Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 191



Edit + Beta: Đào Mai

La Nghi Ninh chưa từng có nghĩ tới La Thận Viễn sẽ phát hiện.

Thanh âm hỗn loạn cổ động giống như ù tai, có lẽ kia thật sự chính là đang ù tai. Nàng còn cậy mạnh hỏi:

- "Tam ca những lời này là có ý gì?"

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của La Nghi Ninh, La Thận Viễn còn có cái gì không rõ...

Hắn rũ mắt xuống, dáng ngồi vững như núi, lấy qua ấm trà châm trà cho chính mình.

- "Nàng có biết trong phủ này có bao nhiêu trạm gác ngầm không?"

- "Mỗi một con đường, mỗi một cái sân. Mỗi ngày ai nói gì, làm chuyện gì, ta đều sẽ biết."

Sau khi hắn nói xong vung tay lên, chuỗi hạt châu vừa rồi nàng sai bà tử đi tìm từ trong tay áo hắn ném tới trên bàn con, sống động đến trước mặt nàng, phách một cái lại rơi trên mặt đất. Thanh âm rơi xuống giống như đang đánh vào mặt nàng.

Không thấy bà tử tới đưa lại cho nàng, thì ra là đến trên tay hắn.

- "Nàng thế nào lại không nói chuyện? Năm đó ở Lục gia như thế nào ——" hắn hơi ngừng lại, mang theo mỉm cười thản nhiên, "…khi nào thì nàng đã ở qua Lục gia? Còn làm qua thê tử của Lục tứ?"

Tay La Nghi Ninh run run, nàng muốn khom người xuống nhặt phật châu lên, nhưng mà nàng không dám động.

Cả người ứa ra mồ hôi lạnh, không thể tin, ở trong lòng quở trách chính mình mấy ngàn lần mấy vạn lần, đều cải biến không được chuyện ngu xuẩn. Hắn nghe được, hắn cái gì cũng đều biết được. Hắn thông minh như vậy, khẳng định cái gì cũng đều đoán được.

Nàng loạn thành một đoàn không rõ ra sao, nuốt nuốt nước miếng, vẫn là chậm rãi cúi người xuống nhặt chuỗi hạt châu kia.

Nhưng lập tức đã bị hắn kéo lại, hắn mạnh mẽ đứng lên, phách một cái đánh vào mu bàn tay của nàng.

- "Không cho nhặt!"

Thanh âm lạnh thấu xương của hắn dường như là từ trong địa ngục truyền đến.

Nàng không biết làm sao, rốt cục chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm mặt khóc lên.

- "Nàng khóc là có ý gì, nói đi?"

Hắn tựa hồ ghét bỏ La Nghi Ninh yếu đuối như vậy, nắm cằm nàng bắt nàng nhìn chính mình.

La Nghi Ninh khóc chật vật như vậy, khó coi như vậy. Nàng căn bản là không đồng ý để cho La Thận Viễn thấy, nàng không thích người khác nhìn thấy nàng khóc!

Nhưng La Thận Viễn cố tình không cho nàng cúi đầu, cằm phát đau giống như muốn vỡ vụn. Nàng có bao nhiêu chật vật không chịu nổi!

Hắn vẫn là vẫy tay buông ra, La Nghi Ninh rốt cục đứng lên, có lẽ đột nhiên khống chế không được mà khóc là vì sợ hãi.

Nàng hiện tại ngược lại đã trấn định một ít, chật vật, lung lay sắp đổ vịn vào mép giường đứng lên. Không nói sạo trống không, trừ bỏ giải thích tình hình thực tế ở ngoại thất thế nào đều không được. La Nghi Ninh đột nhiên nở nụ cười:

- "Được… tam ca muốn nghe muội sẽ nói."

Tay nàng hơi hơi duỗi ra:

- "Ngồi xuống nghe đi."

- "Tam ca có biết hay không, kỳ thật Lục Gia Học có một thê tử nguyên phối?" La Nghi Ninh trước hỏi hắn.

La Thận Viễn không đáp, dù sao La Nghi Ninh cũng không có chờ hắn trả lời. Nàng vẫn tiếp tục nói:

- "Thê tử nguyên phối của hắn là người La gia ở Thuận Đức, La gia có qua hai đời tiến sĩ, thê tử nguyên phối của lão gia La tam đã ra đi, lưu lại mấy nữ hài nhi. La thị gả cho Lục Gia Học chính là một trong đó. Không có mẫu thân, nàng như vậy mà trưởng thành. Sau đó gặp thiếu niên Lục Gia Học —— Lục Gia Học muốn cưới nàng, nhưng dù sao dòng dõi La thị không xứng với hắn, hắn dụng tâm kế mới cưới nàng trở về Lục gia."

