Edit + Beta: Đào Mai
Thời điểm Nghi Ninh trở lại nhà giữa, La Nghi Tuệ quả nhiên mặt trầm xuống đang đợi nàng.
Nàng ngoan ngoãn đứng nghe Trưởng tỷ răn dạy. La Nghi Tuệ giáo huấn hồi lâu mới nói:
- "Thôi, nói muội có năng lực thế nào. Muội từ nhỏ lá gan liền lớn, tỷ nguyên tưởng rằng muội trưởng thành sẽ thu liễm một chút, không nghĩ vẫn là như thế."
Nha đầu bưng bát canh tới cho La Nghi Tuệ uống, La Nghi Tuệ cầm canh bổ, vẫy tay bảo nàng đi xuống:
- "Trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải đưa Minh Châu cô nương trở về."
Nghi Ninh cười tủm tỉm đi nắm tay nàng, lấy lòng nói:
- "Trưởng tỷ, muội biết sai rồi, tỷ cũng không nên giận muội mà?"
La Nghi Tuệ băng lãnh không được cười một tiếng, nàng là người làm nương, tính nết liền so với lúc trước ôn hòa hơn một chút.
Ôm Nghi Ninh vỗ vỗ lưng. Nàng phát hiện tiểu nha đầu quả thật cao lớn một chút. Nguyên bản trên người ngửi thấy hương sữa vô cùng tốt, nay cũng là một cỗ thơm ngát thản nhiên.
- "Tỷ làm sao có thể giận muội, chính là tức giận, cũng là giận muội không quý trọng mạng của chính mình."
La Nghi Tuệ thấp giọng nói,
- "Lục Gia Học là ai? Dung được người khác ở trước mặt hắn lỗ mãng như vậy sao? May mắn hắn hôm nay không tính toán với muội, bằng không tỷ chỉ có thể trở về quỳ cầu Định Bắc hầu gia, nhờ hầu gia giúp đỡ cầu Lục đô đốc."
Nghi Ninh biết trưởng tỷ sợ Lục Gia Học, ai không sợ hắn?
Chẳng lẽ nàng sẽ không sợ hắn sao?
Sau khi Nghi Ninh trở về dựa vào cửa sổ lẳng lặng nghĩ lại sự tình, trong bóng đêm nhìn thấy nha đầu vừa thấp đèn lồng dưới mái hiên, ánh sáng nhu hòa chiếu vào hành lang trên song cửa sổ.
Ban đêm mùa hè dế mèn chít chít. Từ ma ma bưng dưa hấu ngâm nước giếng cho nàng ăn, dưa hấu hương vị ngọt ngào mát lạnh thập phần ngon miệng, liền giảm đi vài phần khô nóng.
Nàng đột nhiên nghĩ đến năm kia vừa gả đi, mùa hè cũng thực nóng. Lục Gia Học ở bên quạt cho nàng. Nàng ở một bên vừa đọc sách vừa ăn.
Lục Gia Học mồ hôi ướt đẫm nhìn nàng, nàng hồn nhiên không thèm để ý, rốt cục ở thời điểm nàng lại lấy một miếng, hắn cấp tốc ngậm lấy. Vừa ăn vừa nói:
- "Quả nhiên thật ngọt, khó trách nàng luyến tiếc chia cho ta!"
Nàng nhìn về phía Lục Gia Học, hắn lại hỏi:
- "Thế nào, quạt cho nàng nửa ngày, ăn miếng dưa cũng không được à?"
Nàng lại nghĩ nghĩ buông sách, nói với hắn:
- "Tứ gia, nếu không chàng nói với hầu gia một tiếng, đi mưu cái vị trí chỉ huy sử làm đi."
Lúc đó ánh mắt hắn nhìn nàng không rõ, biểu cảm lại cười cười nói:
- "Nàng có phải hay không cũng cảm thấy vi phu không học vấn không nghề nghiệp à?"
Trong Ninh Viễn hầu phủ trong mấy thứ tử chỉ có hắn không biết tiến tới, cho nên đối với ai cũng đều là tốt.
Lục Gia Nhiên đối với hắn là thứ đệ tốt nhất, cũng luôn nói hắn cả ngày cưỡi ngựa nuôi chim, không đứng đắn.
Lục Gia Học không cho rằng sỉ nhục, ngược lại bộ dáng cho rằng vinh dự. Sau khi cưới Nghi Ninh, càng thêm là không cầu tiến tới.
Hắn lúc đó trả lời là cái gì, Nghi Ninh nhớ không rõ lắm.
Lục Gia Học chính là có lệ với nàng, lại không từng nói với nàng nửa chữ ra dạng.
Khi đó nàng còn an ủi chính mình, tuy rằng hắn không làm việc đàng hoàng, lại cũng không có giống con trai phụ quốc tướng quân ở bên ngoài dưỡng ngoại thất, cũng không có bại hoại gia nghiệp. Nhiều nhất chính là cùng đệ tử thế gia khác đánh cuộc bài cửu.
Thẳng đến sau khi nàng chết, nhìn thấy thủ đoạn Lục Gia Học tàn khốc như thế nào thanh lý Ninh Viễn hầu phủ, nàng mới phản ứng lại.
