Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bảo Âm vốn dễ tỉnh giấc, Triều Lạc chỉ cần lay nhẹ một cái là nàng đã lập tức tỉnh dậy. Nằm trong lều bạt thì thấy xung quanh rất yên tĩnh, các nàng vốn cho rằng mọi người trong nhà vẫn còn chưa quay trở về, kết quả vừa ngồi xuống chưa được một lát đã nghe thấy tiếng nói chuyện của ca ca và cha nương.
Hai cô bé nhanh chóng xỏ giày và đi ra ngoài.
“Cha, mọi người đang làm gì thế ạ?”
Triều Lạc nhìn mấy mảnh hàng rào trên mặt đất, vô cùng tò mò. Đại Cách chính là người hứng khởi hơn bất kỳ ai khác, trông thấy hai muội muội đi tới, lập tức chạy lại gần giải thích: “Cha nương nói là sẽ mua dê đó! Ngày mai là có thể dắt về nhà rồi! Bây giờ chúng ta sẽ phải làm chuồng cho dê trước.”
Lúc mới nghe được tin tức này, thằng bé vui mừng như điên, ai mà không thích nhà mình có nhiều gia súc cơ chứ. Mặc dù trong bộ tộc đúng là có không ít dê, thế nhưng chung quy lại cũng chẳng phải của riêng nhà mình.
“Nương bảo là ngày mai cha chúng ta sẽ đi mua hai con dê mẹ mới sinh về nhà.”
Khi biết tin nhà mình chuẩn bị mua dê, Bảo Âm cũng không cảm thấy hứng thú lắm, thế nhưng khi vừa nghe thấy là sẽ mua dê mẹ mới sinh, trái tim nàng không khỏi đập nhanh hơn. Dê mẹ mới sinh sẽ có sữa đó!
Có trời mới biết các sản phẩm từ sữa quan trọng như thế nào đối với một cô nương sinh ra và lớn lên trên thảo nguyên. Khi nàng còn nhỏ, gia đình nàng sống ở trong một khu chăn nuôi, trong nhà cũng có nuôi một ít dê ít bò, các món chính hàng ngày đều là các loại sản phẩm từ sữa và bột mì. Bọn họ cũng sẽ ăn thịt, thế nhưng cũng không phóng đại như mọi người hay nghĩ, cũng không phải ngày ngày đều ăn thịt heo.
Đối với những người chăn nuôi mà nói, gia súc đều là tiền, không thể thường xuyên giết chúng để làm thức ăn.
Bởi thế mà từ nhỏ Bảo Âm đã uống sữa dê sữa bò để lớn lên, cho dù sau này rời nhà đi học đi làm, nàng cũng không từ bỏ thói quen này.
Lại nói hai tháng trước, vào cái ngày trước khi xuyên không, nàng còn nhờ bác cả làm giúp mình không ít pho mát và váng sữa, còn có cả một hũ sữa chua tự làm rất lớn nữa. Tất cả đều được làm từ sữa lấy từ trong chính nông trường của bác cả, hoàn toàn là thuần tự nhiên, hương vị thì không thể chê vào đâu được.
Đáng tiếc là…
Mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng nuốt nước miếng, quay sang nhìn mới phát hiện thì ra là Bảo Âm.
Cả nhà ngay lập tức không nhịn được mà bật cười.
Trác Na lau hai tay vào váy, sau đó nắm tay dắt Bảo Âm và Triều Lạc quay trở lại trong lều.
“Các con đã đói bụng chưa, nhìn xem nương có gì nè!”
“Là gạo!”
Bảo Âm vô cùng sửng sốt, cha nương thế mà lại đặc biệt đi đổi gạo… chỉ vì nàng là bé con đến từ miền nam.
“Nương… Con không thích ăn cái này, chúng ta có thể mang đi đổi lại được không?”
Những lời vừa rồi của nàng cũng không tính là nói dối, giữa cơm trắng và trà sữa, cơm rang thì nàng vẫn thích cơm rang và trà sữa hơn. Thế nhưng Trác Na lại hiểu nhầm, tưởng rằng nữ nhi sợ tốn tiền cho nên mới nói như vậy.
“Cái này không thể đổi lại được, nếu đã cầm về rồi thì chỉ có thể để ở nhà ăn thôi. A Âm có thể nấu cái này sao? Nương chưa từng ăn qua món làm từ gạo bao giờ, cho nên không biết nấu đâu.”
“Con… có thể!”
Mua cũng đã mua về rồi, đành phải ăn thôi vậy, cũng không thể lãng phí tâm ý của cha nương được.