Nàng hình như là nhớ tới đoạn năm tháng đã qua kia.

La Thận Viễn chậm rãi nghe, sắc mặt càng ngày càng trầm. Đây là hắn không mong muốn nghe được nhất... Ngay từ đầu hắn muốn cho nàng nói rõ ràng, hiện tại lại đột nhiên, có chút hối hận.

- "Sau này trong Lục gia kia, Lục Gia Học không có địa vị, hắn âm thầm tính kế vị trí thế tử của huynh trưởng. Cái La thị hắn cưới về kia, hắn một lòng muốn che chở. Cái gì cũng không nói cho nàng biết, chỉ làm ra cái bộ dáng công tử phóng đãng, La thị liền như vậy bị hắn che giấu... Sau này ở trong tranh đấu nàng đã chết, rơi xuống vách núi đen. Sau khi nàng chết Lục Gia Học lại trở thành vị cực nhân thần."

La Thận Viễn hờ hững nhắm mắt yên lặng, tiếng hít thở ở trong đêm tối kéo dài.

- "Bất quá có lẽ mệnh La thị không nên tuyệt, cô hồn dừng ở trên người cái tiểu cô nương vừa mới rời đi. Sau đó thì nàng liền thay thế cái tiểu cô nương kia tiếp tục sống sót... tiểu cô nương có một huynh trưởng thứ xuất, huynh trưởng vạn phần trân trọng nàng, tiểu cô nương đó, thật sự không có xem huynh ấy là huynh trưởng thứ xuất... Tam ca có biết La thị này là ai chăng?"

- "Đủ! Không cần phải nói nữa!" La Thận Viễn đột nhiên thô bạo đánh gãy lời của nàng.

- "Chính là Nghi Ninh trước mặt huynh." La Nghi Ninh vẫn tiếp tục nói.

Không nói rõ ràng... Tầng quan hệ này vĩnh viễn sẽ không tốt lên.

Tựa như nước sông lạnh băng băng, hỗn tạp cùng tuyết rét lạnh gào thét đánh tới, đã bao phủ hắn toàn bộ.

Âm thanh oanh oanh ầm ầm cùng tiếng gầm gừ, chuyện cũ vớ vẩn này cơ hồ là tính thương tổn phá hủy. Người này nàng từng hoàn toàn thuộc một người khác, nay sống cùng hắn. Hắn chợt thấp giọng mà cười:

- "Ta luôn luôn cho rằng ta cùng Lục Gia Học là mối hận đoạt thê. Đây thật không có sai, chẳng qua là người sai mà thôi —— nói như vậy, La Thận Viễn ta mới là đoạt thê người ta?"

- "Mà nàng…..bản thân hẳn là Ninh Viễn hầu phu nhân?"

Ánh mắt của hắn nhìn nàng thản nhiên châm chọc.

- "Cho nên nàng ba lần bốn lược gặp hắn, giúp hắn bảo tồn phật châu hộ thân."

La Nghi Ninh bị hắn nói như vậy, cảm giác rất đau đớn.

Hắn có ý gì? Cùng Lục Gia Học gặp mặt cũng không phải nàng tự nguyện, nàng cũng không muốn nói này đó, nàng cũng hận việc này không thể không tồn tại, nhưng căn bản không phải do nàng chọn:

- "Tam ca không nên nói như vậy, là…..là muội nếu là không có chết như lời nói, hiện tại hẳn là Ninh Viễn hầu phu nhân đi."

Nàng tựa hồ đang trào phúng chính mình.

- "Hắn, khi nào thì biết được?"

La Thận Viễn đè nén cảm xúc trong lòng sắp phá hủy hết thảy kia, tiếp tục hỏi,

- "Nói với ta, là khi nào thì Lục Gia Học biết được!"

Thanh âm của hắn vẫn là loại sẵng giọng. La Nghi Ninh cười khổ sau đó trả lời:

- "Sau khi chúng ta thành thân ba tháng... Ngày đó lúc muội bị thương."

Lần này hắn trầm mặc càng lâu.

