Edit + Beta: Đào Mai
Xe ngựa một đường đến bên ngoài trà lâu Tường Vân, hạ nhân Hạ gia đi trước nói chuyện với lão bản tiệm vàng trang sức, dành riêng cho hai vị phu nhân một cái nhã gian để chậm rãi chọn kiểu.
Lúc này Hạ nhị tiểu thư gặp trượng phu của nàng là Hứa Thắng Văn, vừa lúc hắn ở trà lâu này uống rượu với bạn bè. Liền gọi hắn lại dặn dò, sửa sang lại vạt áo cho hắn, oán trách hắn xuất môn không chú ý.
Nghi Ninh mua một khối đường hình người cho Bảo ca nhi, một chút một chút đùa nó, lại không cho nó cắn được. Bảo ca nhi bị mẫu thân đùa nước mắt lưng tròng, mắt thấy muốn khóc, Nghi Ninh mới cho nó liếm liếm. Cũng không dám cho nó cầm trong tay để ăn, bằng không khẳng định đường sẽ dính khắp nơi.
Hứa Thắng Văn khuôn mặt đoan chính, dáng người cao ngất, tươi cười đầy mặt. Chính là hướng Nghi Ninh hơi hơi vuốt cằm, nữ quyến khó mà nói, cũng không có hỏi nàng là ai.
- "Ta đều đã biết, hiện tại không có thời gian, lên trước đã!" Hứa Thắng Văn nói xong cầm tay thê tử.
Hạ nhị tiểu thư thả trượng phu rời đi, sải bước vào phòng cười nói:
- "Để ngươi đợi lâu, hắn thật không chú ý cái gì cả! vừa xem hắn chính là mãn kỳ, hôm nay muốn đi bái kiến Công bộ thượng thư La Các lão. Muốn cầu một chức quan tốt. Nhưng La Các lão rất khó nói chuyện, người cầu xin La Các lão lại nhiều, ta nói hắn phải chú ý một chút mới được."
La Nghi Ninh nghe được nàng nhắc tới ba chữ La Các lão, trong lòng chấn động mạnh.
Hạ nhị tiểu thư đột nhiên giống như là nhớ tới cái gì, mặt lộ vẻ nghi hoặc:
- "Đợi chút… ta nhớ được người ngươi gả cho..…tựa hồ chính là La gia?"
Sau khi Hạ nhị tiểu thư xuất giá thì không có trở về, chuyện ở kinh thành biết cũng không nhiều lắm, ngay cả La Nghi Ninh gả cho ai đều không biết!.
La Nghi Ninh cúi đầu uống trà, nàng nói:
- "Ừ, gả chính là La gia."
Hạ nhị tiểu thư thấy nàng không có nhiều lời, liền không tiếp tục hỏi. Mà là tiếp tục nói La Các lão:
- "La Thận Viễn này thật sự rất lợi hại, tuổi còn trẻ đã là Các lão, trái phải đều có thị vệ. Ngươi có biết hay không tháng trước hắn thanh trừng sáu bộ, quan viên rơi đài có hơn mười người... Ta nghe nói vị đức cao vọng trọng Đều Ngự sử, cũng có ý gả cháu gái cho hắn, nghe nói vị Đều Ngự sử kia thập phần lợi hại, cháu gái cùng Các lão đại nhân qua lại cũng gần. Nếu không phải Các lão đã thành hôn, lúc này sợ là sớm cùng Cát gia đã kết tần tấn!"
Nghi Ninh nghe được giống như dao nhỏ cắt thịt, chịu đựng đau đớn. Chọn vài kiểu vòng đeo chân, chuẩn bị làm vài cái cho Bảo ca nhi. Đem hình dáng đã chọn giao cho nha đầu:
- "Ta đã chọn xong rồi, ngươi mau chọn đi… chúng ta mau mau trở về đi. Cẩn thận Anh tỷ nhi đói bụng."
