Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 169



Edit + Beta: Đào Mai

Dòng nước trà trong trẻo từ trong ấm trà chảy ra, chén trà trắng bạc… Bởi vì nước trà màu xanh nhạt có vẻ trong suốt. Trình Lang di chén trà tới trước mặt La Nghi Ninh, mời:

- "Uống trà đi."

Hương khói lượng lờ trên chén trà, như mây khói núi lam.

La Nghi Ninh nắm chặt chén trà, nhìn hắn lại cầm chén trà, rót trà cho La Thận Viễn.

Ngoài cửa sổ có đội ngũ múa sư, đội ngũ đi cà kheo, phi thường náo nhiệt.

Tạ Uẩn nhìn sườn mặt tuấn nhã hoàn mỹ của Trình Lang, lông mày dày đậm nghiêng dài, bên dưới cái mũi thẳng là đôi môi nhu hòa. Cách nàng rất gần, lại phi thường xa xôi.

Nàng nhớ tới cánh môi như vậy làm sao di chuyển trên thân thể của nàng, nhớ tới hắn ôn nhu, mà những thủ đoạn mê hoặc đó cùng lãnh đạm này của hắn hợp lại, làm cho Tạ Uẩn nhìn không thấu hắn. Hắn kết quả là thích nàng hay là xa lạ nàng.

Luận về tính toán cao minh, sợ là không có người nào so qua hắn.

Tạ Uẩn cũng không biết chính mình là xuất phát từ dạng tâm tình gì? Nắm tay Trình Lang, cười nói:

- "A Lang… thiếp nhớ tới một lát tại bờ nước bên cạnh có hành lễ đốt bùa cầu phúc, chàng đi theo giúp thiếp nha?"

Trình Lang khẽ cau mày, hắn theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện La Nghi Ninh cũng không có phản ứng gì.

Trình Lang nói:

- "Tự nhiên, nàng muốn đi thì đi."

Tạ Uẩn dựa gần sát vào người hắn, thậm chí không biết chính mình có phải hay không đang đóng kịch. Nàng thực đầu nhập vào, khi nàng ngửi được trên người người này mùi hương thanh nhã tim liền đập nhanh.

La Nghi Ninh yên lặng liếc mắt xem hai người bọn hắn một cái, hai người này là tình đầu ý hợp sao?

La Thận Viễn ngồi ở bên người Nghi Ninh chỉ để ý uống trà. Hắn đối với náo nhiệt không có hứng thú, đối phu thê Trình thị cũng không có hứng thú. Mặc kệ bọn họ là thật tình thực lòng hay là gặp dịp thì chơi, không có quan hệ gì với hắn. Hắn thực sự nhàn rỗi sao?

- "Nàng đi xuống trước đi." Trình Lang nói với Tạ Uẩn. "Ta có lời muốn nói với La đại nhân."

Trình Lang muốn nói với La Thận Viễn cái gì? Tạ Uẩn cũng thực hồ nghi, ôm lò sưởi trong tay nhìn hai người bọn hắn, nghiêm cẩn mà nói hai người này có thể xem như là đối thủ đi?

Nhưng nàng không có hỏi nhiều! Làm thê tử người hỏi nhiều làm người ta sinh chán ghét. Nàng đứng lên để cho nha đầu đỡ tay, chậm rãi đi xuống lầu.

La Thận Viễn dựa lưng vào ghế dựa đông pha, nhìn hắn nói:

- "Trình đại nhân có gì chỉ giáo?"

Trình Lang chính là cười, nhìn La Nghi Ninh nói:

- "Ngươi có biết, hắn không giết ngươi, tất là nghĩ có được gì đó! Ngươi phải cẩn thận hắn, chớ khinh thường."

Nói xong Trình Lang liền đứng lên, sửa sang lại xiêm y chắp tay xuống lầu.

- "Lời này của Trình biểu ca nàng nói ra thật kỳ quái." La Thận Viễn suy nghĩ một lát, nở nụ cười nói: "Lục Gia Học vì sao sẽ muốn giết nàng vậy?"