Bao gồm nàng cùng Lục Gia Học từng chút từng chút, nàng khuyên can hắn không nên tranh đấu với  Lục Gia Học. Nàng bị Lục Gia Học bắt đi, nàng trước kia cùng với Lục Gia Học tự nhiên mà vậy, Lục Gia Học đối với nàng cố chấp quỷ dị... Nguyên lai trong đó đều có nguyên nhân.

Hai người, từng là vợ chồng! Nhưng mà nàng luôn luôn không có nói với hắn, luôn luôn giấu diếm!

- "Nàng biết hắn là chồng trước của nàng, nhưng nàng vẫn nhận hắn làm nghĩa phụ. Ở trên tay hắn trằn trọc trải qua..."

La Thận Viễn đi đến trước mặt nàng, hắn cúi người xuống, tư thế gần như tao nhã.

- "La Nghi Ninh, nàng nói với ta. Thời điểm nàng đối mặt Lục Gia Học nàng đang nghĩ cái gì?"

La Nghi Ninh cười khổ mà nói:

- "Muội đang nghĩ cái gì... Muội có thể nghĩ cái gì? Muội không xứng với cũng xứng không nổi hắn yêu, hắn có thể có được bất luận kẻ nào hắn muốn. Hôm nay, những lời này của muội, đại khái rốt cục muốn bức lui hắn mà thôi. Muội cũng không đáng hắn đối với muội tốt, không có muội hắn còn có thể sống rất tốt, muội tựa như một yêu tinh hại người... Huống chi muội đã gả cho huynh, vì sao huynh muốn hỏi những lời này?"

Tay nàng đặt lên bàn, gắt gao nắm chặt.

La Thận Viễn rất nhanh nắm chặt cạnh bàn bên cạnh:

- "Cuối cùng ta hỏi nàng một câu, thời điểm nàng còn nhỏ đối tốt với ta kết quả là bởi vì sao?"

‘—— bởi vì hắn sẽ là thừa tướng tương lai, chấp chưởng thiên hạ, quyền thế vô song sao.’

La Nghi Ninh nhắm mắt lại, nàng đột nhiên lại nghẹn ngào không thở nổi. Nước mắt nàng ào ào rơi xuống. Ngay từ đầu nàng là xuất phát từ mục đích này, nhưng từ sớm cũng đã không phải, từ khi nàng biết được vết sẹo trên tay phải hắn nàng đã bị hắn làm cho cảm động. Bởi vì không có người đối tốt với hắn, nàng đối hắn tràn ngập thương tiếc. Bởi vì hắn là tam ca của nàng, từ rất sớm rất sớm là vậy.

- "Có phải hay không nàng muốn lợi dụng ta."

La Thận Viễn nói, hắn chắp tay sau lưng, dáng người cao lớn giống như núi.

- "Nàng chưa bao giờ hoài nghi qua ta sẽ thi được tiến sĩ, cho tới bây giờ đối ta tràn ngập tin tưởng."

Hắn không biết đoạn thời gian trâm cài kia, nhưng là dựa vào trực giác của hắn, theo bản năng liền biết được.

- "Tam ca..." Nàng đi bắt lấy tay hắn, nhưng hắn lại tránh khỏi tay nàng.

Nàng thì thào giải thích nói:

- "Ngay từ đầu là như vậy. Nhưng sau này đã không đúng rồi, sau này đã không đúng rồi..."

‘Cái này đối với hắn mà nói rất trọng yếu, nếu nàng là bởi vậy mà đối với hắn tốt. Lão sư, phụ thân, mọi người bên người hắn... Đều là vì nguyên nhân đó mà không thể không đối tốt với hắn. Hắn khẳng định sẽ rất thất vọng, hơn nữa cái nữ tử này còn từng là thê tử của kẻ đối đầu với hắn, cùng đối thủ một mất một còn với hắn đồng giường cộng chẩm, người nam nhân nào sẽ không để ý đây ——" La Nghi Ninh nghĩ đến đây, nàng sợ hãi phát run.

Nghi Ninh đột nhiên liền suy sụp tinh thần, nàng tối nghĩa nói:

- "Nếu Tam ca để ý quá khứ của muội cùng với Lục Gia Học, nếu tam ca thật sự để ý, huynh có thể hưu muội. Nhắm mắt làm ngơ, nếu là nếu có thể... muội muốn mang Bảo ca nhi đi. Hắn còn nhỏ không nên rời khỏi mẫu thân."

