Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng từ sau khi triều đình mới được thành lập, bốn bộ tộc lớn đã quy thuận và chịu sự quản lý của thành A Mộc Cổ Lang. Hoàng đế hạ lệnh, mở cửa những thành nhỏ xung quanh để làm ăn buôn bán, nghiêm cấm cướp bóc giết người giữa các bộ tộc, nghiêm cấm các cuộc đấu tranh với mục đích xấu.
Vừa mới bắt đầu, có người không quản được bản thân, vẫn ỷ vào bản lĩnh của mình đi cướp bò dê của bộ tộc khác như trước kia lại còn đánh bị thương mấy người. Hậu quả là sau khi bị tố cáo lên quan phủ, bên trên trực tiếp phái quân đội mạnh nhất xuống để trấn áp. Người phạm tội bị chặt cánh tay trái để răn đe, ngoài ra bộ tộc còn phải đền cho người ta gấp mười lần số ngựa dê đã cướp. Trước bài học tàn khốc đó, lúc này tất cả các bộ tộc ở thảo nguyên mới hoàn toàn trở nên ngoan ngoãn.
Hiện giờ mới lập triều chưa được bao lâu, nhưng lại giống như đã trải qua những ngày tháng yên ổn được một thời gian dài.
Trước giờ Cáp Nhật Hồ vẫn luôn không phải là người hiếu chiến, thích tranh giành, hắn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Bây giờ bộ tộc còn nghèo đói, đợi mấy năm nữa đám bò dê sinh con, bầy đàn phát triển là có thể đổi được càng nhiều lương thực.
Đến lúc đó, chắc là Đại Cách cũng lấy vợ rồi…
Cáp Nhật Hồ càng nghĩ càng xa, không nhịn được mà cười ngốc nghếch làm cho Bảo Âm cũng muốn cười theo.
“Cha, mua được giày rồi thì đi thôi, Ô Cát Lực thúc thúc còn đang chờ chúng ta đấy.”
“À, đúng rồi, chúng ta phải đi thôi.”
Cáp Nhật Hồ theo bản năng bế con gái lên rồi lại nhét đôi giày mới mua còn lại vào trong ngực.
“Ba Nhã Nhĩ, lần này ta tới tìm ngươi là còn có một chuyện nữa muốn nói với ngươi. Chẳng phải trước đây ngươi gửi thư nói thích A Lệ Á sao, sau này lại vẫn luôn không có động tĩnh gì… Cha nương nàng ấy nhờ ta chuyển lời, nếu ngươi còn không đến hỏi cưới thì bọn họ sẽ chuẩn bị những gia đình khác cho A Lệ Á.”
“Cái gì?”
Ba Nhã Nhĩ kinh hãi, chẳng qua hắn chỉ chạy một chuyến hàng đến Lăng Dương thôi, sao vợ lại chạy mất?
“Đợi một chút! Ta về cùng các ngươi!”
Trời đất rộng lớn cũng không lớn bằng cưới vợ, A Lệ Á chính là cô nương mà hắn liếc mắt một cái đã nhìn trúng, sao có thể nhìn sang nhà khác!
Cáp Nhật Hồ rất ít khi thấy Ba Nhã Nhĩ hoảng loạn như vậy, trên đường đi cứ liên tục cười nhạo hắn.
Ba người nhanh chóng ra khỏi tiệm vải, nhưng gần đến nơi thì đột nhiên Cáp Nhật Hồ lại vỗ đầu.
“Haizz, đầu óc ta thật là… Suýt nữa thì quên đưa A Âm đi khám lang trung.”
Đây chính là chuyện lớn. Mặc dù Bảo Âm vẫn luôn nói mình không sao, nhưng nhìn thân hình của nàng thật sự rất yếu ớt, nếu không đi khám thì Cáp Nhật Hồ không thể yên tâm.
Vì thế ba người lại vòng lại, đi đến tiệm thuốc lớn nhất trong thành. Bọn họ phải xếp hàng gần nửa canh giờ mới đến lượt.
“Khó chịu chỗ nào?”
Bảo Âm còn chưa kịp trả lời câu hỏi của thầy thuốc, Cáp Nhật Hồ đã vội vàng lên tiếng.
“Nha đầu nhà ta hôm qua ho rất nhiều, phiền ngài bắt mạch một chút xem sao.”
“Đưa một tay đây nào.”
Bảo Âm ngoan ngoãn giơ tay ra.
Thầy thuốc cũng không nói nhiều mà duỗi ba ngón tay ra để bắt mạch, nhưng một lúc sau ông ta lập tức nhíu mày. Cáp Nhật Hồ ở bên cạnh hơi hoảng hốt, đang định mở miệng hỏi thì Ba Nhã Nhĩ lại ngăn cản hắn.
“Để Ngũ lang trung bắt mạch trước đã.”
Vốn dĩ Bảo Âm không hề có cảm giác gì, nhưng nhìn khuôn mặt nhăn đến mức có thể kẹp chết cả muỗi của thầy thuốc thì vẻ mặt nàng lại giống như bị bệnh nặng, không kìm được mà sợ sệt.
Chẳng lẽ nàng thật sự bị bệnh nặng?