La Nghi Ninh uống một ngụm canh nóng, nói:

- "Trước kia muội âm thầm nghe được hắn cùng phụ thân nói chuyện, đã biết một chút bí mật của hắn...  Không nói chuyện này, tam ca, lò sưởi cũng không mang trên người, không nghĩ tới bên ngoài thời tiết lạnh như thế! Không bằng chúng ta trở về đi? Cúng bái hành lễ cái gì không cần xem."

Tuy rằng nàng sớm biết Lục Gia Học khẳng định có mục đích, nhưng không nghĩ tới Trình Lang sẽ nhắc nhở nàng. Chẳng lẽ hắn là biết chút gì?

La Thận Viễn nói:

- "Đợi một lát nữa."

Nghi Ninh nghĩ rằng hắn còn muốn làm cái gì, một lát sau đã thấy gã sai vặt nâng mấy bao giấy lớn lớn nhỏ nhỏ trong tay đi lên, khom người cười nói:

- "Đại nhân, theo như ngài phân phó, đồ ăn bên đường đều đã mua về!"

Nghi Ninh nghi hoặc nhìn hắn, hắn khi nào thì phân phó! La Thận Viễn đã đứng dậy vỗ vỗ đầu nàng:

- "Đều mang về cho nàng."

Bên trong bao giấy dầu thịt chiên hương tô, gà bọc gạo nếp, kẹo hồ lô, củ từ đường phèn, hạt dưa rang, bánh sơn tra, mứt lê đường trắng... Hắn thật sự đã mua đồ ăn ven đường về a!

Tay Nghi Ninh cầm đều cầm không hết, nhưng trong lòng nàng lại cực kỳ vui vẻ. Hắn giúp nàng cầm mấy gói to… thân ảnh cao lớn đi ở phía trước không nói một lời.

Kỳ thật thủ đoạn của hắn trên thực tế rất nhiều, dễ dàng trêu chọc người khác. Khó trách những nữ tử khác thích hắn như vậy! Hắn có phải hay không cũng dùng loại thủ đoạn này đi đối phó người khác?

Nghi Ninh âm thầm suy nghĩ.

Trên đường lúc trở về đã không còn náo nhiệt như vừa rồi, nhưng mà đèn lồng vẫn còn. Trong xe mờ tối, nàng thấp giọng nói:

- "Tam ca có muốn thưởng hay không?"

La Thận Viễn chưa phản ứng lại, nàng liền lôi kéo cổ áo hắn khiến cho hắn cúi đầu, sau đó hôn một cái vào cằm của hắn.

Không nghĩ tới hắn đột nhiên ngược lại chế trụ nàng, ép nàng vào góc nhỏ hẹp của buồng xe mà hôn… Trong bóng tối thấy không rõ lẫn nhau, ngược lại kích thích khác thường.

Nghi Ninh cảm thấy từng đợt tê dại, cả người nhũn ra, khí lực chống đẩy đều không có! Nghi Ninh bị hắn hôn thở hổn hển. Thân thể La Thận Viễn cao lớn như núi, sờ lên tay hắn đều là cơ bắp, cả người nàng ngứa ngứa.

Bên trong buồng xe nóng lên, hai người dây dưa cùng nhau, La Thận Viễn bị nàng trêu chọc thiếu chút nữa không nhịn nổi. Sau một lúc lâu mới hôn khóe môi nàng, khàn khàn nói:

- "Ai quá đáng, nói muốn chia đệm chăn để ngủ? Hiện tại nàng lại làm việc này, hả?"

Nàng bất quá là hôn cằm thôi mà...

Thời điểm hồi phủ Nghi Ninh là bị La Thận Viễn ôm xuống xe… Dù sao nàng là một tiểu nữ nhân nhỏ nhắn, giống như con mèo cuộn mình ở trong lòng hắn, lộ ra cổ tay trắng nõn tinh xảo tinh tế dưới áo choàng.

La Thận Viễn đặt nàng ở trên giường, giương tay thả màn giường. Nói:

- "Ta đi rửa mặt."

Rồi hắn liền đi… Nghi Ninh bị hắn hôn đến không thể thở, nàng phải hít thở hổn hển qua thật lâu mới tung chăn ra. Vừa tung ra, liền phát hiện hắn đã rửa mặt xong cũng đã trở lại.