Nàng nói tới đây nước mắt liền hoàn toàn mơ hồ, nàng kỳ thật cơ hồ chính là quỳ gối trước mặt La Thận Viễn. Bởi vậy nhìn không tới vẻ mặt của hắn, không biết hắn đang nghĩ cái gì?

Chỉ nghe thấy hắn đột nhiên liền quét đi toàn bộ túi lưới cùng hạt châu lưu ly đã thu thập xong trên bàn xuống! Đại châu tiểu châu rơi khắp nơi, đầy đất hạt châu lưu ly, vương vãi tứ tung, rạng rỡ sinh huy.

Hắn thở hổn hển, sau đó lạnh lùng nói:

- "Bảo ca nhi là trưởng tử của ta, ngươi dựa vào cái gì mà mang hắn đi?"

Hắn giống như biến thành một cái người xa lạ mà nàng không biết, cái gì nhu tình ôn hòa, tại trong thời khắc này đều không còn.

- "Tam ca!" Nàng muốn đi kéo tay hắn, nhưng lại bị hắn phất ra.

Thật là để ý, hận, ghen tị! Nàng cùng Lục Gia Học đã từng, nàng giấu diếm hắn, lợi dụng hắn. Còn có nói với hắn những lời phẫn nộ này à! Cái gì kêu hưu nàng, nàng nghĩ rời đi như vậy? Những chuyện này lật úp mà đến, khiến cho hắn vừa ghen tị vừa phẫn nộ.

- "La Nghi Ninh, ta thật sự không còn lý trí." La Thận Viễn nói. "Ngươi ta tách ra một chút đi, ngươi... trước tiên ngủ đi."

Hắn ly khai nội thất.

Bên ngoài nha đầu nghe được động tĩnh, cũng không dám tiến vào. Thẳng đến La đại nhân đi ra, các nàng đều khom người gọi La đại nhân.

Sau đó Trân Châu mắt sắc, nhìn thấy tay phải La đại nhân tựa hồ bị thương, đang chảy máu. Nàng lập tức nói:

- "Đại nhân, tay của ngài..."

Vừa rồi là quơ bị thương đi...

La Thận Viễn hờ hững cầm miệng vết thương:

- "Không ngại."

Vết thương này, là vì nàng lưu lại. Hắn dùng tay áo đậm màu quấn lại, bắt buộc chính mình ly khai.

Hắn phải tránh đi nếu không sẽ thật sự thương tổn nàng, bình tĩnh mà đối diện quá khứ của nàng. Cũng cần để cho nàng cẩn thận suy nghĩ. Ít nhất, ngẫm lại chính nàng!

Trân Châu cùng mấy nha hoàn hồ nghi, lập tức chen chúc vọt vào nội thất.

La Nghi Ninh quỳ rạp trên mặt đất khóc… các nàng vội vàng nâng Nghi Ninh dậy, chỉ nghe được Nghi Ninh run run bắt lấy tay nàng nói:

- "Trân Châu, ta cảm thấy hắn không cần ta nữa... Hắn sẽ không muốn ta..."

Nếu là một nam nhân đối mặt người cùng người khác đồng giường cộng chẩm, kết làm vợ chồng, hắn còn có thể muốn sao? Đây là báo ứng của nàng, mặc kệ tiết lộ việc này có phải hay không Lục Gia Học cố ý dẫn đường nàng. Đây là báo ứng của nàng!

- "Phu nhân, phu nhân nói gì vậy?" Trân Châu lấy ra khăn tay lau nước mắt cho nàng, "Cái gì muốn hay không, đại nhân thế nào sẽ không cần phu nhân!"

Nhưng La Nghi Ninh lại khóc lợi hại. Thế cho nên Trân Châu đở nàng đứng lên, lại phát hiện cả người nàng yếu đuối vô lực không thở nổi…

Nàng khóc như vậy một hồi lâu, đêm càng ngày càng lạnh, âm thanh gõ mõ đi qua. Có mấy đứa nhỏ một số nhà đang mừng năm mới sớm, còn có tiếng pháo thưa thớt. Nàng mới hồi phục tinh thần lại, dựa vào vách tường lạnh lẽo.

Yếu đuối từ trong tiếng khóc phát tiết ra ngoài xong, nàng đã bình tĩnh. Hẳn là nàng phải đi tìm hắn... Nàng không biết phải nói gì, vậy thì thẳng thắn đi.