Toàn bộ hầu phủ chưa từng có người nào phòng bị hắn, bao gồm Lục Gia Nhiên, cho nên hắn có thể một lần liền thành công.
Hắn chưa bao giờ từng nói qua với nàng đảm nhiệm Hà Chân, hắn cũng không là bộ dáng nàng đã thấy kia.
Cái gì không học vấn không nghề nghiệp, cái gì cưỡi ngựa nuôi chim, đều là hắn diễn cho người khác xem.
Quả thực làm cho người ta lạnh đến tận xương tủy.
Sau này thời điểm Lục Gia Học đi qua bài vị nàng, con mắt chưa bao giờ từng nhìn qua chữ trên đó.
Lại sau này, Ninh Viễn hầu phủ liền hiếm có dấu vết hay người biết Lục Gia Học từng có cái thê tử.
Có lẽ chính hắn cũng đã quên, lý do hắn hướng Tạ Mẫn làm khó dễ, chính là Tạ Mẫn hại chết thê tử kết tóc của hắn.
Nghi Ninh đẩy dĩa dưa hấu nhỏ qua một bên, thản nhiên nói:
- "Từ ma ma, lấy đi thôi."
Có lẽ là bởi vì sau khi nhìn thấy Lục Gia Học ngược lại thả lỏng chút, Nghi Ninh đêm nay ngủ rất ngon. Hương vị cực kỳ ngọt ngào.
Thanh Cừ gác đêm khe khẽ quạt vỏ bưởi được đốt trong lò sưởi, trong phòng luôn luôn im ắng.
Ngày kế Triệu Minh Châu phải rời đi, tỷ muội Nghi Ninh phải tiễn đưa nàng. Nhưng đợi đến khi đến ảnh bích mới phát hiện Triệu Minh Châu còn chưa thức dậy.
Gần đến giữa trưa, Triệu Minh Châu mới mang theo nha đầu khoan thai chậm rãi đi đến.
Chính là che dù, tỷ muội bọn họ cũng đã phơi nắng đổ mồ hôi. Triệu Minh Châu tựa hồ mới tỉnh ngủ, trên người từng trận gió thơm đánh úp lại.
Lúc Triệu Minh Châu đi tới cười đối Nghi Ninh các nàng nói:
- "Hôm nay để các vị đợi lâu, nếu như có một ngày các vị đến kinh thành, liền đến Anh quốc công phủ tìm ta đi. Ta thỉnh chư vị ở lại mấy ngày, để có thể nhìn thấy phồn hoa của kinh thành."
Bên kia bà tử lại thúc giục Triệu Minh Châu:
- "Minh châu tiểu thư, nhanh lên nếu không Trình lão phu nhân đợi đến nóng nảy!"
Triệu Minh Châu mới cùng các nàng cáo biệt, lên xe ngựa. Phía sau lại có mấy nha đầu nâng hòm tiến lên, nha đầu cầm đầu mặc đồ lam lục khom người cười nói:
- "Các vị tiểu thư, cái này là tiểu thư Minh Châu của chúng ta đưa cho mấy vị. Lễ vật nho nhỏ bất thành kính ý, phiền toái các vị tiểu thư chiếu cố những ngày này."
La Nghi Ngọc nghe xong sắc mặt đều trầm.
Thân phận mọi người giống nhau, Triệu Minh Châu này rõ ràng chính là thưởng các nàng đồ này nọ. Coi các nàng là loại người nào? Cần nàng ta đến ban thưởng cho sao.
Nghi Ninh dẫn đầu tạ ơn, trở về lấy đồ trong hộp ra, thấy cư nhiên là một cái trâm ngọc điêu khắc, chạm trổ vô cùng tinh xảo, trong sáng tuyết trắng.
Cái này không giống như là đồ mà Triệu Minh Châu sẽ xuất ra để thưởng, lần trước nàng ta cũng bất quá là cho Nghi Ninh hai chiếc vòng tay vàng mà thôi, không dám cho lớn như vậy.
Nghi Ninh đột nhiên nghĩ tới Lục Gia Học, cái này tất nhiên là Lục Gia Học phân phó.
Hắn biết tính tình Triệu Minh Châu kiêu căng, đây là bồi thường các nàng chiếu cố Triệu Minh Châu.
Ngày đó trong một cái hộp khác hắn đưa, cũng là một khối ngọc tốt nhất.
Nghi Ninh bảo nha đầu thu khối ngọc này.
La Nghi Tuệ lại lưu lại La gia đến tháng chín mới trở về, lúc nàng đi đúng là đan quế tỏa hương, thời điểm ăn bánh trung thu.
Sinh nhật Nghi Ninh mười hai tuổi ngay tại mấy ngày trước Trung thu, trước đó trong phủ chịu tang cũng không có náo nhiệt, lần này Lâm Hải Như hảo hảo làm cái lễ sinh nhật cho nàng.
Kiều di nương ngồi một đầu xa xa ở buổi tiệc, sợ sệt nhìn Hiên ca nhi bên cạnh Quách di nương.
Sau đó mọi người đều tiến vào trong gian tây thứ ăn bánh trung thu, bà mới tìm được khe hở đi gặp Hiên ca nhi.
Hiên ca nhi lại đang cùng thư đồng của hắn chơi trò chơi xếp hình mới. Hồn nhiên không có nhìn đến Kiều di nương.
