Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một tấm da cáo mà muốn làm một cái áo choàng thì có chút miễn cưỡng, nhưng mà chờ làm xong giày đông rồi, sẽ gom thêm da thỏ, chắc sẽ không có vấn đề gì, chắc chắn sẽ làm được trước khi tuyết rơi.
"Được, vậy ngươi đặt ở đầu giường đi, rảnh rỗi nương sẽ làm ngay."
Trác Na vui vẻ nhất là khi thấy bọn trẻ yêu thương nhau.
Bảo Âm ngồi bên bếp lò, không xen vào, chớp chớp mắt nhìn nương lại chớp chớp mắt nhìn tỷ tỷ, cả trái tim cứ như được ngâm trong bình nước đường vậy.
Nếu nàng mở miệng từ chối, như vậy sẽ có vẻ rất giả tạo. Trên người nàng có chứng sợ lạnh, mùa đông không có áo choàng dày chắc chắn sẽ không chịu nổi. Trước tiên giữ gìn được cái mạng nhỏ này đi, giữ gìn mạng nhỏ, bồi bổ thân thể cho tốt rồi lại từ từ đền đáp cho phụ thân, mẫu thân bọn họ.
Mùi thịt trong không khí càng ngày càng nồng nặc, hai phụ tử bận rộn bên ngoài cũng làm xong công việc.
Cả nhà uống trà sữa ăn kèm với thịt thỏ, miệng dính đầy dầu mỡ, cuối cùng cũng giải được con sâu thèm ăn trong bụng.
Cơm nước xong hai phụ tử lại lần lượt ra cửa, hôm nay trời trong xanh gió nhẹ nhàng, chính là thời điểm tốt để ra ngoài săn bắn.
Hai đứa bé rất tự giác thu dọn chén rồi đi ra ngoài rửa, Trác Na thì lấy da thỏ ra chuẩn bị thuộc da. Đây là một công việc rất rườm rà, nàng biết hai đứa bé sẽ ngồi không yên, dứt khoát thả các nàng ra ngoài chơi.
Bảo Âm cũng không phải là tiểu hài tử thật sự, làm sao có thể muốn đi chơi. Triều Lạc nghe muội muội, trước khi đi, hai tỷ muội mỗi người mang theo một cái giỏ đi ra ngoài.
Trác Na vừa thấy cái giỏ sẽ nhớ đến con rắn sọc dưa, liên tục dặn dò, không cho các nàng đi đến nơi có cỏ cây rậm rạp.
Thật ra hai nàng rất nghe lời, không đi đến mấy nơi có cỏ cây rậm rạp, nhưng lại đi đến một nơi làm cho người ta lo lắng hơn.
"Triều Lạc!”
Vốn dĩ hai tỷ muội ra ngoài là muốn đi tìm rau dại, kết quả không đi bao lâu đã gặp được một cô nương mập mạp, nhìn vô cùng quen thuộc, chạy về phía các nàng.
Đợi đến khi đến gần, người dừng lại, Bảo Âm mới thấy rõ cô nương này. Nàng cao hơn a tỷ một cái đầu, vòng eo cũng to gấp đôi. Có lẽ là do chạy quá nhanh, vừa dừng lại đã thở dốc liên tục không ngừng.
Mặc dù mập mạp, nhưng ngũ quan cũng không có bị dồn lại cùng một chỗ, mặt mày bụm bẫm trông rất là đáng yêu. Bảo Âm vừa nghĩ đến từ đáng yêu này đã nghe thấy nàng ấy nói một câu, nhất thời vỡ mộng.
"Nha đầu thối, lão nương không tới tìm ngươi thì ngươi sẽ không để ý tới ta đúng không?!"
Khóe miệng Triều Lạc hơi co giật, cho dù là nghe nhiều năm rồi nhưng nàng vẫn không thể nghe quen tiếng lão nương này từ người bạn tốt được. Nghe nói là do nàng xem trong nhà cãi nhau rồi học theo nương, ngược lại học vô cùng có khuôn mẫu.
"A tỷ, nàng là?"
"Ồ! Nàng ấy tên là Cát Nhã, là bạn thân từ khi còn nhỏ của ta. Cát Nhã, đây là Bảo Âm, muội muội ta, nàng vừa từ phương nam thân thể yếu ớt, ngươi đừng khi dễ nàng.”
Nghe Triều Lạc nói vậy, Cát Nhã nhất thời mất hứng.
"Hai chúng ta chính là bạn tốt, làm sao ta có thể khi dễ muội muội của ngươi được. Yên tâm đi, sau này ta bảo vệ nàng, không ai dám khi dễ!”
Triều Lạc: "..."
Muội muội của ta, muốn nàng bảo vệ để làm gì.
"Khó trách mấy ngày nay không thấy ngươi tới tìm ta, thì ra là trong nhà có muội muội mới tới. Ta cũng muốn có muội muội mới, nhưng nương ta nói trong nhà nhiều người rồi, không thể nuôi nữa.”
Vì chuyện này mà Cát Nhã còn nổi giận một trận ở nhà.
Triều Lạc trợn mắt với nàng ấy, đâu chỉ là nhiều, nói là rất nhiều mới đúng.
Nhà của Cát Nhã được xem như là gia đình đông đúc số một số hai trong bộ tộc, nương của nàng sinh con giống như sinh trứng, mang thai lần thứ nhất là sinh hai đứa, lại thêm một lần nữa sinh ba đứa, lần thứ ba lại sinh thêm hai, mà tất cả đều là bé trai.
Nuôi lớn được bảy đứa con trai cũng không dễ dàng, mấy năm trước cha mẹ Cát Nhã đã chịu không ít khổ sở. Chờ con lớn hết, bắt đầu lục tục cưới vợ, lần mang thai thứ tư lại sinh ra Cát Nhã.
Trung niên rồi mới có con gái, còn là cô con gái độc đinh, đóa hoa này đặt giữa bảy đứa con trai lập tức trở nên đặc biệt nổi bật. Cha mẹ Cát Nhã rất thương nàng ấy, bảy ca ca cũng cưng chiều nàng ấy, cuộc sống so với mấy đứa nhỏ đồng lứa như rất tự do tự tại.
Nàng được yêu thương như vậy, đương nhiên là không thể nhận thêm bé gái mồ côi về nuôi rồi.
Cát Nhã vô cùng muốn có muội muội, lúc này cũng không nhắc đến chuyện bạn tốt đã bỏ mình sang một bên nữa, bước đến bên cạnh Bảo Âm không ngừng hỏi nàng một ít chuyện thú vị về phương nam.