Nếu La Thận Viễn không còn thích nàng, liền hưu nàng. Nàng trở lại Anh quốc công phủ mà sống quãng đời còn lại thôi.

La Nghi Ninh đần độn nghĩ, đêm này luôn thức đến giờ tý mới ngủ, trước khi ngủ dặn dò nha đầu:

- "Buổi sáng ngày mai khi trời vừa sáng phải gọi ta rời giường."

Ngày mai là đại niên ba mươi, quan viên triều đình đều được hưu mộc, hắn không cần vào triều.

Nhưng Nghi Ninh luôn không ngủ ngon, mơ thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Gia Học, khi hắn rời đi nhìn cũng không nhìn nàng, tựa hồ là cực kỳ chán ghét. Mơ thấy La Thận Viễn đang viết hưu thư, chữ viết quen thuộc. Nội dung lại thấy không rõ lắm. Mơ thấy nàng thu thập xong hòm xiểng một rương một rương, bị nâng ra khỏi La gia, mà La Thận Viễn thủy chung không lại xuất hiện. Ở trong mộng không còn có hắn!

La Nghi Ninh đột nhiên liền bừng tỉnh, thế nhưng xuất ra mồ hôi. Nàng đẩy ra mành kêu Trân Châu vào.

Trân Châu vừa vắt khăn cho nàng vừa nói:

- "Trời còn chưa sáng đâu... tối hôm qua phu nhân ngủ trễ, lại ngủ thêm một chút nữa đi."

La Nghi Ninh đã mặc quần áo thường, nàng hỏi:

- "Tam thiếu gia đâu?"

- "Lúc này hẳn là trong thư phòng ở tiền viện ngủ… không có nghe nói đi ra qua." Trân Châu nói.

Thế cho nên La Nghi Ninh nhẹ nhàng thở ra.

Nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, phát hiện hôm nay nàng rất tiều tụy. Nàng dùng chút phấn che khuất, lại dùng son màu hoa hồng thoa lên môi, mới có vài phần khí sắc. Đồi Mồi chảy búi tóc vân kế cho nàng:

- "Hôm nay đại niên ba mươi, nô tì dùng trâm vàng ròng chuôi hoa Thược Dược cài cho ngài đi. Cái này rất đẹp."

La Nghi Ninh gật đầu, sau khi rửa tay liền đi phòng bếp. Nàng thuần thục bận rộn, chưng ra mấy loại điểm tâm cùng một chén sủi cảo thịt dê. Nhồi bột, cán bột, gói sủi cảo, thời điểm làm xong đã qua nửa canh giờ. Trời mới tờ mờ sáng.

La Nghi Ninh mang theo hộp đựng thức ăn đi tiền viện, xuyên qua Gia Thụ Đường, xuyên qua hành lang gấp khúc.

Có vài gã sai vặt đang canh gác ở cửa thư phòng, nhìn thấy nàng làm lễ nói:

- "Phu nhân, đại nhân đang ngủ say, chưa tỉnh."

- "Ta chờ ở đây, các ngươi đừng đánh thức phu quân, chờ phu quân tỉnh rồi nói sau..."

La Nghi Ninh mang theo điểm tâm, ngồi trên ghế đá trước thư phòng, yên lặng nghĩ mình không nên làm sủi cảo, chờ hắn thức dậy chỉ sợ sủi cảo đã nguội, không có cách nào ăn. Hắn trước kia đã từng ăn gì, nàng chưa bao giờ.....làm qua điểm tâm cho hắn. Đây vẫn là lần đầu tiên.

Đợi đến Mặt Trời đã lên cao, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên bàn đá. Bên trong mới truyền ra tiếng vang rời giường, hình như là có nha đầu ở bên trong hầu hạ. Gã sai vặt đi vào vì nàng thông truyền, mà Nghi Ninh đã đợi nửa canh giờ.

Kỳ thật không phải La Thận Viễn thức dậy trễ, mà là nàng thức dậy sớm.

La Nghi Ninh nhìn thấy gã sai vặt kia đi ra, nàng nắm thực chặt hộp thức ăn. Gã sai vặt đi tới khom người:

- "Phu nhân, đại nhân đã tỉnh, kêu ngài đi vào."

La Nghi Ninh mới cầm hộp sủi cảo nàng làm đứng lên. Tim nàng đột nhiên đập thật nhanh.

************

......

- -----oOo------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv