Tới gần kỳ thi đại học, trạng thái căng thẳng tinh thần của nhóc con cũng ảnh hưởng tới Lục Hi Cảnh rồi.
Lục Hi Cảnh dù không hiểu lắm cảm xúc căng thẳng này của cậu, nhưng vẫn muốn thay cậu giải quyết vấn đề này.
Lục Hi Cảnh dành cả đêm ngồi xem hết mấy trang báo về kỳ thi đại học thì lập tức hiểu ngay, hóa ra đã là phụ huynh thì nên làm bạn và đồng hành cùng đám nhóc vào những thời điểm quan trọng như thế này trong cuộc đời. Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng anh thấy cứ làm theo tư duy của người bình thường thì hẳn là không sai đâu.
Thế là Lục Hi Cảnh bắt đầu tìm cách để làm bạn Phương Tứ theo như những gì mà người viết đã đề cập đến trong những bài báo, phóng thích Phermone để nhẹ nhàng xoa dịu tinh thần của cậu, còn cố thử khích lệ và khen ngợi cậu nhiều hơn.
Lục Hi Cảnh tự cảm thấy những điều này có hiệu quả không tồi, cứ nhìn vào thành tích kỳ thi đại học của cậu cao hơn so với những bài kiểm tra lúc trước là biết ngay.
Thế là Lục Hi Cảnh muốn dẫn cậu đi ăn mừng một bữa, nhưng kỳ động dục của cậu lại lần nữa khiến anh trở tay không kịp.
Rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, anh đã tự tiêm trước cho mình một ống thuốc ức chế trên đường chạy xe về nhà.
Có lẽ là đã có lần một sẽ có lần hai, Phương Tứ thậm chí còn táo bạo hơn so với kỳ động dục lần đầu. Cậu chủ động ôm chân chính mình, dụ dỗ anh mau tiến vào, vừa khóc lóc thở gấp vừa gọi anh là “Tiên sinh”. Thậm chí cậu còn chủ động sờ nắn dương v*t của anh trong lúc sốt ruột chờ đợi, và rồi cũng vì không không chịu nổi nữa nên đã nóng lòng muốn tự nhét nó vào tiểu huyệt ướt át. Thật vất vả cậu mới có thể nhét vào trong, eo nhỏ đang lắc lư không ngừng đòi hỏi, còn hậu huyệt non mềm thì đang cắn chặt lấy côn th*t của anh không rời……
Lục Hi Cảnh nhẫn nhịn chịu đựng, không chỉ để tiêm thuốc ức chế cho một mình cậu mà anh còn phải tự tiêm thuốc cho bản thân. harry potter fanfic
Sau khi kỳ động dục chấm dứt, cậu lại dính người một cách bất thường. Lục Hi Cảnh đành phải vẫn ôm cậu vào lòng mọi lúc mọi nơi. Nhưng cậu chỉ là một nhóc con nhỏ nhỏ xinh xinh, vừa vặn để anh ôm vào lòng, dường như sinh ra để hòa vào làm một với anh.
……
Ở phòng làm việc của Lục Hi Cảnh có một chiếc cửa sổ làm bằng kính trong suốt khổng lồ trải dài từ trần đến sàn, có thể quan sát toàn cảnh khu vườn trong căn biệt thự và thậm chí là cả khu vườn của những người khác.
Mà ngay dưới cửa sổ chính là mấy bông hoa hướng dương do chính Phương Tứ trồng, Lục Hi Cảnh chỉ cần vừa liếc mắt là có thể nhìn những đóa hoa hướng dương đang đung đưa trong gió.
Sau khi trong nhà có thêm một Omega, tần suất phòng làm việc được sử dụng càng ngày càng tăng cao.
Bởi vậy, mấy bông hoa hướng dương do nhóc con trồng cũng thể coi là ngầm lớn lên ở dưới mí mắt anh.
Nhiểu khi trong lúc đang thư giãn, anh đều vô thức nhìn xem nhóc con đang làm gì ở trong vườn.
Những trò ngốc nghếch đáng yêu như kiểu là tưới hoa thành tự tưới cả nước lên người, hay là xới đất thành xới đầy bụi bẩn lên người cũng thường chọc đến Lục Hi Cảnh bật cười ra tiếng.
Quả nhiên là hiệu suất công việc thật chẳng ra làm sao.
Vậy mà những bông hoa hướng dương rực rỡ đó ở lại rất dễ thấy giữa một đám hoa màu lục, lam, chàm, tím sặc sỡ ngoài kia. Mỗi lần Lục Hi Cảnh nhìn xuống cả khu vườn, đều sẽ bị vài chấm màu vàng đó thu hút.
Phương Tứ cũng không biết, cậu không phải là người đầu tiên và duy nhất chứng kiến quá trình trưởng thành của những đóa hoa hướng dương mà cậu trồng.
……
Lục Hi Cảnh ngày càng bận, đã đến lúc phải thu lại mẻ lưới mà anh giăng ra trước đó, số lần đi công tác cũng tăng lên rất nhiều, tới mức anh chẳng thể tự mình đưa nhóc con tới trường ngay ngày đầu tiên vào đại học
Ngay cả việc mỗi ngày về nhà dùng bữa với nhóc con cũng không còn đều đặn.
Anh cảm thấy có chút áy náy, bởi vậy ngày đó, ngay khi vừa mới đi công tác về, anh đã quyết định đi đường vòng để tới đón cậu rồi mới về nhà.