Không có ôm Anh tỷ nhi theo, Hạ nhị tiểu thư chính mình là nãi nãi của Anh tỷ nhi, nàng không mướn nhũ nương.
- "Được rồi, được rồi!"
Hạ nhị tiểu thư nhớ tới Anh tỷ nhi, sẽ không lại rối rắm về La Thận Viễn nữa.
Hứa Thắng Văn vừa vào cửa trà lâu Tường Vân, vài đồng nghiệp đang chờ hắn. Thấy hắn đến liền cười nói:
- "Ngươi vui vẻ nha, vừa rồi người gọi ngươi lại là ai?"
Hứa Thắng Văn tức giận nói:
- "Còn có thể là ai, đó là nương tử ta cưới hỏi đàng hoàng! Chẳng lẽ ta còn có thể dưỡng ngoại thất sao?"
Đoàn người vừa nói vừa đi vào trong trà lâu, một đồng nghiệp khoát tay lên trên vai hắn:
- "Ta nhớ được Triệu huynh đã dưỡng một ngoại thất! Tiểu nương tử mới mười bốn mười lăm tuổi, cái người kia tươi mới thủy nộn."
Người bị điểm danh bên cạnh ho khan một tiếng nói:
- "Đó là thời điểm lần rồi ta cứu được! Không phải đi chỗ đó, trừ bỏ đi theo ta còn có thể thế nào. Ngươi đừng nói bậy, ta là muốn nạp nàng làm thiếp."
Những người khác lại cười vang, hỏi hắn tiểu nương tử kia là cái tư vị gì?.
Bọn họ đến nhã gian đang chuẩn bị ngồi xuống, người vừa rồi bị ghẹo cười vỗ vỗ bả vai Hứa Thắng Văn:
- "Thắng Văn huynh, không phải huynh muốn đi tìm La Các lão sao? Ngươi xem đó không phải là La Các lão sao?"
Hứa Thắng Văn nhìn thăm dò, quả nhiên là cỗ kiệu La gia dừng lại. Một đám người đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy La đại nhân từ trong cỗ kiệu cúi người bước ra, theo sau bước xuống một chiếc kiệu khác là Lại bộ thị lang Tống đại nhân. Mấy người nhất thời có chút xôn xao, La Các lão thế nhưng đến trà lâu Tường Vân!
- "Chúng ta phải đi bái kiến mới được, nếu không chẳng phải là thất lễ sao!"
Người họ Triệu kia nói, mấy người vội vàng thu thập một chút, đi ra cửa phòng.
Hứa Thắng Văn có việc cầu người, đi ở phía trước. Nhìn thấy La Các lão cùng Tống đại nhân bị vây quanh tiến vào, mấy người lập tức tiến lên vấn an.
La Các lão khoác một cái áo khoác, mặt mày lạnh lùng đi vào. Đang cùng Tống đại nhân nói chuyện.
Sau khi nhìn thấy bọn họ lườm mắt liếc một cái, đem gì đó trên tay giao cho tùy tùng, thản nhiên hỏi:
- "Hứa Thắng Văn?"
Hứa Thắng Văn chắp tay cười,
- "Các lão còn nhớ rõ ty chức! Ty chức từng là thủ hạ Các lão, hân hạnh Các lão chỉ điểm."
- "Ừ."
La Thận Viễn vuốt cằm, hắn đối với người này có chút ấn tượng. Tống đại nhân gặp đều là vài quan viên trẻ tuổi, cũng không để ý. Cười giơ tay mời:
- "La đại nhân trước hết mời."
La Thận Viễn cười đáp ứng, đoàn người vây quanh lên lầu. Mới vừa đi đến một góc, góc kia có cái cửa sổ đối diện với ngã tư đường phía dưới, La Thận Viễn đột nhiên liền dừng lại.
Hắn dường như nhìn thấy gì, tươi cười trên mặt lập tức tiêu thất. Thậm chí ánh mắt đều trở nên rất kỳ quái, nếu giống như lời nói, đó là loại dữ tợn rốt cục đã bắt được.
