Cứ như vậy Phương Tứ yên vị trong phòng dành cho khách của căn biệt thự nhỏ, giường cậu so với lúc còn ở nhà họ Phương không những lớn hơn mà còn mềm mại, nhưng Phương Tứ vẫn thu mình vào một góc như ngày trước, vô cùng đáng thương muốn cảm nhận cảm giác an toàn không biết tới từ đâu.
Mỗi ngày đúng 7 giờ sáng cậu sẽ rời giường, vừa là vì Lục tiên sinh làm bữa sáng, vừa là để ghi nhớ các từ mới tiếng Anh, nhưng lại chẳng thể tự mình ăn một bữa sáng ngon lành, bởi vì căn biệt thự nhỏ cách trường học gần 40 phút lái xe. May mà Lục tiên sinh đã sắp xếp cho cậu một tài xế, bằng không rất có khả năng cậu đã phải rời giường rừ 6 giờ sáng.
Nhưng nếu làm bữa sáng từ lúc 6 giờ, vậy thì sau khi Lục tiên sinh thức dậy bữa sáng cậu làm sẽ không còn ngon miệng… Phương Tứ vì nghĩ tới điều đó cho nên không từ chối việc có thêm tài xế.
Cho đến tận cuối tuần Phương Tứ mới biết được, hóa ra mỗi ngày đặc trợ đều sẽ mang bữa sáng tới cho Lục tiên sinh. Cậu quả thật tự làm theo ý mình quá rồi, Phương Tứ có chút buồn thảm: “Mấy món mình làm sao có thể ngon bằng những món mà đặc trợ đem tới…”
Hơn nữa chờ đến khi Lục tiên sinh thức dậy, có thể bữa sáng do cậu làm đã nguội lạnh, Lục tiên sinh hẳn là sẽ không còn muốn ăn nữa.
Lục Hi Cảnh nhận lấy bát cháo khoai mỡ và hạt kê từ trên tay Phương Tứ, nhỏ giọng nói: “Cháo em nấu ăn rất ngon, nhưng mà về sau nếu có việc bận thì không phải lo lắng cho tôi.”
“Thật vậy ạ?” Bé Omega không chú ý tới vế nửa sau câu nói, đôi mắt phát sáng, như thể nhận được lời khen ngợi đáng giá nhất trên đời.
Lục Hi Cảnh gật đầu nhìn cậu, tuy rằng nhìn qua có vẻ như chỉ cho có lệ, nhưng Phương Tứ cũng không để bụng chút nào.
Đặc trợ cầm theo một túi sandwich, rơi vào tình trạng không biết phải làm sao, cảm giác có lẽ mình không nên xuất hiện ở đây.
……..
Theo thời khóa biểu hằng ngày, Phương Tứ vừa tan học liền về nhà ngay. Ngày đầu tiên Phương Tứ vui vẻ, phấn khởi làm tới 3 món khô và 1 món canh, kiễng chân háo hứng mong chờ tiên sinh về nhà.
Không nghĩ tới đồ ăn đã hâm lại ba lần, Lục tiên sinh vẫn còn chưa trở về, sau này Phương Tứ mới chậm chạp hiểu được. Lục tiên sinh bận như thế, nên không phải ngày nào cũng sẽ về nhà.
……
Kim đồng hồ điểm 10 giờ, Lục tiên sinh mới đẩy cửa bước vào, anh trầm mặc nhìn mấy món cơm canh lạnh ngắt và Omega đang nằm bò trên bàn ngủ ngon lành một lúc lâu. Lục Hi Cảnh đã quen với cuộc sống độc thân, thật sự quên mất trong nhà đã có thêm một người bạn đời.
Anh vỗ vỗ bả vai Phương Tứ, kiên nhẫn chờ sau khi Omega bớt ngái ngủ một chút mới mở miệng: “Xin lỗi em, về sau không cần chờ tôi về đâu.”
Phương Tứ ngơ ngác gật đầu, đại não mới vừa tỉnh táo lại nên cũng không phản ứng nhạy hơn so với lúc đang ngủ là bao, ngược lại trước tiên bụng cậu không khống chế được kêu một tiếng.
“….Lục tiên sinh ăn cơm chưa?” Omega bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
“Ăn rồi, em không cần lo cho tôi…..” Lục Hi Cảnh dừng một chút, lại nói, “Mấy món này đều nguội rồi, ta để tôi gọi đồ ăn cho em.”
“Không cần, hâm nóng một chút là được, tiên sinh mau đi nghỉ ngơi đi.” Phương Tứ vội vàng xua tay, sợ anh thật sự gọi đồ ăn về.
Lục Hi Cảnh gật đầu, anh luôn không muốn xen vào việc của người khác, kết hôn với Omega trước mặt này đã là chuyện mà anh “tọc mạch” nhất rồi.
Ngày hôm sau, đặc trợ tặng cho Phương Tứ một chiếc điện thoại di động, không đợi Phương Tứ từ chối, đặc trợ đã nói: “Lục tổng nói về sau ngài ấy có việc gì sẽ gọi cho ngài thông qua chiếc điện thoại này.”
Phương Tứ hoàn toàn không có cách nào từ chối lý do đầy cám dỗ này, vì vậy đành gật đầu rồi nhận lấy.
Nhưng trên thực tế, Lục Hi Cảnh rất bận rộn nên rất ít có thời gian nhớ đến người bạn đời Omega mới cưới này, chỉ tội nghiệp cho đặc trợ tiên sinh, đã có sự vụ công tác nặng nề lại còn phải kiêm thêm việc thông báo cho Phương Tứ thời gian biểu về nhà sắp tới của Lục tổng.