Lúc tới cổng trường, đã muộn hơn so với giờ hẹn hai phút, nhưng anh lại không ngờ mình còn phải đợi Phương Tứ thêm vài phút.
Lục Hi Cảnh đã rất lâu rồi không phải chờ đợi người khác.
Anh cong ngón tay, gõ nhẹ vào tay lái, trong lòng hơi sốt ruột, nhưng vẫn kiềm chế không gọi điện thoại thúc giục nhóc con nhà mình.
Suy cho cùng, quên dạy nhóc con phải tuân thủ thời gian là lỗi của anh.
Cho tới tận khi, anh nhìn thấy Alpha đáng ghét kia đang dựa vào vai Phương Tứ, mà bạn đời trên danh nghĩa của mình cũng không có ý định đẩy hắn ra, đã thế còn đỏ mặt.
Khoảng thời gian lúc bọn họ đi từ cổng trường tới trước xe, Lục Hi Cảnh đã suy nghĩ rất nhiều khi nhìn thấy một màn chói mắt này, chẳng hạn như —— Tại sao trường đại học là để sinh viên trường khác tùy tiện ra vào? Hoặc là —— Liệu anh có nên đề xuất với hiệu trưởng về vấn đề an ninh trong khuôn viên trường học? Hay lại ví dụ như—— Xã hội này đang thiếu hụt giáo dục về cách Omega tự bảo vệ an toan cho chính mình……
Nhưng đây điều là những suy nghĩ hơi bình thường trong lòng Lục Hi Cảnh, đều có thể công khai bàn luận. Còn những suy nghĩ táo bạo giấu kín ở đáy lòng mới là khó có thể kiềm chế. Thậm chí, anh còn bị những ý nghĩ nghiêm trọng hóa vấn đề, kiểu như liên quan đến pháp luật, nhân quyền và đạo đức làm cho hoảng sợ.
Không biết có phải là do Alpha trời sinh có loại gen này hay là còn có những nguyên nhân không thể lý giải khác.
Lục Hi Cảnh không hiểu, chỉ biết lúc đó cơn tức giận bao trùm lấy toàn bộ tâm trí của mình.
Nhưng cũng may mắn anh là một người giỏi ngụy trang, cho dù trong lòng khó chịu hơn bao giờ hết, anh cũng có thể giả bộ rằng bản thân rất bình thường, lạnh mặt nhìn một Alpha khác ôm chặt Omega của mình, rồi sửa sang lại tóc của cậu.
Anh rõ ràng biết, đây là một sự khiêu khích, còn là một sự khiêu khích vô cùng ấu trĩ.
Nhưng điều làm anh tức giận nhất là bạn đời trên danh nghĩa của mình lại không giống như thường lệ gọi anh một tiếng “Tiên sinh”.
Lục Hi Cảnh đem giấu cơn tức giận không thể lý giải của mình vào dưới đáy miệng núi lửa sắp phun trào trong lòng mình. Trong khi lái xe, anh tự hỏi phải làm cách nào mới có thể dạy Omega của mình phải tránh xa những kẻ khả nghi, có ác ý nhưng phải bằng một giọng điệu bình tĩnh, ôn hòa.
Đột nhiên, một ý nghĩ dập tắt ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt trong lòng anh.
Chẳng lẽ Phương Tứ thích cái tên Alpha lả lơi ong bướm, trêu hoa ghẹo nguyệt, vừa thấy liền không phải cái gì thứ tốt kia?
Cho nên mới không có đẩy hắn ra. Cho nên nhóc con mặt đỏ. Cho nên nhóc con nhìn thấy mình mới không gọi mình là “Tiên sinh”.
Lúc chờ đèn đỏ, Lục Hi Cảnh duỗi tay xoa xoa giữa lông mày: Chẳng trách…
Các thể loại câu hỏi, cảnh cáo dạo một vòng quanh miệng rồi cuối cùng anh quyết định lạnh lùng hỏi cậu: “Còn nhớ rõ trước khi kết hôn tôi đã nói gì với em không?”
“Nhớ rõ ạ.”
“Nhớ rõ thì tốt.”
Tốt cái rắm, mẹ kiếp, xem ra là thật sự thích thầm cái tên Alpha kia mất rồi.
Nhưng anh chỉ là một bạn đời theo hợp đồng của Phương Tứ, còn cái danh nghĩa anh trai cũng chỉ là do chính anh tình nguyện. Quả thật, anh không có quyền lợi cũng như là lập trường đi quản chuyện nhóc con thích ai, muốn ở bên cạnh ai.
Trong tương lai, sau khi ly hôn, tuy nói rằng Lục Hi Cảnh nhất định sẽ giúp đỡ cậu trên mọi phương diện, nhưng rất có khả năng cao nhóc con này sẽ trốn tránh anh, không muốn nhắc lại khoảng thời gian mờ ám này.
Còn những hành động xóa nhòa khoảng cách hay vượt quá ranh giới trong quá khứ, chẳng qua là để báo ân chuyện anh đã cứu nhóc con thoát khỏi tay nhà họ Phương.
Huống chi, Lục Hi Cảnh cũng không biết vì sao anh lại cảm thấy tức giận khi thấy Phương Tứ thích người khác?
———————————-
Có người uống đến tận 3 bình dấm chua rồi mà vẫn còn mơ mơ màng màng. Còn đâu là hình ảnh bá tổng, cái này không phải là tự ngược sao.
Doge.jpg
———————————-
Mèo 40cm: Dù bận không ra được chương chăm như trước nhưng tui vẫn thích và chăm đọc cmt của mọi người lắm nạ.