Edit + Beta: Đào Mai
La Nghi Ninh là bị lạnh mà tỉnh.
Nàng dựa vào băng ghế đột nhiên liền tỉnh lại. Xe này là nàng lên cùng với một phụ nhân họ Quách đang ôm tiểu hài tử. Phụ nhân kia được gả đến Đại Đồng, trượng phu chết ở trên chiến trường, nhà chồng có bốn năm con trai, đối đãi nàng ta lại xu lợi tham tài, nàng ta muốn dẫn đứa nhỏ trở về tìm nhà mẹ đẻ để nương tựa. Phụ thân nàng làm thiếp quan ở trong phủ nha Thuận Thiên.
Tiểu hài tử nhút nhát không thích nói chuyện, ngồi ở trong lòng mẫu thân chơi cái dây xích Anh Lạc. Quách thị lại là người rất nhiệt tình, nàng ta không ngừng hỏi lai lịch La Nghi Ninh.
- "Nhìn muội muội vừa lập gia đình, thân mình vừa gầy vừa yếu đuối, sao phu gia có thể thả cho muội đi vậy?"
Quách thị nói xong đánh giá nàng, chất liệu quần áo không tiện nghi, trên người lại không có trang sức gì, chắc là một phu gia hư hỏng. Vừa rồi vì muốn ngồi chung xe ngựa với mình, cầm hai cái trâm bạc để trả tiền xe, để Quách thị cho nàng lên xe.
- "Tỷ tỷ còn không biết nam nhân một chút nào!."
La Nghi Ninh biết như thế nào mới có thể kích thích sự đồng tình của Quách thị.
- "Trước khi gả cho hắn, hắn hoa ngôn xảo ngữ nói sẽ đối đãi muội muôn vàn tốt đẹp! Sau khi gả cho, người trong nhà hắn lừa đồ cưới của muội, hắn lại ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm. Muội đã không ở nổi chỗ đó nữa, còn không bằng trở về tìm phụ thân muội… miễn cho chịu nhiều thiệt thòi như vậy... Lại cầu hắn hưu muội!"
Quách thị nghĩ đến thế lực trong nhà bà bà, đối với La Nghi Ninh đồng tình vài phần:
- "Nếu là trước khi thành thân không xem chuẩn, gả sai lầm cho người là rất đáng giận... Khổ cho muội muội!"
La Nghi Ninh liền cùng Quách thị đi ra thành Đại Đồng, mắt thấy rất nhanh sẽ đến huyện Dương Nguyên, trời liền tối xuống.
Quách thị chuẩn bị nghỉ tạm ở trạm dịch, La Nghi Ninh nói với nàng:
- "Tỷ tỷ, phụ nhân như tỷ với muội xuất môn ở bên ngoài không tiện, chẳng bằng ở chung một phòng, đở chút phiền toái."
Quách thị cho rằng nàng đã viêm màng túi không có dư tiền, vì thế để cho nàng trọ cùng một phòng với chính mình, La Nghi Ninh liền ngủ ở trên băng ghế.
Chỉ có một cái giường và một cái chăn mỏng vì thế nhường cho Quách thị, La Nghi Ninh liền đấp áo choàng lên trên người mình. Ngủ như vậy đến nửa đêm, bên ngoài gió bắc thổi mạnh, nàng tự nhiên bị đông lạnh mà tỉnh lại.
Nàng từ trên băng ghế đứng lên, mẫu tử Quách thị còn ở trên giường ngủ say. Đứa nhỏ nằm ở trong lòng mẫu thân lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, La Nghi Ninh xem tình cảnh xa lạ đó, càng tưởng niệm hết thảy ở kinh thành xa xôi.
Chính là lộ trình này còn chưa chạy đến một phần ba, xe ngựa Quách thị không thể so với đại chiến mã chạy như điên của Trình Lang. Nhưng La Nghi Ninh cũng không thực hoảng sợ, trên thực tế trong lòng nàng đều biết, nếu không phải Trình Lang cố ý thả nàng, nàng sẽ không có khả năng rời khỏi Đại Đồng. Cho nên hắn chắc chắn sẽ kéo dài thời gian, cố ý tìm không thấy mình.
Bất quá thật sự là rất lạnh... Nàng thế nào trở nên sợ rét lạnh như vậy.
La Nghi Ninh xuống giường, nước trong phòng không ấm. Nàng không dám một người đi ra ngoài, chỉ có thể bước thong thả ở trong phòng để cho ấm lên một chút. Nhưng Quách thị đã bị nàng đánh thức:
- "Muội muội, sao muội không ngủ..."