Kiều di nương hốc mắt nóng lên, nhẹ nhàng mà kêu:
- "Hiên ca nhi, con không nhận biết nương à?"
Hiên ca nhi quay đầu lại, nhìn thấy là Kiều di nương có chút chần chờ gọi:
- "Di nương..."
Kiều di nương càng khó chịu, đi nắm tay nho nhỏ của hài tử, ngồi xổm xuống nói:
- "Hiên ca nhi, con sao không gọi ta mẫu thân?"
Hiên ca nhi chậm rãi nói:
- "Thất tỷ tỷ nói, nay ta ghi tạc dưới danh nghĩa phu nhân, phu nhân mới là mẫu thân. Ta chỉ có thể kêu ngài di nương. Di nương, ta muốn vào nhà ăn bánh trung thu, ngài đi vào không?"
Thái độ Hiên ca nhi xa lạ mà có lễ, còn không thân thiết bằng vừa rồi nói chuyện cùng thư đồng.
Kiều di nương chỉ cảm thấy trong lòng như là mở ra cái động, gió lạnh ùa vào.
Đều là những người đó dạy, dạy hắn như thế xa lạ chính mình. Đều là bọn hắn dạy!
Móng tay màu đỏ tươi của bà bấm ở trong lòng bàn tay.
Bà hao hết tâm cơ mới xem như làm La Thành Chương không đến mức chán ghét bà, nhưng La Thành Chương đối với chuyện Hiên ca nhi lại cũng không nhả ra, bàn bạc đều không bàn bạc.
Cũng không biết Hiên ca nhi khi nào thì mới có thể trở về...
Trong phòng, bà tử của Quách di nương đi ra, kêu Hiên ca nhi vào nhà ăn bánh trung thu, để lại cho hắn bánh trung thu nhân thập cẩm mà hắn thích nhất.
Hiên ca nhi nghe xong cao hứng phấn chấn, lập tức cùng bà cáo biệt đi vào trong phòng.
Kiều di nương trở về làm thinh không nói, La Nghi Liên đoán cũng đoán được bà lại đi gặp đệ đệ.
La Nghi Liên thở dài, tự mình đun khăn nóng cho Kiều di nương phủ cái trán.
Mẫu thân vì đệ đệ trà không uống cơm không ăn, liền nữ nhi đều không quan tâm.
Ở trong lòng bà đệ đệ vẫn là quan trọng nhất.
La Nghi Liên đứng trên hành lang gấp khúc ở ngoài phòng, đột nhiên dâng lên một cỗ hàn ý thật sâu.
La Nghi Ninh không được việc còn có Lâm Hải Như yêu thương nàng, mình đây... Ai lại chân chính yêu thương mình?
Phụ thân dưỡng dục mình, cũng bất quá giống như là nuôi một con chim nhỏ trong lồng, thời điểm cao hứng đùa đùa, thời điểm không thích cái trừng phạt gì đều xuất ra được.
Nàng nhìn xa xa, chỉ nhìn đã có người mặc áo dài màu xanh đi ở bên hồ. Tựa hồ cũng thấy được nàng, quay đầu đối nàng vuốt cằm cười.
Là vị hôn phu của La Nghi Ngọc Lưu Tĩnh, hắn cũng qua tới tham gia buổi tiệc.
Lưu Tĩnh nhìn thấy nàng đứng ở nơi đó, do dự một chút vẫn là đi tới, ở cách đó không xa dừng lại chắp tay nói:
- "Vị này là lục tiểu thư mà, trong phủ náo nhiệt như vậy, sao cô độc một mình đứng ở chỗ này?"
La Nghi Liên nhớ tới chính mình khi còn bé có gặp qua hắn, hắn hiện tại đã thành thục hơn.
Nghe nói ở công bộ cũng muốn mãn ba năm, nhưng là làm quan cấp sự trung linh tinh.
Lưu Tĩnh làm người luôn luôn kiên định thành khẩn, ấm áp, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Có thể là duyên cớ ít lời thiếu ngữ, luôn làm cho người ta cảm thấy hắn kiên định.
La Nghi Liên chính là cười nói:
- "Lưu công tử không ở cùng tứ tỷ à?"
Lưu Tĩnh cười cười, ngữ khí có chút ảm đạm:
- "Nàng... Không quá thích ta ở cùng."
La Nghi Ngọc không thích hắn, hắn đương nhiên biết, chỉ cho là chính mình mặt dày mày dạn.
La Nghi Liên biết tâm La Nghi Ngọc lớn, Lưu Tĩnh chính là miễn cưỡng có thể vào mắt nàng ta mà thôi.
Nhìn người nọ rõ ràng bộ dạng cao lớn, khiêm tốn lại có vài phần đáng thương, nàng không khỏi đột nhiên từ trong lòng sinh ra một loại đồng tình.
Nàng nhẹ nhàng mà nói:
- "Công tử đối nàng ta tốt một chút, nàng ta sẽ biết."
Lưu Tĩnh chậm rãi cười, hắn cũng chỉ có thể đối La Nghi Ngọc tốt mà thôi, tự biết chính mình là không xứng với nàng.