Hứa Thắng Văn còn kỳ quái, chỉ thấy là chiếc xe ngựa của thê tử, một nữ tử khác ôm hài tử khom người lên xe. Đứa nhỏ được áo choàng bọc lại, chính là nhoáng lên một cái đã không thấy tăm hơi.
Tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, chỉ thấy La đại nhân đột nhiên xoay người đi xuống dưới lầu, bước nhanh đuổi theo. Các tùy tùng vội vàng né tránh, nhưng chiếc xe ngựa kia đã chạy rất nhanh, biến mất ở tại trên đường mờ mịt, chính là đuổi theo cũng không biết từ nơi nào mà đuổi theo.
Có người tiến lên cũng muốn hỏi cái gì, La Thận Viễn lại lạnh lùng nói:
- "…câm miệng!"
Khóe mắt hắn đỏ lên, thậm chí có chút thở dốc.
La Thận Viễn nhắm chặt mắt rốt cục thì bình tĩnh một chút, phân phó người bên cạnh:
- "Đi, kêu lão bản của tiệm trang sức kế bên đến đây!."
Lão bản tiệm trang sức nghe được là La Các lão gọi hắn, kinh sợ, rất nhanh liền đi qua.
- "Tiểu nhân thỉnh an đại nhân."
Lão bản mới xuất hiện liền quỳ xuống đất.
La Thận Viễn vừa rồi cũng chỉ là mắt nhoáng lên một cái, cũng chưa hoàn toàn thấy rõ ràng, hắn thậm chí cũng sợ bất quá là ảo giác mà thôi. Dù sao, ảo giác như vậy thật sự là nhiều lắm!.
Hắn ngồi ở ghế thái sư hỏi:
- "Mới vừa rồi hai vị nữ tử ở trong tiệm của ngươi, trong đó có một người bế đứa nhỏ. Ngươi có biết là ai không?"
Hứa Thắng Văn cả gan tiến lên một bước, chắp tay nói:
- "Các lão, vị không ôm đứa nhỏ là thê tử của hạ quan, nhị tiểu thư Hạ gia. Một vị khác..."
Ánh mắt La Thận Viễn giống như có lực độ nhìn về phía hắn, không nói gì.
Hứa Thắng Văn nhất thời cảm thấy phía sau lưng mồ hôi lạnh đều đã xuất ra.
- "Một vị khác, hạ quan nghe nàng nói là..."
Lão bản kia lúc này mới nhớ tới, lập tức tiếp lời:
- "Vị kia ta nghe nói là quý nhân thế gia! Một hơi muốn bảy tám cái vòng đeo chân cho một hài tử, thực là ra tay rất hào phóng!"
Hứa Thắng Văn nhớ được thê tử là có khăn tay chi giao ở Quốc công phủ, mới lau mồ hôi gật đầu:
- "Đúng đúng, hình như là tiểu thư Quốc công phủ!"
Hắn lại cảm thấy sau khi chính mình nói xong, mặt La Các lão lại trầm xuống, thậm chí tay đang nắm tay vịn dùng sức đến nỗi mu bàn tay đã nổi gân xanh, uy áp một chút cũng không giảm bớt. Sau đó qua thật lâu, La Các lão mới đứng lên nói:
- "Tống đại nhân, hôm nay ta có việc phải rời đi trước, ngày khác lại tụ họp."
Tống đại nhân chỉ phải cười bồi, đưa La Thận Viễn rời đi.
Lúc này sắc trời đã có chút tối.
Kiệu phu đều thuần thục đè thấp cỗ kiệu, khom người chờ.
La Thận Viễn hờ hững bước vào trong kiệu, cỗ kiệu được nâng lên. Mới vừa đi không lâu, phía sau có người vội vã đuổi theo, gọi vào:
- "Các lão! La đại nhân!"
Cỗ kiệu chậm rãi dừng lại, La Thận Viễn đẩy ra màn hỏi:
- "Tìm hiểu rõ ràng chưa?"
Hắn mới vừa rồi lập tức kêu vị tùy tùng đi Anh quốc công phủ.
Tùy tùng đi đến trước hắn, tới gần mới dám nói:
- "Đại nhân, xe ngựa kia là Anh quốc công phủ."
- "Tiểu nhân đã phái người đi theo xem, từ trong xe ngựa kia đi ra..."
Tùy tùng do dự một chút, nói:
- "Dường như là Tam phu nhân chúng ta, xem vóc người như là…..hơn nữa ôm một hài tử còn trong tã lót. Thấy không rõ bao nhiêu tuổi, ước chừng mấy tháng thôi..."
La Thận Viễn trong lòng cảm xúc cực đoan lên xuống, nhắm mắt lại hỏi:
- "…Có thể xác định?"
- "Tuy rằng chính là xuống xe ngựa liền đi vào. Nhưng xác định chính là..." Tùy tùng kia lại nói.
La Thận Viễn buông hắn ra, nhất thời không nói.
Bộ dạng tương tự với nàng, lại xuất nhập Anh quốc công phủ. Không phải nàng còn có thể là ai! Nàng thật đã trở lại.
Nhưng đứa nhỏ lại là chuyện gì xảy ra, nàng ôm giùm người khác sao? Không phải không có khả năng. Về phần một khả năng khác... Hắn là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nghi Ninh đã trở lại, vì sao không đến tìm hắn? Ngược lại trở về Anh quốc công phủ, chẳng lẽ nàng thích Lục Gia Học kia, thậm chí cùng hắn sinh một hài tử, mới không đồng ý trở lại bên mình sao? Tuy rằng Lục Gia Học tám chín phần mười bị hắn giết chết ở biên quan.
Nàng thế nhưng đã trở lại như vậy, nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên hội ngộ, chẳng lẽ còn muốn lừa hắn chẳng biết gì sao?
Nhiều ngày khao khát tưởng niệm thế này, La Thận Viễn đã sớm đè nén quá mức, thậm chí là cực đoan. Nàng trở về thế nhưng còn không tìm hắn, vậy đi, nàng không đến... Hắn tự mình tới cửa chém giết là được. Nàng là thê tử của hắn, vậy hẳn phải là của hắn. Cho dù nàng cùng người khác sinh hài tử, cũng vẫn là thê tử của hắn.
- "Đi Anh quốc công phủ..." La Thận Viễn nói, hắn ngữ khí vẫn là thật bình tĩnh.
Tùy tùng sửng sốt, La Thận Viễn nói:
- "Đi Anh quốc công phủ, đón tam phu nhân trở về."
Ngữ khí của hắn rất trầm thấp rất chậm,
- "Tam phu nhân đã trở lại kinh thành, vậy nên về nhà."
Tùy tùng vâng dạ, vội vàng để cho kiệu phu khởi kiệu.
Kỳ thật thời điểm La Nghi Ninh vừa trở về cũng kinh hồn chưa định, nàng cùng Hạ nhị tiểu thư vừa đi ra, thế nhưng nhìn thấy cỗ kiệu La Thận Viễn đứng ở trên đường. Lúc đó nàng còn có chút hỗn loạn, vừa trở về nhưng không có đi tìm hắn, còn không biết nên nói như thế nào, lúc này ở trên đường đụng vào phải làm sao bây giờ?
Sau khi lên xe ngựa liền lập tức thúc giục xe ngựa chạy nhanh. Nàng mơ hồ cảm thấy phía sau giống như có người đuổi theo, nhưng xe ngựa đã chạy xa, chờ sau khi trở lại Anh quốc công phủ, Ngụy lão phu nhân chờ nàng ăn bữa tối, hỏi nàng:
- "Thế nào con giống như bị quỷ đuổi vậy?"
Nghi Ninh mới nói không có gì, ngồi xuống ăn bữa tối.
