Edit: Đào Mai
Thời tiết vừa ấm áp lên không lâu, Lâm Hải Như chính mình chỉ huy nha đầu trong phòng ở, một lần nữa vẩy nước quét nhà, một bên thay đổi màn trúc, thay đổi đệm dệt cát nổi trên giường la hán.
Đang định đem đồ vật trong phòng Nghi Ninh cũng nhất loạt thay đổi, trước kia đặt mua vài thứ cho nàng vừa vặn có thể sử dụng, đầu kia còn có ma ma cao hứng phấn chấn xuyên qua hành lang gấp khúc đến thông truyền.
- "Phu nhân, hai vị biểu thiếu gia đã tới cửa!"
Lâm Hải Như uống ngụm trà, không mặn không nhạt nói:
- "Đại tẩu không phải chỉ đưa Lâm Mậu một người tới sao? Còn có ai tới."
Đại tẩu viết cho bà rất nhiều phong thư, coi gia tộc La gia là nơi thiên thượng địa hạ ăn học khoa cử, mục đích lúc đó chẳng phải chỉ có một, nhanh đóng gói tiểu nhi tử kia đưa cho bà, nghe nói hắn ở Dương Châu thật sự là chịu không nổi nữa.
Lần trước ở trong cửa hàng luyện đan liên tục đốt nữa dãy phố, tức giận đến Lâm lão ông cầm quải trượng đuổi theo đánh hắn.
Tuy rằng Lâm gia cũng bồi tiền, nhưng hắn hiện tại không tốt xuất môn. Bằng không Lâm Mậu thế nào bỏ được rời đi Dương Châu, hắn chính là thổ bá vương Dương Châu, đến Bảo Định bị bó tay bó chân, không tốt phát huy.
Lâm Hải Như cảm thấy Lâm Mậu cũng là cái phiền toái, căn bản không nghĩ tiếp nhận. Nhưng người ta nói là tới uống rượu mừng, bà còn có thể nói cái gì.
- "Là biểu thiếu gia Cố gia." Bà tử như trước cười, "Lâm biểu thiếu gia ở trên đường gặp được biểu thiếu gia Cố gia, hai người liền kết bạn cùng đi."
Cố biểu thiếu gia? Vậy là thân biểu ca của Nghi Ninh.
Lâm Hải Như nhưng là đã sớm nghe nói qua Cố gia, Cố lão ông từng là đế sư của đương kim thánh thượng, Cố gia ở Thực Định là thế gia lớn nhất, đánh cái hắt xì Thực Định cũng bị hất tung lên.
Đại cữu Nghi Ninh vẫn là Công bộ thị lang, nghe nói rất được mấy các lão coi trọng.
Bà nhất thời liền có chút khẩn trương, thế nào người Cố gia cũng tới! Vậy thì phải hảo hảo chiêu đãi mới được, đừng chậm trễ Cố thiếu gia.
Lâm Hải Như liền đổi thái độ, bảo bà tử nhanh chạy tới phòng bếp phân phó làm nhiều đồ ăn hơn, lại nói với Nghi Ninh một tiếng.
Trước đó cho rằng chính là Lâm Mậu tới, bà liền tính toán không hoà nhã với thằng nhãi này.
** Truyện đăng tại https://www.audiotruyendaomai.com/ và Wattpad DaoMai161 **
Nghi Ninh chính mình nằm ở trên giường la hán nghỉ ngơi, người đại phòng trù bị việc hôn nhân quá bận, liền cho tiên sinh dạy học nghỉ một tháng, nàng lại nhàn nhã.
Nàng tính toán hảo hảo ngủ một giấc, đêm qua vốn nghe La Nghi Tú lên án đối với La Nghi Ngọc, mệt đến thẳng ngủ gà ngủ gật.
Vừa đấp lên người đệm chăn, chợt nghe Tuyết Chi nói hai biểu ca của nàng đến, đi lại giở chăn, muốn nàng nhanh nhanh đi nhà giữa.
Nghi Ninh mơ mơ màng màng nghĩ, kết quả là biểu ca này đến từ đâu?
Nghi Ninh bị Tuyết Chi kéo lên chải đầu, vừa qua ngày trừ phục, Lâm Hải Như liền hướng trong phòng nàng chuyển đến rất nhiều châu thoa trang sức, leng keng thùng thùng vài cái tráp.
Có thể nhìn ra được Lâm Hải Như đã nhịn thật lâu, đối với trong phòng Nghi Ninh đưa đồ này nọ, bà có loại quá mức nhiệt tình.
Tuyết Chi tuyển cái Trân Châu băng đô mang cho Nghi Ninh, mang theo Nghi Ninh đi nhà giữa.
Bên ngoài nhà giữa có một cái hành lang gấp khúc trên nước, giữa hành lang gấp khúc có cái đình, phong cảnh chỗ này tốt nhất.
Mặt hồ sóng gợn lăng tăng, cầu độc mộc bắc ngang, xa chút chính là giàn hoa trắng, đến ngày hè thật mát mẻ. Nghi Ninh còn chưa có đi đến nhà giữa, liền nhìn thấy hai người đứng ở trong đình, tựa hồ đang trông về phía xa xa.
Trong đó có người nghe được động tĩnh quay đầu lại, trên mặt mang theo hơi hơi tươi cười, mặt mày hẹp dài, mắt xếch xinh đẹp. Lại cách kinh phản đạo mặc một thân đạo bào, nhìn thấy Nghi Ninh đứng ở xa xa, cười cười liền quay đầu đi lại.
Trong lúc thoáng nhìn đó, Nghi Ninh đã nhận ra Lâm Thanh Thiên ngày sau.
Hắn từng đã lừa gạt văn võ bá quan gần bách vạn lượng bạc xuất ra chẩn tai, một trận chiến thành danh, Nghi Ninh cũng nhìn thấy hắn một lần.
Một người khác cao lớn vững chãi, ngọc quan thúc phát, xem bóng lưng đó là tiêu sái tuấn dật. Tựa hồ ngắm xem phong cảnh đến xuất thần, đầu đều không có quay lại.
Cách quá xa, Nghi Ninh cũng không có kêu bọn họ, trước tiên tiến vào bên trong nhà giữa.
Vừa khéo, La Nghi Liên đang cùng Kiều di nương thỉnh an Lâm Hải Như, Hiên ca nhi đã hơn năm tuổi bộ dạng thực khỏe mạnh, mấy năm nay giữ quy củ không ít, gọi Nghi Ninh "Thất tỷ tỷ".
Mười ba tuổi La Nghi Liên tinh tế nhu uyển, mặt thanh lệ tuyết bạch tú mỹ, một đôi tiễn thủy thu đồng, thực tại làm cho người kinh diễm.
Cái bệnh tùy thời sẽ choáng váng từ sau khi bị Thanh Cừ điều dưỡng tốt, sắc mặt của nàng hồng nhuận rất nhiều, mỗi lần có thể ăn hai chén cơm, cố tình một điểm cũng không béo phì, để Nghi Ninh ăn nhiều một chút liền béo thực hâm mộ.
Nhìn thấy thiếu nữ La Nghi Liên, liền minh bạch lúc trước tại sao La Thành Chương đem Kiều Nguyệt Thiền dưỡng tại bên người, như thế nào sẽ nhịn được.
Nói đến tư sắc, La Nghi Liên còn muốn hơn La Nghi Ngọc.
Về phần Nghi Ninh chính mình thì sao, tuy rằng tiến nhập tiêu chuẩn hàng ngũ dáng người, khuôn mặt còn có chút phì của trẻ con, xem ngây thơ mà thôi. Bất quá nghe nói mẫu thân của Nghi Ninh Minh Lan là có tiếng đại mỹ nhân, nghĩ đến cũng sẽ không quá kém mới đúng.
La Nghi Liên nâng một chén canh ngân nhĩ uống, bộ dạng phục tùng, trong lúc đó nhìn lại có hai người tiến vào.
Đi đầu là một người có một đôi mắt phượng dài, không cười đều hàm chứa cười, xem rất là bình dị gần gũi, còn mặc một thân đạo bào. Một người khác cũng là tiêu sái cực kỳ, ngọc quan thúc phát, tuấn tú trong sáng. Mặc một kiện áo cà sa nguyệt bạch, lưng thẳng đứng.
Lâm Hải Như cười thỉnh công tử phía sau vào, thân thiết hỏi:
- "Đây là Cố tứ công tử? Ta chưa bao giờ gặp qua công tử, hôm nay trông thấy thật sự là tuấn tú lịch sự, đường xa mà đến có mệt không?"
Nguyệt Bạch công tử ôn hòa nói:
- "Cô cô không cần khách khí, gọi ta Cảnh Minh là được."
Lâm Mậu đứng một bên từ từ nói:
- "Cô cô, cô không khỏi cũng quá bất công rồi! Chất nhi thân sinh của người cũng mệt, người thế nào không hỏi vài câu?"
Lâm Hải Như trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- "Ngươi câm miệng cho ta, phá hoại nhiều bạc trong nhà như vậy, còn không biết xấu hổ mở miệng!"
Cố Cảnh Minh cười một tiếng, càng thêm tuấn lãng ôn nhu:
- "Ta cùng với Lâm biểu huynh đến, quấy rầy cô cô."
- "Không quấy rầy, không quấy rầy."
Lâm Hải Như nhìn Cố Cảnh Minh liền vui tươi hớn hở, xem công tử nhà người ta là thế nào lớn lên, nhìn lại Lâm Mậu cái người nói chuyện không đâu, bà thế nào liền không có thân chất nhi như Cố Cảnh Minh vậy đây!
Lâm Hải Như đánh giá Cố Cảnh Minh là càng xem càng vừa lòng, rất muốn bắt hắn tới làm cái thân chất nhi của chính mình.
Lâm Hải Như nhớ tới La Nghi Ninh, chỉ chỉ nàng đang ngồi ở đó buồn ngủ, cười nói:
- "Cảnh Minh, biểu muội của công tử ở đây này."
Nghi Ninh dựa vào tay vịn ngủ gật, nghe Lâm Hải Như kêu nàng mới ngẩng đầu, liền nhìn thấy một công tử ước chừng mười lăm mười sáu đứng ở trước mặt, bộ dạng thế nhưng thực tuấn tú.
Nghi Ninh vựng hồ hồ không có lấy lại tinh thần, Lâm Hải Như nhìn liền nói:
- "Nghi Ninh, đây là Minh tứ biểu ca đấy!"
La Nghi Ninh đang buồn ngủ mới miễn cưỡng tỉnh, ngoan ngoãn gọi một tiếng Minh biểu ca.
Sau khi kêu xong nàng mới cảm thấy có chút không đúng, nàng nhớ được Lâm Hải Như từng nói với nàng, tứ thiếu gia Lâm gia là cái đại mập mạp mà, thế nào tuấn tú xuất trần như thế này...
- "Nghi Ninh biểu muội, đã lâu không gặp." Cố Cảnh Minh cười cười vuốt cằm, "Mợ rất nhớ muội, bảo huynh đến thăm muội."
Nghi Ninh lúc này mới phản ứng lại, vị tứ thiếu gia Cố gia này, là thân biểu ca của nàng.
- "Vị này là biểu muội Nghi Ninh?" Lâm Mậu ở bên cạnh hỏi, nhìn nàng hồi lâu mới chậm rãi nói, "Trăm nghe không bằng một thấy."
Nghi Ninh khóe miệng vừa kéo, đứng lên nói:
- "Tạ Mậu biểu ca khen ngợi."
- "Muội biết huynh là Lâm Mậu?" Lâm Mậu cười hỏi nàng.
Nghi Ninh cũng chậm chậm gật đầu, cười nói:
- "Trăm nghe không bằng một thấy."
Lâm Mậu nhìn mặt nàng tròn tròn, một đôi mắt hạnh trong suốt xinh đẹp, nốt ruồi đỏ sẫm nơi đuôi mày, thật sự là ngọc tuyết đáng yêu.
Tay hắn có chút ngứa ngứa, hắn có cái tật xấu, thích những vật đáng yêu, trong nhà còn nuôi ba con chó. Nhìn thấy vật đáng yêu liền nghĩ muốn xoa bóp, đặc biệt loại này thoạt nhìn cũng rất dễ véo.
Lâm Mậu cố nén nắm tay ở sau lưng, cô nương người ta tuổi không nhỏ, thế nào có thể để hắn véo.
Nhưng là thật muốn xoa bóp mà... Không biết nàng có phải hay không sẽ khóc.
Lâm Hải Như lại không biết thân chất nhi của mình kết quả đang nghĩ cái gì, nhìn hắn không nói chuyện, mới hướng bên cạnh xem xét.
Mẹ con Kiều di nương luôn luôn không nói gì, La Nghi Liên lại nhìn xem Cố Cảnh Minh không chuyển mắt, ngay cả canh ngân nhĩ đều đã quên uống.
- "Vị này là Kiều di nương ở trong phủ, còn có Lục tỷ muội Nghi Liên."
Lâm Hải Như hướng Cố Cảnh Minh giới thiệu mẹ con Kiều di nương.
Cố Cảnh Minh hướng La Nghi Liên vuốt cằm, hòa hoãn gọi:
- "Lục tiểu thư."
- "Minh biểu ca không cần khách khí. Gọi muội biểu muội được rồi."
La Nghi Liên đứng dậy nhất phúc, ánh mắt nhìn Cố Cảnh Minh như thu thủy hàm ba.
Vị này là Tứ công tử Cố gia, nàng thế nào lại không biết. Cố Cảnh Minh là đích xuất con trai độc nhất của đại cữu mẫu Nghi Ninh, xuất thân thanh quý, nội tình Cố gia so với La gia còn cao thâm hơn.
Nghe nói Cố lão ông đối với cháu ruột này thập phần coi trọng, tự mình mang theo bên người dạy dỗ, Cố Cảnh Minh còn từng cùng thái tử cùng nhau đọc sách... Không từng nghĩ cư nhiên bộ dạng tuấn tú xuất trần như thế, còn ôn hòa có lễ như vậy.
Lâm Hải Như nghe xong trong lòng cười lạnh, Cố Cảnh Minh người ta nói rõ là muốn phân rõ giới hạn, gọi nàng là Lục tiểu thư, nàng lại muốn kêu người ta biểu ca.
Lâm Hải Như để Lâm Mậu hai người trước đi nghỉ ngơi, chờ sau khi La Nghi Liên cùng Kiều di nương lui ra, bà mới lôi kéo Nghi Ninh nói:
- "Lâm Mậu biểu ca là người không biết điều, ngày thường không cần chơi với hắn. Mẫu thân thấy Minh biểu ca của con là người ôn hòa có lễ, thập phần xuất chúng."
Nghi Ninh khóe miệng nhếch lên, thái độ kế mẫu đối với hai biểu ca thật hoàn toàn bất đồng. Xem bộ dáng bà thưởng thức, quả thực hận không thể làm Cố Cảnh Minh là thân chất nhi của bà.
Nàng an ủi vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Hải Như nói:
- "Mẫu thân, kỳ thật mậu biểu ca cũng thực xuất chúng đấy."
Lâm Hải Như nghe xong, lại oán hận nói:
- "Mi tỷ nhi con là không biết. Hắn gần đây đam mê luyện đan. Ở Dương Châu đốt cháy ít nhất mười gian cửa hàng. Đại cữu mẫu con mới đưa hắn đến chỗ mẫu thân để quản giáo, vừa rồi mẫu thân cố ý bảo bà tử đi nhìn xem, hắn còn mang theo lò luyện đan tại phía sau xe ngựa. Mẫu thân đang cho người quăng đi, bằng không chọc ra tai họa không có người thu thập dùm hắn."
Nghi Ninh nghe được dở khóc dở cười, đại nhân vật này còn trẻ hết sức lông bông, nàng thật sự là lý giải không xong.
Lâm Hải Như nhanh lẹ như gió lớn, nói làm liền làm, phái Thụy Hương dẫn theo vài cái bà tử đi xử trí lò luyện đan của Lâm Mậu.
Nghi Ninh thấy mình không có chuyện gì, liền trở về tiếp tục giổ giấc ngủ. Thời điểm nàng không ngủ tốt phản ứng có chút chậm, luôn mê mê trầm trầm.
Bên kia Lâm Mậu đang đánh giá chỗ ở mới của hắn, Lâm Hải Như an bày bọn họ ở tại ngoại viện Trúc Uyển, bốn phía thực là rừng trúc, thập phần thanh u.
Gã sai vặt đi theo Cố Cảnh Minh đang thu thập này nọ, còn hắn thì cầm quyển sách ở một bên xem.
- "Đan lô của ngươi sợ là không thể bảo toàn."
Cố Cảnh Minh thấy đồ vật đều đã được nâng vào, duy không thấy lò luyện đan của Lâm Mậu, cười nói:
- "Ngươi vẫn là đừng luyện đi, trong sách cổ có ghi lại, uống có hại cho thân thể."
Lâm Mậu một bộ dáng kinh ngạc nhìn hắn:
- "Ngươi cho là ta luyện để chính mình uống?"
Cố Cảnh Minh: "..."
Lâm Mậu tiếp tục đánh giá trần thiết trong phòng, nói với Cố Cảnh Minh:
- "Ta thấy Lục tiểu thư kia tựa hồ đối với ngươi rất có ý."
Cố Cảnh Minh chính là cười, không thừa nhận cũng không có phủ nhận:
- "Ta không có cảm giác được gì. Lần này đến thứ nhất là do mẫu thân nhắc nhở đến thăm Nghi Ninh biểu muội, thứ hai vẫn là tới gặp La Thận Viễn. Chỉ sợ ngươi sẽ nhàm chán."
- "Ta có cái gì nhàm chán."
Lâm Mậu vẫy vẫy tay. Đột nhiên nghĩ tới hai gò má mềm yếu của Nghi Ninh.
... Hắn vẫn là muốn xoa xoa nắn nắn, làm sao bây giờ.
PS: Đào đã đăng trên kênh audio truyện trước 5 chương nhe các bạn... Nếu các bạn muốn coi trước thì vào "https://www.audiotruyendaomai.com"