Hắn ngẩng đầu, trong La phủ lục tiểu thư dần dần trổ mã lớn lên, đúng là một người đẹp mắt nhất, trong xinh đẹp có loại cao ngạo La Nghi Ngọc đều không có, hoàn toàn là vì rất xinh đẹp mà làm cho người ta sinh ra ảo giác.
Hắn dừng một chút nói:
- "Lục tiểu thư không cần cảm hoài bi thương, mẫu thân ta thường nói với ta, trên đời việc khó rồi sẽ qua đi."
Hắn nửa điểm không có đi quá giới hạn, sau khi nói xong lại chắp tay bỏ đi.
La Nghi Liên nhìn bóng lưng cao lớn mà khiêm tốn của hắn, đột nhiên có chút thất thần.
Trên người hắn mặc kiện áo nữa cũ không mới, nhìn luôn có chút nghèo túng.
Nàng lắc lắc đầu, đi vào trong phòng. Chỉ thấy Kiều di nương đang triệu kiến bà tử quản sự cửa hàng của bà, ngữ khí hữu khí vô lực:
- "... Cửa hàng kia tiền lời kém liền quên đi, Từ Tứ khẳng định là không thể để lại, trộm bạc trong cửa hàng còn dám đi ra ngoài đánh bạc? Đánh hắn cho tàn phế rồi quăng đi thôi, tới hỏi ta làm cái gì!"
Nha đầu chính quỳ ở một bên, dùng chùy mỹ nhân đấm chân cho bà.
Kiều di nương bởi vì gầy, thân mình dựa vào tháp quý phi, có loại bệnh trạng phá lệ xinh đẹp.
Bà tử kia thấy thầm than, tư sắc như vậy, khó trách nhị lão gia nói cái gì đều giữ Kiều di nươn ở bên người. Bà ta cười nói:
- "Di nương đừng hiểu lầm, Từ Tứ kia trộm bạc là vì cho nữ nhân của hắn chữa bệnh đấy... Lại nói nữ nhân của hắn cũng là nha đầu trong phủ chúng ta gả đi ra ngoài, trước kia đã từng hầu hạ qua nhị phu nhân. Cũng không biết là cái bệnh gì, giống như đốt tiền để kéo dài mạng sống!"
- "Từ tứ không có biện pháp mới trộm bạc trong cửa hàng, trong nhà cái gì cũng đều không có."
- "Nô tì vài lần lén cộng lại cảm thấy, không bằng đuổi đi cho rồi, làm gì phải đánh hắn tàn phế."
Kiều di nương nghe được đã từng hầu hạ qua nhị phu nhân, liền là nhớ tới La Nghi Ninh, lại nghĩ tới Hiên ca nhi của chính mình, quả thực hận nghiến răng nghiến lợi. Thẳng đứng dậy nói:
- "Trộm bạc tìm cách gì để nói, ta quản hắn là chữa bệnh cho ai! Ta nói đánh tàn phế chính là đánh cho tàn phế, còn không mau đi! Nếu ai dám thủ hạ lưu tình, ngày kế đuổi đi cho ta."
La Nghi Liên nghe xong không khỏi khuyên nhủ:
- "Mẫu thân, hắn cũng là đáng thương, không bằng coi như hết."
Kiều di nương lại lạnh lùng nói:
- "Hắn có cái gì đáng thương, đáng thương chính là thân sinh đệ đệ của con kìa! Để người khác nuôi, mẹ đẻ cũng không nhận."
Bà lại nằm trở lại trên tháp quý phi nói,
- "Ai cũng không cho lưu tình. Chết thì chết, đều là chết chưa hết tội."
Bà tử quản sự thấy không có đường sống quay về, có chút khó xử lui đi ra ngoài.
La Nghi Liên thở dài, mẫu thân nay đối những người đó hận thấu xương, tự nhiên nghe được liền không đồng ý nhả ra.
Nàng bảo nha đầu bưng dược tới cho mẫu thân uống, không lại nói chuyện.
Sinh nhật Nghi Ninh tiếp theo là Trung thu, chính nàng vốn muốn cho qua, tiểu hài tử tuổi tác nhớ rõ ràng như vậy làm cái gì.
Lâm Hải Như lại lôi kéo tay nàng vẻ mặt nghiêm cẩn nói:
- "Nghi Ninh, qua sinh nhật này, mẫu thân là có thể tìm nhà chồng cho con."
Nghi Ninh nghe xong liền phát hoảng, có chút dở khóc dở cười.
Lâm Hải Như nhìn nàng vóc dáng thiếu nữ đã rõ ràng, tiểu nha đầu hiện tại rốt cuộc đình chỉ béo ngang. Tay dài thon thon, khuôn mặt nhỏ nhắn bạch ngọc, nốt ruồi đỏ sẫm bên trên đuôi lông mày, càng có vài phần hương vị làm cho người kinh diễm, nếu thật sự trưởng thành, không biết sẽ có bao nhiêu xinh đẹp đây.
Cho dù không thể chọn vương công quý tộc, nhưng cho bà chọn người phú quý lại thanh nhàn vẫn là có thể.
Lâm Hải Như đang nghiêm cẩn lo lắng thân chất nhi Lâm Mậu của chính mình.
Đặc biệt ngày kế sinh nhật Nghi Ninh, nàng nhận được quà sinh nhật Lâm Mậu đưa tới. Đó là một đôi trâm cài kim thiền, song song đặt ở trong cái hộp, xinh đẹp lại thú vị.
Y theo cá tính phô trương của người cháu này, làm cái gì đều hận không thể mà quảng cáo khắp cả thiên hạ mới tốt. Tặng cái quà sinh nhật đi, liền tờ giấy đều không lưu một trương.
Nghi Ninh là không để ý gì, Lâm Mậu tặng quà sinh nhật, Cố Cảnh Minh cũng tặng, tam ca cũng tặng. So sánh với quà của Lâm Mậu cũng không tính trọng.
Như biết cháu mình, Lâm Hải Như vừa thấy cái hộp kia trong lòng liền lộp bộp một tiếng, bởi vì này này nọ nọ là hắn tự tay làm. Thấy thì thấy vậy, nhưng nếu là hắn làm, trên hộp sẽ khắc một chữ triện "Mậu", đây là thói quen của hắn.
Hắn là đang nghiêm cẩn chờ.
Lâm Hải Như cảm thấy trong lòng bàn tay thấm mồ hôi, lúc trước lời nói kia của bà, có bao nhiêu là lừa gạt Lâm Mậu chỉ có chính bà biết.
Trước đó không lâu, Trần thị vì tìm nhà chồng cho La Nghi Tú tìm đến đỏ mắt.
La Nghi Tú thích bào đệ của đại tẩu bà, cái này khẳng định là bị Trần thị một ngụm phủ quyết.
Cuối cùng thông qua huynh đệ của Trần thị, ở kinh thành tìm mối hôn nhân tốt cho La Nghi Tú.
Trong nhà người ta nhưng là có các lão đứng đắn, trong một thế hệ có ba cái tiến sĩ, lại là con trai trưởng ưu tú.
Nghe thế, Trần thị mới vui rạo rực tìm bà mối đi đàm luận việc hôn nhân.
La Nghi Tú biết được tin tức, trở về ôm Nghi Ninh liền khóc.
Cuối cùng rốt cuộc uyển chuyển từ trong miệng bà mối biết, bộ dạng công tử cũng không sai, cuối cùng là không có phản đối nữa.
Nếu là La Nghi Tú gả cho bực dòng dõi này, Nghi Ninh mà gả cho cái dòng dõi thấp một chút, đây là không thỏa đáng.
Trần thị tự nhiên sẽ dựa vào cái này mà đắc ý.
La Nghi Ninh được La lão thái thái sủng ái lại như thế nào, được toàn bộ đồ vật lại như thế nào, còn không phải không gả tốt bằng La Nghi Tú.
Lâm Hải Như viết thư cho La Nghi Tuệ, hỏi cái nhìn của nàng đối với việc hôn nhân của Nghi Ninh.
La Nghi Tuệ chỉ trả về cho bà một câu: "Thận Viễn chưa định, việc hôn nhân Nghi Ninh không vội."
Lâm Hải Như đối với loại lời nói không minh bạch này thật sự là không hiểu lắm.
Cầm thư nghiên cứu thật lâu. Kết quả là có ý tứ gì?
Là nói La Thận Viễn sẽ quyết định việc hôn nhân của Nghi Ninh? Hay là đơn thuần bảo bà đừng suy nghĩ nhiều.
Sau khi nghiên cứu nửa ngày, Lâm Hải Như quyết định đưa cho La Thận Viễn xem.
La Thận Viễn nhìn, cái gì đều không nói, sau một lúc lâu mới nói:
- "Lời này của trưởng tỷ có ý tứ gì, ngài không biết?"
Lâm Hải Như cười nói:
- "Nếu là biết sẽ không phiền toái con."
Hắn hiện đang chuẩn bị kỳ thi mùa xuân vào đầu xuân sau, đây chính là thật không được đùa giỡn.
La Hoài Viễn cũng đang chuẩn bị kỳ thi mùa xuân, Trần thị vì La Hoài Viễn đọc sách, cho người ta bắt hết những con ve sầu trên cây chung quanh phòng của hắn, miễn cho ầm ỹ hắn đọc sách.
Bà tin tưởng tư chất của con trai mình, khẳng định là có thể đậu tiến sĩ.
Ít nhất hắn cùng La Thận Viễn cùng nhau thi hội, sắp hạng không quá cao thấp mới tốt.
La Thận Viễn trúng giải nguyên, vạn nhất thật là có vận khí tốt thì sao?
Trúng giải nguyên sau đến thi hội thì rớt cũng không phải không có.
Thi hội cùng thi đình mới là quan trọng nhất, thành tựu thì danh khắp thiên hạ, thậm chí là danh lưu sử sách. Thứ nhất giáp trạng nguyên, bảng nhãn cùng thám hoa dạo phố, đó là loại nào Quang Tông Diệu Tổ!
La Thận Viễn tự nhiên là đang đọc sách, đối với kế mẫu hôm nay tìm hắn tới hỏi loại vấn đề này, hắn biểu hiện thật bình tĩnh.
Hắn uống ngụm trà, quyết định nói cho Lâm Hải Như:
- "Trưởng tỷ là nói ngài chiếu cố tốt con đọc sách, không cần quan tâm việc hôn nhân của Nghi Ninh. Ngài cũng không nên suy nghĩ bậy bạ, Nghi Ninh bây giờ còn nhỏ."
Sau khi nói xong bước đi, đem những lời này lưu cho Lâm Hải Như chậm rãi nghiền ngẫm.
Nghi Ninh biết Lâm Hải Như tìm La Thận Viễn tới nói chuyện, nhưng hắn lại chỉ trong thời gian uống một chén trà nhỏ liền ly khai.
Thời điểm nàng gặp Lâm Hải Như, uyển chuyển với bà:
- "... Tam ca hiện tại bận rộn, ngài có chuyện tìm con là được."
Lâm Hải Như liền hỏi nàng:
- "Đại bá mẫu con tìm cho Nghi Tú một người phú quý trong kinh thành, con cảm thấy như thế nào?"
Nghi Ninh không biết bà vì sao hỏi cái này, cho rằng bà là tự dựng nhàm chán, cùng bà nói:
- "Tự nhiên là vì tỷ tỷ cao hứng... Mẫu thân, người nếu là nhàm chán, con cùng người đi tìm Cao phu nhân đánh quân bài đi?"
Vẫn là không nên đi quấy rầy La Thận Viễn tương đối tốt. Thừa tướng tương lai nay đúng là thời điểm mấu chốt.
Lâm Hải Như nhìn mặt Nghi Ninh còn có chút non nớt, đột nhiên nghĩ đến, nếu mẹ đẻ còn ở đây, tổ mẫu còn ở đây. Xem cho tới bây giờ Nghi Ninh lớn lên không biết nên có bao nhiêu hưng phấn. Đây là một đứa trẻ tốt cỡ nào. Bà chậm rãi vuốt vuốt Nghi Ninh, cười nói:
- "Mẫu thân chính là hỏi một chút, có thể có cái gì nhàm chán!"
Bà không phải không có ai tán gẫu là tốt rồi. Nghi Ninh nghĩ rằng, về phần việc hôn nhân của mình... Nàng còn nhỏ, không gấp.
Còn nữa La Thận Viễn lập tức sẽ tham gia thi hội, nàng còn nhớ tam ca phải thi hội.
Không biết kết quả Tam ca có thể khảo cái thứ tự gì.
Mà lúc này trong kinh thành, tại Ngọc Tỉnh Phố nhỏ, mùa thu se lạnh.
Trình Lang tới bái kiến Anh quốc công phủ Ngụy lão phu nhân.
Năm mới Anh quốc công thế tử Ngụy Lăng không con, lại là người lo chiến sự bên ngoài, sau đó rõ ràng thu Trình Lang lúc ấy còn nhỏ tuổi làm cháu ngoại trai, mẫu thân của Trình Lang cũng bởi vậy được giúp đỡ nâng lên chính thất.
Tiếp qua hai năm, thế tử Anh quốc công lại bế Triệu Minh Châu trở về cho Ngụy lão phu nhân nuôi dưỡng. Ngụy lão phu nhân tinh thần mới tốt lên.
Trình Lang còn không có đi vào, chợt nghe thấy bên trong một trận tiếng nói tiếng cười.
Thời điểm hắn đi vào, chính là nhìn thấy Triệu Minh Châu cười nói cùng Ngụy lão phu nhân:
- "... Nhà các nàng ở là cái địa phương nông thôn, thất tiểu thư bọn họ nhưng lại mời con ăn hạt sen. Con liền thưởng nàng một đôi vòng tay vàng, không tính là bạt đãi nàng đã mời mọc con!"
Ngụy lão phu nhân yêu thương Triệu Minh Châu, bị nàng chọc cho cười ha ha.
Đưa đến trong tay Triệu Minh Châu những món điểm tâm ngọt không chỗ nào không phải là cực kỳ tinh xảo, mặc cũng là đồ tốt nhất, vải bồi đế giầy dệt tơ vàng, mang là vòng tay vàng điêu khắc khảm đá ngọc lam, nuông chiều giống như hoa.
Bà lôi kéo tay Triệu Minh Châu nói:
- "Con không ở trong phủ, tổ mẫu là nhàm chán nhất. Mất đi con, người khác cũng không tốt như con!"
Trình Lang gọi:
- "Tổ mẫu".
Ngụy lão phu nhân mới nhìn thấy hắn, lập tức cười bảo hắn đứng dậy đến trước mặt bà.
Trình Lang coi như là bà nhìn lớn lên, tự nhiên cũng là yêu thương.
Huống chi Trình Lang kỳ thi mùa xuân lần trước đậu thám hoa, nay ở Lại bộ nhậm lang trung, tuy rằng bên trong cũng có nguyên nhân là có thân cữu cữu của hắn.
Nhưng là Trình Lang lợi hại cũng là chân thật đáng tin, Ngụy lão phu nhân liền biết trong kinh thành này rất nhiều nữ tử đều quý trọng hắn, muốn gả cho hắn nhiều không đếm được.
- "Con tới vừa vặn!" Ngụy lão phu nhân nói, "Minh Châu biểu muội con vừa vặn đã trở lại, mau lại đây đi."
Ngụy lão phu nhân thấy cái gì tốt đều muốn cho Triệu Minh Châu, Trình Lang tốt như vậy, bà tự nhiên cảm thấy nước phù sa không lưu ruộng người ngoài, có ý tác hợp hai người.
Trình Lang luôn luôn cười tủm tỉm, đối ai đều là bộ dáng phong lưu mà không có lưu đường sống, Triệu Minh Châu cũng nhìn không ra kết quả là thích hay không thích.
Lão phu nhân trong lòng thật sự không được.
- "Trình Lang biểu ca." Triệu Minh Châu đứng lên khuất thân, cười nói, "Lần trước nhờ biểu ca mua châu hoa cho Minh Châu, không biết Trình Lang biểu ca có mua được không?"
Triệu Minh Châu thuở nhỏ được sủng ái, Ngụy lão phu nhân, Anh quốc công, Trình Lang thậm chí là Lục Gia Học, người nào đối với nàng không tốt?
Đối với chuyện hướng Trình Lang muốn đồ này nọ, nàng là không thấy là có cái gì.
Trình Lang trước đó không lâu một lần đi Hàng Châu, nàng nghe nói Hàng Châu có một nhà cửa hàng làm châu hoa đặc biệt đẹp mắt, bởi vậy nhờ Trình Lang giúp nàng mua về.
Vì thế Ngụy lão phu nhân còn viết thư tín riêng nhắc nhở Trình Lang.
Trình Lang mỉm cười, sườn mặt xinh đẹp tuyệt trần tuấn nhã dưới hoàng quang ấm áp như châu như ngọc. Hắn nói:
- "Tự nhiên là mua, một lát sẽ cho người đưa tới cho biểu muội."
- "Con nên tự mình đưa tới." Ngụy lão phu nhân không khỏi nói, "Minh Châu đã thích, nên sớm đưa tới để nàng nhìn thấy."
Trình Lang hành lễ nói:
- "Ngoại tôn đã biết, lần sau nhất định sớm đưa đến cho biểu muội."
Triệu Minh Châu ngồi xuống, nhìn dáng người tuấn nhã của Trình Lang.
Đây là người nữ tử toàn kinh thành đều muốn gả, đích xác thực xuất chúng.
Như vậy lại như thế nào, lấy hay không lấy chồng còn phải xem nàng có nguyện ý hay không, đồ người khác xa cầu không được, đặt ở trước mặt nàng, có lẽ nàng còn không muốn.
Nàng chân chính thích... Cũng là một người khác. Người này so với tất cả mọi người thật ưu tú xuất chúng, so với tất cả mọi người làm nàng run rẩy, quyền thế cũng là nhất đẳng ngập trời.
Nàng từ nhỏ liền nhìn hắn lớn lên, người khác như thế nào có thể vào mắt nàng.
- "Ngoại tôn phải đi tới chỗ Ngụy Lăng cữu cữu, cữu cữu nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng con, sợ phải đi trước một bước."
Trình Lang cáo từ.
- "Một lát con lại qua cùng Minh Châu nói một chút 《 Xuân Thu 》 đi, nàng hiện tại đang đọc cái này."
Ngụy lão phu nhân phân phó nói.
Trình Lang cười đáp ứng, hắn ngẩng đầu nhìn xem Triệu Minh Châu, trong lòng còn lại là cười lạnh. Nay nhưng là phủng cao, vậy rơi càng thảm.
Trong lòng hắn đối Triệu Minh Châu tất cả là hèn mọn, thế gian này nữ tử theo hắn đều là giống nhau. Ngụy lão phu nhân muốn gả Triệu Minh Châu cho hắn, thực tại là quá đề cao Triệu Minh Châu.
Nhưng là Triệu Minh Châu thật sự không biết là chính mình bị nghĩ như vậy, chỉ sợ cũng liền hắn đều là khinh thường gả.
Khinh thường vừa vặn, nghĩ đến phải cưới Triệu Minh Châu về, hắn liền cả người đều không thoải mái.
Trình Lang từ chỗ Ngụy lão phu nhân đi ra, đi tới chỗ Anh quốc công.
Anh quốc công Ngụy Lăng đang ở trong thư phòng, hộ vệ đưa cho ông một bức họa.
Ngụy Lăng thân hình cao lớn, trường mi nhập tấn, trên đuôi lông mày lộ ra nốt ruồi. Tuy là đã lớn tuổi, nhưng nốt ruồi này làm diện mạo ông có hơi chút ôn hòa, xem quả thực là tuấn lãng.
Ông nhìn bức họa kia thật lâu không nói chuyện, sau một lúc lâu mới hỏi:
- "Thật sự là La gia thất tiểu thư?"
Hộ vệ đáp:
- "Thuộc hạ tự tay họa, tuyệt không sai lầm."
- "Mẫu thân của nàng còn đó không?"
Ngụy Lăng lập tức lại hỏi.
Hộ vệ lắc lắc đầu, chần chờ nói:
- "Thuộc hạ hỏi thăm, mẫu thân của La thất tiểu thư... Sau khi sinh hạ nàng nửa năm đã đi. Mẫu thân thất tiểu thư sinh tiền, thật là đã ở qua tại chùa kia."
Ngụy Lăng thần sắc phức tạp, như là kích động hoặc như là cất giấu cái thống khổ gì. Ngồi ở ghế thái sư, vẫy tay bảo hộ vệ lui xuống dưới.
Trình Lang đi vào, hỏi:
- "Cữu cữu, biểu muội mà con chưa gặp mặt... Có tin tức à?"
Ngụy Lăng gật đầu không nói.
Một tháng trước, Lục Gia Học tuần án Bảo Định phủ, nói với ông có một nữ hài bộ dạng tương tự với ông, ngay đuôi lông mày cũng có nốt ruồi, tuổi tác cũng giống như ông nói.
Lục Gia Học còn phải đi tuần án đại doanh Sơn Tây, cũng không có cẩn thận điều tra, chính là cho người nói cho ông biết.
Ngụy Lăng sau khi nghe xong trong lòng kinh hoàng...
Năm đó một lần ngoài ý muốn, không biết có phải hay không là nàng! Sự việc này đã treo ở trong lòng ông hơn mười năm, nếu không phải nghĩ tới nàng, cần gì phải luôn luôn không cưới.
Ông phái người đi tra xét một tháng, hi vọng có thể tìm được nàng, lại sợ bất quá là hy vọng xa vời mà thôi. Nhưng đợi đến hồi phục, hiện tại lại cái gì đều nói không nên lời.
Cố Minh Lan đã chết, nhưng là để lại cho ông một nữ nhi.
Nữ hài đã lớn mười hai tuổi, chỉ nhìn đến khuôn mặt trên bức họa kia cùng Minh Lan có sáu bảy phân tương tự, nốt ruồi nơi đuôi lông mày cũng là giống ông. Ông liền sinh tâm vô cùng thân thiết.
Đây là nữ hài nhi của ông, Minh Lan tuy rằng đã chết, lại để lại nữ hài nhi cho ông.
Nữ hài này ở lại Bảo Định trong một quan gia phổ thông lớn lên, lại chưa bao giờ cùng thân sinh phụ thân gặp mặt qua.
Trình Lang cũng nghe thuộc hạ Ngụy Lăng nói, Ngụy Lăng gần đây là đang tìm nữ hài nhi của ông lưu lạc ở bên ngoài.
Nghe được những lời vừa rồi của hộ vệ, hắn đã đoán sự tình thất thất bát bát, đi qua nhìn nhìn người trên bức họa, cảm thấy có vài phần nhìn quen mắt.
- "Cữu cữu nói biểu muội... Là La gia thất tiểu thư?"
Ngụy Lăng nghe được hắn nói như vậy, liền ngẩng đầu nhìn hắn:
- "Ngươi... Từng gặp qua nàng sao?"
- "Vài năm trước gặp qua một lần."
Trình Lang nói,
- "Tiểu nha đầu này nhưng là rất đáng yêu. Đáng tiếc phụ thân nàng sủng thiếp diệt thê, để nàng cũng theo chịu ủy khuất. Con nghe nói sau này tổ mẫu nàng cũng đã chết, không có một ai chiếu cố nàng. Cũng không biết nàng hiện tại như thế nào."
- "Vốn nên là ở Anh quốc công phủ cẩm y ngọc thực lớn lên... Đáng tiếc, nhưng lại chính là nuôi dưỡng ở trong nhà quan gia phổ thông, cùng một đôi tỷ muội tranh chấp."
Ngụy Lăng nghe đến đó sắc mặt đều có chút khó coi.
Nữ nhi của ông... Vốn nên cẩm y ngọc thực, được người nâng niu lớn lên! Thế nào có thể ở Bảo Định, loại địa phương đó, chịu ủy khuất như vậy.
Ông đi theo Lục Gia Học dốc sức chinh chiến cả đời, chẳng lẽ ngay cả nữ nhi chính mình đều sủng không xong!
Cho dù Minh Lan đã chết, nữ hài nhi này cũng là nhất định phải đem trở về. Đây là nữ nhi Minh Lan lưu lại cho ông.
Ngụy Lăng mặt trầm xuống đột nhiên đứng lên, kêu hộ vệ tiến vào nói:
- "Đi Thần cơ doanh điệu năm trăm tinh binh, cùng ta cùng đi Bảo Định!"
Trình Lang muốn là muốn kết quả này, biểu muội này đem về hay không hắn là không để ý. Nhưng muốn là tiểu thư chân chính của Anh quốc công phủ trở lại, Triệu Minh Châu cũng không biết nên sẽ như thế nào.
Bất quá hắn lại không nghĩ rằng Ngụy Lăng cư nhiên gấp như vậy, lại còn điều năm trăm tinh binh Thần cơ doanh, trận này cũng quá lớn một chút!
Trình Lang bước lên phía trước hỏi:
- "Cữu cữu, ngài hiện tại phải đi Bảo Định đón nàng trở về à?"
Ngụy Lăng cầm bức họa kia, thản nhiên nói:
- "Tiểu thư Anh quốc công phủ, như thế nào có thể lưu lạc bên ngoài."
Gã sai vặt choàng cho ông một kiện áo choàng, ông đã bước ra ngoài cửa.
Hộ vệ Anh quốc công phủ đề phòng sâm nghiêm chính là ở bên ngoài chờ ông.
PS: Nếu các bạn thích truyện này nhớ bình chọn cho mình nhé...