…..
Lục Hi Cảnh rất bận, cũng không dư thừa tâm trí để quan tâm Omega của mình. Cuối tuần sau một dự án lớn sẽ chấm dứt, đây là khoảng thời gian đầu tiên anh có thể ở nhà nghỉ ngơi sau khi kết hôn
Thời điểm sau khi Phương Tứ ăn xong bữa sáng, đang ra vườn sau để tưới hoa thì nghe thấy tiếng bước chân, toàn thân cậu sững sờ: “Lục tiên sinh đang ở nhà sao?!”
Cậu cầm theo bình tưới hoa trên tay chạy cồm cộp vào phòng khách: “Lục, Lục tiên sinh?”
Lục Hi Cảnh thận trọng gật đầu, mở miệng nói: “Tôi hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.”
Lục tiên sinh đột nhiên nghỉ phép làm Phương Tứ cảm thấy không thích ứng kịp, qua một lúc lâu, cậu mới chậm rãi phản ứng lại —— đây là nhà Lục tiên sinh mà….
Cho tới tận lúc Lục Hi Cảnh ngồi xuống ăn bữa sáng, cậu mới từ từ cảm thấy vui vẻ: “Lục tiên sinh hôm nay ở nhà!”
Trước khi Phương Tứ nghĩ ra đề tài để nói chuyện, Lục Hi Cảnh đã mở miệng: “Em hiện tại học năm ba phổ thông phải không?”
“Dạ? Vâng, vâng ạ” Phương Tứ nghĩ một chút lại bổ sung nói, “Sắp tốt nghiệp rồi ạ.”
“Còn mấy ngày?” Lục Hi Cảnh vừa vuốt điện thoại vừa hỏi, có lẽ chỉ là thuận miệng hỏi mấy câu.
Nhưng Phương Tứ trả lời thật sự nghiêm túc, cậu âm thầm đếm bằng đầu ngón tay, nói: “Mười bốn ngày ạ.”
Lục Hi Cảnh nhìn cậu một cái, buông di động xuống, đang chuẩn bị cùng Omega của mình nói chuyện một chút, cho dù như thế nào Phương Tứ cũng là bạn đời trên danh nghĩa của anh. Nếu không tính tới tầng quan hệ này, Phương Tứ cũng chỉ là một cậu nhóc vừa mới lớn. Anh lớn hơn cậu tới chín tuổi thì cũng xem như là bậc “Trưởng bối” hẳn là nên quan tâm nhiều một chút. Thậm chí Lục Hi Cảnh cảm thấy cuộc trò chuyện này đáng lý ra là phải sớm diễn ra từ hai tuần trước.
“Ở trường học như thế nào, có bị bắt nạt không?” Lục Hi Cảnh trong tiềm thức cảm thấy Omega trước mặt rất dễ bị bạo lực học đường.
“Không có ạ.” Phương Tứ thành thật trả lời, cậu không ở trong ký túc xá, cũng ít giao tiếp, trên cơ bản có cảm giác như người vô hình.
“Ở đây đã quen chưa? Có muốn cái gì thì nói với đặc trợ của tôi.” Lục Hi Cảnh nhẹ nhàng nhìn chăm chú vào Omega, không biết rằng ánh mắt của mình có bao nhiêu áp lực.
“Quen rồi ạ, cũng không muốn thêm cái gì.” Phương Tứ cúi đầu ngoan ngoãn nói, cậu vẫn là không dám nhìn mặt Lục tiên sinh.
“Thành tích như thế nào …..có bảng điểm không? Đưa cho tôi xem.” Lục Hi Cảnh theo lý thường hẳn là đang nhận lấy vai trò của một vị phụ huynh.
Cơ thể Phương Tứ lập tức cứng đờ, ấp úng một lúc lâu mới nói: “….C…Có…ạ…..”
“Đợi một lát nữa đem tới thư phòng cho tôi xem một chút.” Lục Hi Cảnh nhấp nhẹ một ngụm cà phê đen, cũng không biết Omega này đang hoảng cái gì: “Cậu ngoan như vậy, thành tích có thể kém tới mức nào chứ? Chẳng lẽ là cảm thấy mình không có tư cách kiểm tra bài tập của cậu ta?”
“Em, em muốn tưới hoa cho xong đã.” Phương Tứ đánh bạo mở miệng.
“Không cần, sẽ có người làm vườn tới chăm sóc chỗ hoa đó.” Lục Hi Cảnh đột nhiên rất phản cảm việc Omega trước mặt này từ chối mình, cũng không biết có phải là do Phermone làm ảnh hưởng hay không?
Phương Tứ vô thức rùng mình một cái, Lục tiên sinh mặt lạnh mặt xuống trông thật nghiêm khắc….thật đáng sợ mà!
Lục Hi Cảnh xoay người đi lên tầng 3, cũng hoàn toàn quên mất trước đây còn không cho người ta lên tầng 3
Phương Tứ héo rũ, chậm rì rì trả lại bình tưới vào phòng dụng cụ trong vườn, bị Lục Hi Cảnh dọa sợ, đầu óc càng khó vận dụng.
Theo bản năng, cậu không muốn để Lục tiên sinh biết thành tích tệ khủng khiếp của cậu, nhưng là lại hoàn toàn nghĩ không ra biện pháp nào. Niềm vui nho nhỏ vừa mới xuất hiện đã lập tức bị dội cho một gáo nước lạnh, dập tắt hoàn toàn.
——–
Lão Lục: Đúng. Tất cả là do ảnh hưởng của phermone