Ngụy lão phu nhân đút Bảo ca nhi ăn bánh ga-tô, hắn hôm nay liếm mấy miếng bánh ga-tô, liền không uống sữa được nữa. Lập tức bị Nghi Ninh dỗ ngủ để vào trong giường nhỏ, nó cuộn chính mình thành một cuộn tròn tròn mà ngủ.
Ngụy lão phu nhân kêu nàng đi ra cùng nhau sưởi ấm, cùng Từ thị tâm sự việc nhà.
Từ thị người này chơi cũng rất vui, cùng Ngụy lão phu nhân cắn hạt dưa tán gẫu bát quái mấy thế gia, Nghi Ninh nắm một nắm hạt dưa ngồi xuống giữa các nàng.
Từ thị đề nghị nướng khoai ăn, hơn nữa vẻ mặt cực kỳ hâm mộ:
- "Hồi nhỏ ở trong điền trang dưới quê, ăn qua một lần khoai nướng, sau cũng chưa lại ăn qua."
Nghi Ninh nói:
- "Cái này có cái gì khó, ngài muốn ăn có thể ăn mà."
Sau đó liền kêu phòng bếp lấy một rổ khoai lang đến, nướng cho Từ thị ăn. Ánh mắt Từ thị nhìn nàng càng thêm thân thiết, Ngụy lão phu nhân cũng thực hứng thú. Ba nữ nhân bất đồng tuổi tác ngồi chung một chỗ bận bịu nướng khoai.
Khoai lang vừa bỏ vào trong lò lửa, thì có một bà tử vén màn tiến vào bẩm báo:
- "Lão phu nhân, La Các lão.....Cô gia tới! Nói là tới đón tiểu thư trở về. Đang ở phòng khách chờ đợi."
La Nghi Ninh nghe tiếng kinh ngạc ngẩng đầu, cảm thấy không khỏi căng thẳng. Quả nhiên vừa rồi hắn đã nhìn thấy nàng!
Thế nhưng hắn tự mình tới cửa!
Ngụy lão phu nhân lại hừ một tiếng:
- "Thê tử của mình bị bệnh liền đuổi về Bảo Định, hồi kinh lại không biết, trước mắt rốt cục đã tìm tới cửa, còn không tính trễ. Nghi Ninh, tổ mẫu cùng con đi gặp hắn."
- "Tổ mẫu… a... này..."
Nghi Ninh nhìn lão phu nhân cầm lấy tay nàng, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, nàng thế nào liền cảm thấy lần này không thể đi đây.
Hắn hiện tại ngay tại phòng khách chờ, nói không chừng là uống trà vẻ mặt bình tĩnh, nàng phải lập tức đi gặp hắn sao?
Từ thị vội vàng nói:
- "Lão phu nhân, đợi chút!"
Ngụy lão phu nhân không biết Từ thị muốn làm cái gì, Nghi Ninh thở nhẹ một hơi. Từ thị lại đi lên mà nói:
- "Phu thê này cửu biệt không gặp, Nghi Ninh tuy rằng là thiên sinh lệ chất, nhưng có nên hay không cho nàng trang điểm một chút. Con thấy nàng gần đây lo chăm sóc hài tử, đều không có chú ý quần áo cùng trang điểm."
Ngụy lão phu nhân nghe xong thâm trầm chấp nhận, gật đầu nói:
- "Con nói có đạo lý, thua người không thua trận!."
Sau đó kêu bà tử bên ngoài vào trang điểm cho Nghi Ninh, Nghi Ninh bị đặt tại trước bàn trang điểm, quả thực dở khóc dở cười:
- "Không cần một lần nữa chải tóc. Son phấn cũng không cần! Con rửa mặt một cái là xong."
Bây giờ cũng đã tối rồi, đi gặp hắn còn búi tóc chỉnh tề, trang dung tinh xảo làm gì?
Quả thực... Không biết nên nói như thế nào?
Từ thị thật đáng tiếc nhìn La Nghi Ninh cơ hồ cái gì cũng không đổi mà đi, chỉ có thể lấy xuống một cái trâm vàng hải châu trên tóc của mình, cài lên trên đầu cho Nghi Ninh.
Nghi Ninh cảm thấy tốt xấu có chút lo lắng, cùng Từ thị đỡ Ngụy lão phu nhân, đi phòng khách.
Càng gần tới phòng khách trong lòng nàng càng khẩn trương, vừa rồi trong lòng lo sợ đã hóa thành tro bụi, tâm muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài. Ấn trở về ấn trở về, nàng miễn cưỡng làm ra bộ dáng vân đạm phong khinh.
Chậm rãi đến gần phòng khách. Nàng rốt cuộc thấy được người kia, rốt cuộc thì thấy được người kia…
La Thận Viễn khoác một cái áo khoác, ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư, tùy tùng đứng ở hai bên hắn.
Hắn quả nhiên bưng chén trà, nhưng giống như cũng không có uống, nhiệt khí trên chén trà phiêu tán thành sương mù, ở dưới ánh nến không rõ, màu vàng dần dần tản ra. Bên ngoài tuyết phát ra ánh sáng ảm đạm, giao hòa với bầu trời trống trải màu lam thâm thúy.
Hắn cũng chậm chậm ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của nàng.
Dù sao La Nghi Ninh là lập tức tránh được, căn bản không thấy được vẻ mặt của hắn. Nhưng là cái loại cảm giác nói không nên lời này, giống như bị hắn gắt gao nhìn chằm chằm, cảm thấy chân như nhũn ra.
Nghi Ninh thấp giọng gọi hắn:
- "Tam ca..."
Nhưng cũng không có nhìn thấy hắn gật đầu đáp lại.
Ngụy lão phu nhân dắt Nghi Ninh đi qua ngồi xuống, lãnh đạm cười nói:
- "Khó được Các lão tới đây!."
La Thận Viễn đứng lên, vài bước đi đến trước mặt các nàng, ngữ khí nhẹ nhàng chắp tay nói:
- "Tổ mẫu không cần gọi Thận Viễn là Các lão, gọi Thận Viễn là được rồi. Lần này Thận Viễn tới là đón Nghi Ninh trở về. Tính ra nàng đã lâu chưa về nhà!."
Nghi Ninh liền nhìn thấy khuôn mặt sạch sẽ vô trần của hắn. Thanh âm của hắn vẫn là trầm thấp từ tính như vậy.
Ngụy lão phu nhân thở dài:
- "Thật sự không phải ta làm khó dễ ngài, Nghi Ninh một mình ở Bảo Định dưỡng bệnh, nhưng ngài lại chẳng quan tâm. Đứa nhỏ sinh hạ đến nay cũng không có xem qua, ngài như thế nào làm phụ thân?"
La Thận Viễn lần này dừng thật lâu, thẳng nhìn La Nghi Ninh, ngữ khí bình tĩnh tiếp tục nói:
- "Là Thận Viễn không chiếu cố nàng tốt, triều vụ bận rộn, đoạn tháng ngày trước không thoát thân ra được. Nay không phải Thận Viễn là tới đón nàng trở về sao, sẽ làm tròn trách nhiệm trượng phu cùng phụ thân của Thận Viễn."
Khóe miệng hắn thậm chí lộ ra vẻ tươi cười.
La Nghi Ninh lần này ngẩng đầu, mới phát hiện hắn căn bản là không có bận tâm cái gì khác. Căn bản chính là nhìn chằm chằm vào nàng!
- "Nghi Ninh..."
Ngụy lão phu nhân nhìn về phía nàng.
La Nghi Ninh âm thầm thở dài, thôi, luôn muốn hỏi rõ ràng!
- "Tổ mẫu, hôm nay trời cũng đã khuya, trước để Tam ca nghỉ lại đây đã rồi nói sau."
Ngụy lão phu nhân cảm thấy cũng phải, gật đầu nói:
- "Vậy tổ mẫu sẽ an bày một gian sương phòng, Bảo ca nhi lúc này đang ngủ, ngài như muốn đi xem nó cũng được. Bất quá vẫn là sáng mai xem đi, đứa nhỏ bị đánh thức, dỗ lại cũng sẽ phiền toái!."
- "Đứa nhỏ trước không vội. Thận Viễn đêm nay liền nghỉ tại đây đi."
La Thận Viễn thản nhiên nói,
- "Bất quá ngài không cần an bày phòng ở, Thận Viễn ở cùng Nghi Ninh một phòng là được."
Hắn nhìn về phía nàng, cười hỏi:
- "Nàng nói đúng không, Mi Mi?"
Hai âm cuối cùng, hắn nói rất nhẹ.
Bình thường ở nhà mẹ đẻ, phu thê không ngủ cùng giường. Nhưng hiện tại cũng nên cho phu thê bọn họ nói chuyện thật rõ ràng vậy! Trước kia cô gia đối với Nghi Ninh đạm bạc, không chừng dựa vào cơ hội này cải thiện tình cảm. Chỉ cần phu thê hòa thuận, quy củ thì cho là cái gì?
Ngụy lão phu nhân liền nói:
- "Vậy cũng được. Nghi Ninh, Tam ca con sẽ ngủ cùng phòng với con đi, cũng miễn cho tổ mẫu phải đi an bày."
Dứt lời còn âm thầm ý bảo Nghi Ninh, phải nắm chắc cơ hội cho tốt!
La Nghi Ninh trong âm thầm hít một hơi, nàng đứng lên cười nói:
- "Cũng được."
Nàng còn nói:
- "Tam ca, huynh theo muội tới bên này!."
Lúc này đã là thời gian đi ngủ, hắn một đường mệt nhọc, hẳn là trước nghỉ tạm đã.
La Thận Viễn ừ, theo sau lưng nàng xuyên qua hành lang gấp khúc mờ tối. Nghi Ninh cảm giác được hắn vốn còn đi khá xa, nhưng càng ngày càng tới gần, cơ hồ nàng có thể đụng vào ngực hắn, tiếng bước chân cũng rất gần. Giống như vươn tay là có thể ôm lấy nàng.
Nàng bước nhanh hơn đi ở phía trước, cố ý cách khá xa một chút.
Nha đầu gác cửa nhìn thấy nàng liền khom người. Nàng vừa mở ra cửa phòng, muốn gọi nha đầu múc nước đến, nhưng La Thận Viễn dẫn đầu nói:
- "Không cần, đều lui ra đi..."
Nghi Ninh chính muốn nói gì, lại bị một bàn tay của hắn đè lại, còn chưa kịp phản ứng cửa liền bị đóng lại!
Hắn tùy tay duỗi ra, đèn trong phòng nhất thời tắt đi.
Trước mắt một mảnh tối đen cái gì cũng đều nhìn không thấy, Nghi Ninh cảm thấy có chút sợ hãi.
Nàng lui về phía sau, lại lập tức bị hắn đuổi theo bắt lấy, sau đó dưới chân nàng bị đụng vào chăn đệm mềm, nhất thời có thân thể trầm trọng nóng rực áp chế. Hơi thở hai người quấn quanh, hơi thở cũng có tính xâm lược.
La Nghi Ninh từ chối một chút, phát hiện chính mình bị nhốt ở trong đệm chăn không thể động đậy!
- "Tam ca, huynh làm gì vậy?"
Thanh âm của hắn lạnh như băng mà lộ ra nóng cháy, nỉ non nhẹ giọng nói:
- "Mi Mi, thật lâu không gặp. Nàng còn nhớ rõ phu quân của nàng không?"
Hắn kề sát như vậy, cả người Nghi Ninh vốn rất mềm mại. Thanh âm nói chuyện từ tính như vậy gần như vậy, ngay cả lưng bàn chân nàng đều đang tê dại!
************
......
- -----oOo------