theo. Không biết có phải có miếng bánh vụn bị sặc vào trong khí quản, Bảo Âm nuốt xuống rồi vẫn cảm thấy khó chịu, cách một lúc lại ngứa ngứa muốn ho lên hai tiếng.
" A... ...a... ...âm... ...âm, âm!"
Tiểu Hoa chưa từng cưới ngựa qua, lại ngồi trên phía trước, khiến cho cô phải đón nhận trận gió lớn cộng với ngựa chạy xóc này khiến cô không thể nói thành câu chỉ nghe tiếng khóc. Bảo Âm quay đầu qua ho đến tê tâm liệt phế, một bên vừa ho một bên vừa ôm chặt lấy tiểu Hoa, Tiểu Hoa lúc này mới cảm thấy không còn sợ hãi nữa.
Ô Cát Lực ngồi phía sau hai người nhíu mày, hai hài tử trên lưng ngựa gầy đến mức sắp thành người khô rồi, hài tử ở giữa hình như còn bị bệnh, xem nó ho hình như sắp thở không nổi nữa rồi, đưa hài tử như vậy lên thảo nguyên có thể làm được gì?
Anh vốn dĩ chỉ muốn nhận một hài tử, trong nhà có một dưỡng nhi thì rất ồn ào, anh luôn ngưỡng mộ những gia đình có con gái. Có ai mà biết rằng những bé con ở phương nam vừa đen vừa gầy, chẳng dễ thương chút nào. Vì vậy ngay lập tức đi tìm thủ lĩnh Cáp Nhật Hồ, hủy bỏ yêu cầu muốn nhận nuôi của mình.
Việc nhận dưỡng nhi từ đầu đến cuối đều là tự nguyện, vì vậy yêu cầu của Ô Cát Lực là hợp lý, nhưng mười nhà đã thương lượng được, chỉ còn sót lại một nhà, điều đó cũng có nghĩa là sẽ có một hài tử bị bỏ lại.
Cáp Nhật Hồ vô cùng đâu đầu, một bên đem chuyện sắp xếp cho mấy hài tử này vào trong lều, một bên cử người đi hỏi trong bộ tộc còn gia đình nào muốn nuôi nhận nữa hay không.
Lúc này, chín gia tộc đã thương lượng trước đó đã đi tới bên ngoài lều, không ngừng nhìn hai hài tử bên trong qua tấm rèm che hờ.
"Trời ạ! Gầy quá rồi đó!"
"Không phải nói gầy nhất là năm sáu tuổi hay sao? Tại sao lại nhỏ như vây? Cánh tay và chân kia còn thua cả cừu non mà ta bắt nữa... ..."
"Đúng vậy, quá nhỏ đi, này này này chúng ta làm sao mà nuôi?"
Một đám người đang thấp giọng thầm thì bên ngoài, chợt nghe thấy tiếng ho tê tâm liệt phế phát ra từ trong lều.
"Hả? Cái gì? Còn có một hài tử bị bệnh?"