La Thận Viễn lên giường, Nghi Ninh tự động nhường ra chỗ ngủ cho hắn. Ai biết một lát sau hắn ngược lại nhổm dậy áp ở trên người nàng, thanh âm có chút khàn khàn nói:

- "Mi Mi..."

Vừa rồi hắn bị nàng trêu chọc nửa vời, thế nào cũng đều bình tĩnh không được. Trong đầu tất cả đều là hình ảnh của nàng, như thế nào nằm ở dưới thân hắn, da trắng mềm mại trơn láng như tơ, tinh tế trong suốt. Kỳ thật đối với nam tử mà nói, đã có được một lần đó là mỹ vị đến tận xương tủy, đã nhiều ngày cùng nàng ngủ cũng là mạnh mẽ nhẫn nại mà thôi.

Nghi Ninh thế nào lại không biết ý của hắn, sắc mặt ửng đỏ nghĩ có nên cự tuyệt hay không, dù sao rất đau. Nhưng hắn đã nắm cổ tay nàng lên, sau đó chậm rãi hôn dọc theo xuống dưới. Bờ môi của hắn di chuyển đến chỗ nào chính là đốt lên ngọn lửa nơi ấy, nóng đến bức người.

Đến cuối cùng cá nước giao hòa, bởi vì quá nhỏ chỉ có thể động một chút ít. Hắn cũng nhẫn nại. Sau đó Nghi Ninh kêu đau La Thận Viễn mới ôm nàng vào trong ngực, cảm thấy tê dại càng ngày càng nhiều, đầu sóng càng ngày càng cao… Nàng bị hắn đưa lên đầu sóng, không đợi rơi xuống, còn chưa thả lỏng thế nhưng thân mật lại bắt đầu lần nữa.

Cuối cùng Nghi Ninh đã hưởng thụ được vui vẻ của nữ tử… chính là đến sau vừa đau vừa tê dại. Liền cào lưng hắn cho hả giận, để đã hạ thủ cào cánh tay của hắn nhưng cào không được. Ngược lại làm cho hắn càng hừ nhẹ một tiếng, càng thêm ngăn chận đùi nàng, nàng chỉ có thể để mặc cho nam nhân, ta cần ta cứ lấy, lại lâm vào trong sóng triều nóng bỏng.

Ngày kế thức dậy lại ở trong lòng hắn, hơn nữa vạt áo của hắn chưa buộc lại, cả lòng ngực kiên cố đều là vết cào. Hai chân Nghi Ninh đau nhức, lại ngắc hắn một cái. Hận nghiến răng nghiến lợi.

La Thận Viễn mở mắt ra, sau đó cầm lấy tay nàng, đặt ở bên môi hôn nhẹ:

- "Tỉnh dậy liền ngắc ta… Hôm qua còn mua đồ ăn trên đường cho nàng, nàng đã quên rồi à?"

- "Tam ca đêm qua..." Nghi Ninh bị hắn hôn ngứa ngứa, "Rất không tiết chế!"

Hắn cười nhẹ, áp trên người nàng. Lại thấp giọng nói:

- "Ta không tiết chế sao? Nàng hôm nay không xuống giường được, mới biết được ta là không tiết chế."

Nghi Ninh bị vật kia bức hiếp, sắc mặt đỏ bừng, hắn thế nhưng... Được rồi không lời nào để nói.

Hắn rời giường mặc triều phục, Nghi Ninh cũng rời giường rửa mặt chải đầu.

Hôm nay nàng đã xin nghỉ không đi thỉnh an, nên tựa vào bên cạnh hỏa lò đọc sách pha trà. La Thận Viễn đi đến bên người nàng, thấy nàng vùi mình ở trong áo lụa lông xù, cuộn mình giống như một cục tuyết nhỏ, khuôn mặt tròn tròn còn có chút phì nộn của trẻ con. Hắn cúi đầu nói:

- "Ta buổi tối trở về, chừa cơm."

Nghi Ninh lật trang sách không để ý hắn. Đợi hắn đi rồi mới buông sách xuống, kêu Phạm ma ma vào mát xa thắt lưng cho nàng, bằng không liền chống đỡ không đến buổi tối. 

Từ nay trở đi chính là thời điểm thành thân, trong phủ người lui tới rất náo nhiệt.