La Nghi Ninh khó mà nói đã bị lạnh, một cái giường dù sao cũng chỉ có thể ngủ một hai người.
- "Muội chính là ngủ không được! Tỷ tỷ… tỷ nghỉ ngơi đi, muội nhỏ giọng một chút."
Quách thị thở dài:
- "Muội vì chuyện trong nhà nên ngủ không được đi? Tâm hoảng loạn, sau khi muội trở về kinh thành nếu không có nơi nào để đi, liền đến tìm tỷ tỷ nương tựa là được. Trăm ngàn lần đừng đi trở về chỗ hại người đó, ở đó muội chịu đã đủ..."
La Nghi Ninh khẽ gật đầu, lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng người cùng tiếng vó ngựa hỗn độn.
Thanh âm thực vang dội, tựa hồ ở tiền viện đã ầm ỹ náo loạn. Ánh sáng đem bóng dáng từ trên tấm bình phong nhoáng lên một cái mà qua.
Quách thị nửa ngồi dậy:
- "Bên ngoài, đây là sao..."
Theo sau nàng tựa hồ nghe được thanh âm binh khí, còn có chút không yên lòng.
Trong lòng La Nghi Ninh cảm thấy không ổn, nhất thời có dự cảm là điềm xấu.
Nàng tới gần tấm bình phong rút ra chốt cửa, mở ra một khe hở, bên ngoài đều là vệ binh, chủ nhân trạm dịch đã tự mình đi ra. Có cái bóng lưng cao lớn khoác áo choàng đưa lưng về phía nàng, khí thế như núi. Chủ nhân trạm dịch tất cung tất kính trả lời, sau khi La Nghi Ninh nhìn thấy hô hấp liền bị kiềm hãm.
Lại là Lục Gia Học!
Hắn thế nào đến đây!
Hắn nếu như từ trong kinh thành gấp rút trở về, vậy hẳn là không biết nàng đã chạy trốn. Nhưng nếu hắn từ Đại Đồng tới đây, liền khẳng định đã biết, nói không chừng chính là đến tìm nàng…
Vô luận nói như thế nào, nàng hiện tại hẳn là phải trốn đi. Có phải hay không từ Đại Đồng tới không trọng yếu, chỉ cần hắn không phát hiện chính mình là được.
Quách thị lại kêu nàng:
- "Muội muội, bên ngoài kết quả như thế nào?"
Nàng là hạng nữ lưu, trước kia luôn luôn nhàn rỗi, vẫn là rất sợ sự cố. Huống chi với tư thế này khẳng định không phải người bình thường, thật sự không tốt là quan gia đến.
Quách thị thấy ánh mắt La Nghi Ninh có chút cổ quái, nàng cảm thấy lời La Nghi Ninh nói có chuyện, tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như vậy, trượng phu nàng sẽ nhẫn tâm không cần nàng sao? Quách thị sợ là nàng mang đến phiền toái, thấy bên ngoài nhiều quan binh như vậy, trong lòng nàng liền nhũn ra.
La Nghi Ninh thấy vẻ mặt Quách thị, thầm nghĩ không ổn, giao tiếp hời hợt, ngươi vị tất muốn người ta phải chân thành đối với ngươi. Nhưng nàng làm sao dám một mình mướn xe ngựa đi, gặp được Quách thị nên tiện đường đi cùng, đã là vận khí vô cùng tốt. Nàng thật không nghĩ tới ở trên đường sẽ gặp được Lục Gia Học!
La Nghi Ninh khẽ cắn môi, thay đổi khuôn mặt héo hắt thảm thiết:
- "Thực không dối gạt tỷ tỷ, người ở trong viện chính là phu quân muội. Ngay từ đầu muội đã lừa gạt tỷ tỷ, muội chạy đi không phải là hắn ham đồ cưới của muội. Mà là hắn trời sanh tính tình tàn bạo, lại thường bức bách muội. Nếu muội không nghe hắn sẽ động quyền đấm cước đá... Muội thật vất vả thừa dịp hắn không ở nhà mới trốn đi, xin tỷ tỷ đừng để cho hắn mang muội trở về!... Van cầu tỷ tỷ... Muội đích xác là bị hắn ngược đãi!"
Dứt lời vén lên ống tay áo cho Quách thị xem vết xanh tím trên cánh tay của mình, thời điểm nàng trèo cửa sổ không cẩn thận bị té nên bị thương.
Quách thị thấy La Nghi Ninh khóc như vậy, liền cảm thấy rất đáng thương. Nàng thở dài. Trong phòng này lại không có chỗ nào để trốn, duy nhất chỉ có cái bàn và một băng ghế. Ở một góc có một cái mành vây quanh, đó là nơi đặt cái bô.
- "Muội muội, tỷ cũng nghĩ muốn giúp muội. Chính là muội nhìn trong phòng này..."
La Nghi Ninh nhanh chóng nhìn thoáng qua, trong lòng đã có quyết đoán. Nói với Quách thị:
- "Đại ân tất báo đáp, thực không dám đấu diếm, cha muội ở trong triều làm quan, sau khi đến kinh thành tất sẽ hậu tạ tỷ tỷ. Cầu xin tỷ tỷ giúp muội."
Quách thị hít một hơi thật sâu, hai người các nàng nói chuyện nhỏ giọng, đứa nhỏ nàng ta cũng không có tỉnh. Nàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- "Vậy muội muội trốn trước đi."
Ánh đuốc thoáng qua tấm bình phong, ánh lửa tới gần, rất nhanh vang lên âm thanh gõ cửa ‘bùm bùm’.
- "Quan sai tuần tra ban đêm, người bên trong nhanh mở cửa!"
La Nghi Ninh trốn ở góc giữa băng ghế cùng cái giường không khỏi ngừng thở, đã đi kiếm người, Lục Gia Học quả nhiên đã trở về Đại Đồng. Nhất định đã phát hiện không thấy nàng, đây là đến bắt người.
Quách thị giả bộ từ trên giường ngồi dậy, nàng cũng thường ngủ không thoát y. Tựa hồ mới vừa bị bừng tỉnh:
- "Quan sai đại nhân làm cái gì vậy... Ta là một nữ nhân, thật sự không tiện mở cửa. Cũng không phải là cái mật thám gì, ta mang theo con đi kinh thành tìm thân thích để có nơi nương tựa mà thôi."
Quan sai kia lại nói:
- "Sao nói nhiều như vậy! Lập tức tới mở cửa, ta quản ngươi là ai!"
Âm thanh gõ cửa rất ầm ỹ, Quách thị không thể không leo xuống giường mở cửa. Chỉ mở ra một khe hở, tất cả vệ binh đều xông vào.
La Nghi Ninh ỷ vào dáng người của mình nhỏ bé, tránh ở trong góc nho nhỏ, trong phòng lại mờ tối, người chỉ cần không cẩn thận nhìn, tuyệt đối sẽ không nhìn thấy. Nhưng nàng cũng nhìn không thấy kết quả đã phát sinh cái gì, chỉ thấy ánh sáng làm bóng dáng chớp lên, quả nhiên nghe được có người vén mành, nhưng cái gì đều không có.
Người ngay từ đầu kêu mở cửa nói:
- "Đại nhân, nơi này tựa hồ không có..."
Quách thị lại nói:
- "Đại nhân, ngài đây là đang tìm cái gì? Nói đến thiếp thân không chừng có thể hỗ trợ."
Trong phòng tạm dừng một chút, La Nghi Ninh nghe được thanh âm Lục Gia Học nói:
- "Đã không có, vậy đi thôi."
Người tựa hồ lại lui ra ngoài, cửa được đóng lại. La Nghi Ninh mới phát giác chính mình thế nhưng đã xuất mồ hôi, hơi chút thả lỏng một ít, nhưng nàng còn không dám xuất ra. Nhìn thấy bên ngoài không còn chớp lên bóng dáng cây đuốc, cả người như nhũn ra.
Kỳ thật vừa rồi thực sự rất mạo hiểm, như là bọn hắn lục soát cẩn thận từng tấc một, khẳng định liền phát hiện nàng. Nhưng nàng nghĩ Lục Gia Học đang vội, sẽ không cẩn thận lục soát.
Quách thị đi lại kêu nàng:
- "Muội muội, muội sợ tới mức sắc mặt đều trắng. Nhìn trượng phu của muội không phú tức quý, tất nhiên là một quan viên kiêu ngạo, có chuyện gì nên hảo hảo nói a..."
Nói xong đi lại nâng nàng.
Sau khi La Nghi Ninh được nàng nâng dậy, lập tức nới rộng ra ánh mắt.
Lục Gia Học liền đứng ở trong phòng, chấp tay sau lưng nhìn nàng, sắc mặt thật nói không nên lời kết quả là cái cảm giác gì?