Giữa trưa Nghi Ninh miễn cưỡng đi tới chỗ Lâm Hải Như một chuyến. La Nghi Tú cũng từ Chu gia gấp gáp trở về tham gia hôn lễ. Nghi Ninh nhìn thấy nàng mặt mày hồng hào, vừa hỏi mới biết được La Nghi Tú là mang thai.

Lần này trở về, nhà chồng đặc biệt dùng cỗ kiệu nâng trở về… ai kêu đã vài năm trong bụng nàng rốt cục có cái tin vui, vả lại là thai đầu tiên. Hết thảy di nương thông phòng người nào cũng đều chưa có. Lão phu nhân Chu gia đặc biệt phái người một ngày ba bữa chiếu cố ẩm thực của nàng, cũng ngàn dặn vạn dặn tham gia xong hôn lễ phải sớm trở về, thái độ phi thường thận trọng.

Trần thị cũng là vẻ mặt tươi cười:

- "...Tìm được Vương cụ bà tính mệnh, nói thai này có thể là nam hài. Bà bà nàng nghe xong càng khẩn trương, thiếu chút nữa kêu cô gia đi theo nàng trở lại!"

Trần thị nhếch mày, rốt cục tâm tình rất tốt.

Nghi Ninh cũng chúc mừng Nghi Tú, sờ sờ bụng còn chưa hiện lên của nàng nói:

- "Cuối cùng cũng có cục cưng rồi, tỷ phu đối với tỷ có tốt không?"

Bộ dạng La Nghi Tú lười biếng, lại giống như người ba hoa.

- "Lúc này hắn mà dám không đối tốt với tỷ sao, cẩn thận bà bà sẽ quất hắn!"

Sau đó giống cá trích trược ngồi dậy, nắm mặt Nghi Ninh nói:

- "Tỷ thấy bộ dáng muội bây giờ thiên kiều bá mị, liền biết tam ca của muội nhất định đã... Muội chừng nào thì cũng có... Tỷ xem chúng ta có thể hay không định thân cho oa nhi."

Cái gì định thân oa nhi, nàng lúc này thế nào có thể sinh đứa nhỏ, mới bao nhiêu tuổi!

Nghi Ninh lười quản nàng ta…

Trong phòng Lâm Hải Như càng ngày càng náo nhiệt, Nghi Ninh ôm Nam ca nhi đi tiền thính hái mai vàng chơi.

Kết quả thời điểm đi đến tiền viện, lại nhìn thấy La Thành Chương cùng La Thành Văn đang ngồi nghiêm chỉnh.

Nghi Ninh hỏi quản sự bên cạnh mới biết, Lục Gia Học hôm nay muốn tới đây một chuyến, đến không phải vì việc hôn nhân, mà là La Thành Chương cố ý mời đến. Hiện tại đang chờ nhân gia đến.

Nghi Ninh có chút xuất thần, Nam ca nhi ở trong lòng Nghi Ninh ló đầu muốn hái nụ mai vàng, Nghi Ninh nhìn thấy nó hái được nụ hoa sau đó cư nhiên lại đưa vào miệng, nàng vội vàng lấy ra.

Nam ca nhi không chịu, khóc náo loạn cố tình muốn ăn.

Nghi Ninh giao nó cho nhũ mẫu, đi đến sảnh trước. Mọi người đã vây quanh Lục Gia Học, hắn bị người vây lấy, Nghi Ninh cũng thấy không rõ lắm. Chỉ nhìn hắn mặc áo choàng da chồn đen, La Thành Chương chắp tay hành lễ với hắn. Đoàn người vào tiền thính nói chuyện.

Nghi Ninh đợi hồi lâu, mới nhìn thấy hắn đi ra, chung quanh không người, nàng đi theo.

La Nghi Ninh hô một tiếng.

- "Lục Gia Học."

Lục Gia Học ở dưới tàng mai vàng quay đầu lại, dáng người như trước anh tuấn sắc bén như đao tạc rìu khắc. Hắn liếc nhìn nàng một cái, cười nói:

- "Con nên gọi ta một tiếng nghĩa phụ đấy?"

La Nghi Ninh bất vi sở động hỏi:

- "Đô đốc kết quả muốn làm cái gì?"