La Nghi Ninh lập tức phản ứng lại nàng bị Quách thị bán đứng, xoay người muốn chạy. Lục Gia Học bước hai bước đuổi theo, một cái liền nắm giữ tay nàng, ôm ngang nàng vào trong lòng.
La Nghi Ninh không giãy dụa được:
- "Lục Gia Học! Ngươi quả thực điên rồi... Ngươi thả ta xuống!"
Lục Gia Học chế trụ thắt lưng nàng, nàng không thể nhúc nhích. Đồng thời hắn rõ ràng lưu loát ôm nàng ra cửa phòng, chủ nhân trạm dịch đã chuẩn bị xong xe ngựa, hắn ôm nàng lên xe ngựa, nói với phu xa:
- "...Đi thôi."
Mành xe ngựa buông xuống, xe bắt đầu di chuyển.
La Nghi Ninh hít vào một hơi thật sâu, nàng cảm thấy chính mình vô cùng thất bại. Nhưng vừa rồi cái thời điểm kia, cho dù nàng không tín nhiệm Quách thị cũng không có biện pháp khác, nàng chạy đi càng dễ thấy, chỉ có thể tránh ở trong phòng.
- "Nàng nghĩ nàng có thể chạy…" Lục Gia Học để cho nàng nửa ngồi dậy, nắm cằm nàng nói: -"…Nàng hiện tại đã gả cho ta, là Hầu phu nhân Ninh Viễn hầu phủ. Biết không? Đây là ở biên quan, nàng còn có thể chạy đi đâu!"
Thời điểm hắn nói chuyện có loại nhiệt khí nam tính, La Nghi Ninh tránh đi.
La Nghi Ninh hỏi hắn.
- "Ngươi thế nào để cho nàng ta nói thật?"
Lục Gia Học cười lạnh nói:
- "La Nghi Ninh, ta là người tập võ. Vừa mới tiến vào ta liền biết nàng ở đàng kia. Bất quá chính là muốn nhìn một chút xem nàng tránh tới khi nào? Nàng kia lá gan rất nhỏ, ta rút đao dọa một chút, nên làm cái gì nàng ta đều phối hợp..."
La Nghi Ninh cảm thấy cánh tay hắn giống như kìm sắt, tránh thoát hắn mà ngã ngồi bên cạnh.
Lục Gia Học lại một phen kéo nàng vào trong lòng, vẫn là dùng chính áo choàng của mình bọc nàng lại, thân thể hắn nóng bỏng, ngữ khí đã có chút nghiêm khắc:
- "Nàng trốn cái gì, không muốn sống nữa à? Thời tiết lạnh như thế, nàng sẽ bị đông chết có tin hay không?"
Đêm từ từ lạnh, đích xác so với ban ngày trời lạnh hơn rất nhiều, lạnh thấu xương. Trong xe ngựa này cũng không có lò sưởi, so với trong phòng còn không bằng. Chỉ có ở trong lòng hắn là ấm áp, thật sự là ấm áp, hắn quả thực giống cái lò sưởi. Chính là La Nghi Ninh nhắm mắt lại, nàng nói:
- "Lục Gia Học... Ta thật sự đã gả cho người khác. Ân oán năm đó liền xóa bỏ đi, ngươi thả ta trở lại kinh thành đi."
Lục Gia Học nắm bắt bàn tay tinh tế mà lạnh như băng của nàng, tay của nàng trắng trẻo, quả nhiên như mỹ ngọc chạm thành không hề có khuyết điểm. Nắm ở trong tay mềm mại như không có xương. Hắn thay nàng ủ ấm tay nói:
- "Nâng vào hầu phủ là La gia thất tiểu thư La Nghi Ninh, nàng hiện tại chính là thê tử mà ta đã cưới hỏi đàng hoàng. Ngụy Nghi Ninh đã bị La gia nói là chết bất đắc kỳ tử, nàng trở về cũng vô dụng, nay nàng không còn lựa chọn khác."
Chết bất đắc kỳ tử... La Thận Viễn sẽ nói nàng chết bất đắc kỳ tử sao? Sau khi nói nàng chết bất đắc kỳ tử, nàng trở về thì như thế nào?
La Nghi Ninh thẳng tắp nhìn hắn, lắc đầu nói:
- "Ta không tin ngươi."
Lục Gia Học nở nụ cười, là cười nhạo chính mình, hắn nói:
- "Nàng không tín nhiệm ta, nhưng lại thập phần tin hắn. Hắn hiện tại chỉ có thể bảo toàn tự thân mà thôi, chuyện ốc còn không mang nổi mình ốc. Nàng không tin à, nàng không phải muốn trở lại kinh thành sao, vừa vặn ta mang nàng trở lại đi xem!"
Con đường này thật sự là phương hướng trở lại kinh thành, sắc trời đã có chút tờ mờ sáng. Rất xa có tiếng gà gáy truyền đến.
La Nghi Ninh bị trói buộc ở trong lòng hắn, vẫn là thập phần không thoải mái. Bên trong xe ngựa ấm áp chút, La Nghi Ninh muốn ngồi ở một bên, nhưng Lục Gia Học không tha, nàng lạnh lùng trừng mắt Lục Gia Học.
Lục Gia Học lại xoay người ngăn chận nàng, trong đôi mắt có mỉm cười:
- "Vừa rồi nàng nói với người kia, ta là trượng phu của nàng?"
La Nghi Ninh tức giận nói:
- "Ta vì muốn làm cho nàng ta đồng tình với ta, nói lung tung mà thôi, không có quan hệ gì với ngươi!"
Nàng biểu hiện cự tuyệt rõ ràng, hắn tựa hồ không có phát hiện. Toàn bộ thân mình áp ở trên người nàng, hỏi:
- "Nàng nói ta cái gì?"
- "Nói ngươi bạo ngược thành tánh, ngươi thích không?"
Lục Gia Học nói:
- "Bạo ngược thành tánh? Nàng còn chưa gặp qua thời điểm ta chân chính bạo ngược. Thời điểm nàng vừa mất đi, ta ở chung quanh dưới vách núi đen tìm kiếm không được nàng. Vài năm sau ở hầu phủ báo thù cho nàng, chém chết Lục Gia Nhiên."
Lục Gia Học ánh mắt hơi trầm xuống, nói:
- "Khi đó thật sự là giết đỏ cả mắt rồi."
- "Ta tuyệt sẽ không giết nàng, tuy rằng vô luận nói bao nhiêu lần nàng đều không tin..."
Lục Gia Học ngữ khí vừa chậm.
- "Chờ sau khi vào kinh, ta mang nàng đi gặp một người."
Kỳ thật La Nghi Ninh đã thấy qua, nàng biết cái thời điểm đó Lục Gia Học thật sự rất đáng sợ, trên tất cả khôi giáp của hắn đều là máu huyết của người khác, khi đao phong chém vào người khác, ánh mắt hắn phi thường hờ hững.
Cái thời điểm kia, có lẽ nàng thật sự nghĩ tới không phải Lục Gia Học giết nàng. La Nghi Ninh có chút hoảng thần, nàng hỏi Lục Gia Học:
- "Ngươi muốn mang ta đi gặp ai?"
Lục Gia Học nói:
- "Người đã trải qua hết thảy ở năm đó, nàng ta biết cái gì đều sẽ nói với nàng. Nàng sẽ biết ta không có lừa nàng. Ta nói với nàng, nàng vẫn không tin."
Nhắc tới hoàng hậu hắn liền nghĩ đến Lục Gia Nhiên, nghĩ đến ý tưởng biến thái của Lục Gia Nhiên. Ghê tởm bực này, mơ ước thê tử của hắn, thậm chí chuẩn bị thật sự đi mưu hoa, hắn là hận không thể đào lên thi thể.
Lục Gia Học muốn dẫn chính mình trở lại kinh thành, hắn nói La gia đã thừa nhận nàng chết bất đắc kỳ tử. La Nghi Ninh nghĩ đến đây trong lòng ẩn ẩn khó chịu, nhưng vẫn là không tin Lục Gia Học.
Về phần chân tướng năm đó, tuy rằng nàng nói chính mình không quan tâm, nhưng ai không muốn biết chính mình là chết như thế nào? Thế nào cũng muốn có cái kết liễu mới được, dù sao cũng đã làm cho nàng mệt nhọc nhiều năm như vậy.
La Nghi Ninh trong nháy mắt đối với con đường phía trước tràn ngập mê mang, sau một lát mới thanh tĩnh.
Lục Gia Học đột nhiên nắm tay nàng:
- "Bất quá một đường này, nàng đừng có một chút ý nghĩ rời đi."
La Nghi Ninh động cũng không cách nào động, Lục Gia Học dựa vào gần nàng nói:
- "Bằng không… ta sẽ khiến cho nàng xem cái gì là bạo ngược thành tánh!."
************
......
- -----oOo------