Nàng nhìn thẳng ánh mắt Lục Gia Học, hi vọng có thể nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì. Ánh mắt hắn giống như biển sâu, nàng đã chìm nổi nhiều năm, thế nhưng một chút cũng đều nhìn không thấu hắn.

Lục Gia Học bước đến gần một bước, nhìn bộ dáng nàng, thấp giọng nói:

- "Tự nhiên là muốn kết hôn."

Dứt lời lại xoay người mang theo người rời đi, xem ra thật sự là đến đàm luận công việc. Nghi Ninh nhìn bóng lưng hắn.

Nghi Ninh nghĩ lại vừa rồi. Nhìn không thấu Lục Gia Học, không có sơ hở. Nhưng khắp nơi đều là không đúng.

Hôm trước đêm thành thân, hộ vệ trong phủ dầy đặc. Nghi Ninh không biết La Thận Viễn từ chỗ nào mà điều đến nhiều người canh giữ như vậy, còn hắn thì yên tĩnh ngồi đọc sách, hắn vỗ vỗ bên cạnh kêu nàng ngồi kế bên mình, hỏi:

- "Ngày mai nàng muốn đi tùy lễ à?"

Nghi Ninh gật đầu, ở bên cạnh hắn ngồi xuống. Sau đó dựa vào bờ vai của hắn nói:

- "Tam ca sẽ không đi Quý Châu chứ?"

- "Hẳn là sẽ không." La Thận Viễn để cho nàng nằm ở trong lòng mình, có thể nằm thoải mái một chút... "Hôm nay nàng ngủ sớm đi."

Nàng ngày mai còn phải dậy sớm.

Nghi Ninh ừ một tiếng, ở trong lòng hắn nhắm mắt lại. Bóng ánh nến chớp lên, thanh âm hắn lật sách cùng lô hỏa đồm độp ở trên đỉnh đầu nàng, phá lệ yên tĩnh. 

Ngày kế Nghi Ninh rửa mặt chải đầu xong liền đi tới chỗ La Nghi Liên, nơi đó đã rất náo nhiệt.

Đại Chu thị phải đi theo đưa thân nên mặc một bộ áo thêu tơ vàng lá thông khắp cả tay áo, chảy búi tóc trơn bóng.

Nghi Ninh ngồi ở trong phòng nói chuyện với La Nghi Tú, thỉnh thoảng lại nhìn hai bà tử kia. Hai bà tử dáng người cao lớn, vẫn là không nói một lời.

Vương bà tử kia mở miệng hỏi:

- "Xin hỏi là vị tẩu tử ấy đưa thân?"

Đại Chu thị mỉm cười gật đầu:

- "Là ta đưa thân, đã chuẩn bị xong kiệu nhỏ."

Vương bà tử liếc nhìn Nghi Ninh một cái:

- "Theo lý Tam phu nhân là thân thích cùng nhà, đưa thân phải là Tam phu nhân mới đúng."

Nghi Ninh đứng lên cười cười.

- "Thân mình ta không thoải mái, sẽ không đi."

- "Không từ mà biệt, về sau Liên tỷ nhi đi Ninh Viễn hầu phủ. Không nên quên chúng ta mới được!"

Tiểu Chu thị cười nói, sau đó mọi người đều nhiệt liệt thảo luận chuyện La Nghi Liên xuất giá.

Đợi đến sau khi đội ngũ nghênh thân đến, bên ngoài có bà tử bưng đến chén canh hạt sen, cho người người trong nhà mỗi người một chén uống. Ngụ ý cát tường.

Lúc này các nữ quyến sẽ đi ăn ngọ thiện, Kiều di nương cùng chờ với La Nghi Liên ở trong hậu viện.

Nghi Ninh đứng dậy đi ra ngoài, dần dần xa chỗ đó nàng mới thở nhẹ một hơi. Trân Châu đỡ nàng, đã thấy Vương bà tử kia vội vã chạy tới ở phía sau:

- "Tam phu nhân, tam phu nhân thông thả đợi chút! Lục cô nương chúng ta còn có việc muốn nói với tam phu nhân!"

Nghi Ninh liếc nhìn bà một cái:

- "Nàng lại có chuyện gì?"

- "Lục cô nương không thấy một đôi vòng ngọc, là muốn mang lúc xuất giá, ngài theo nô tì đi nhìn xem đi!"

Ngữ khí Vương bà tử rất cấp bách.

Nàng thế nào lại nhiều chuyện như vậy! Nghi Ninh rất để tâm nên nói với Trân Châu:

- "Ngươi theo ta cùng nhau đi qua."

Mới để cho Vương bà tử đi ở phía trước dẫn đường. Hai người đi đến bên ngoài một sương phòng, Vương bà tử đột nhiên quay đầu lại cười cười với Trân Châu:

- "Cô nương, ngươi sẽ không cùng đi vào chứ?"

Trân Châu còn không có phản ứng lại, sau gáy đột nhiên bị một kích thật mạnh của Vương bà tử. Nghi Ninh thấy vậy liền lui về phía sau một bước lập tức muốn gọi người, bên ngoài sương phòng nơi nơi đều là người. Nhưng bà tử kia rất nhanh liền theo kịp, bịt kín miệng Nghi Ninh. Nghi Ninh giãy dụa đá bà, vốn cũng không thể bị bà tử này vây khốn. Nhưng không biết tại sao Nghi Ninh liền bắt đầu choáng váng đầu, không còn lực khí giãy dụa, thậm chí kêu không ra tiếng, sau đó liền ngất đi.

Vương bà tử ôm lấy nàng, mở cửa bên hông sương phòng ẩn nấp đi vào. Bên trong là quà cưới cho Nghi Liên mang đi, giấu nàng vào trong rương.

Tim Vương bà tử tim đập như đánh trống trận. Bà đã được huấn luyện qua vô số lần. Chờ lúc bà từ trong sương phòng xuất ra, mới nhìn thấy một ít nha đầu cười hì hì đi tới bên ngoài, Vương bà tử tự giác không nói gì, những thùng đồ cưới này bà lập tức sẽ dẫn người nâng đi ra ngoài, bà mới nhẹ nhàng thở ra. Ninh Viễn hầu gia này quả nhiên là hoang đường, nói là muốn kết hôn Lục cô nương, rõ ràng công đạo muốn là La tam phu nhân!

Bà khôi phục bình tĩnh, đi đến phòng La Nghi Liên ở cáo từ.

Mấy thùng đồ cưới là phải tống xuất ra phủ trước, Vương bà tử từ biệt La Nghi Liên.  Bà nhìn đồ cưới, liền theo gã sai vặt La gia nâng thùng đi tới cửa Thuỳ hoa, nhưng là bị hộ vệ cản lại.

Hộ vệ kia nói chuyện cũng không khách khí hỏi:

- "Ngươi đứng lại, đây là muốn nâng đi nơi nào?"

Vương bà tử có chút kiêu căng thản nhiên nói:

- "Những cái này là đồ cưới của Lục cô nương. Thế nào, đồ cưới ra phủ các ngươi cũng không cho?"

- "Nếu như chính là đồ cưới, tự nhiên là có thể ra phủ." Một thanh âm không nhanh không chậm vang lên.

Vương bà tử sắc mặt khẽ biến, nhìn thấy cách đó không xa hai người một trước một sau đi tới, công tử ở phía sau bà không nhận biết, nhưng người phía trước lại là Công bộ thị lang La đại nhân La Thận Viễn! Bà thế nào lại không nhận thức!

Trong lòng bà kinh hoàng, không chỉ cảm thấy chính mình chỉ sợ là thật sự đã bị phát hiện. Bà cố gắng trấn định, biểu cảm trên mặt cố giấu giếm chút manh mối:

- "La đại nhân đây là có ý gì?"

La Thận Viễn chậm rãi cười:

- "Nơi này là La phủ, trong phủ đều là trạm gác ngầm. Ngươi cảm thấy nhất cử nhất động của ngươi, thoát được tay mắt trạm gác ngầm sao?"

La Thận Viễn vẫy tay nói:

- "Mở rương, trói bà ta lại, còn một bà khác cũng đi trói lại cho ta."

Bảy tám cái rương đều bị mở ra, La Thận Viễn tự mình bế Nghi Ninh ra. Nàng bị giấu ở trong một đống tơ lụa mềm mại thoải mái, miệng thùng có lỗ thông hơi. Nhưng mà nàng lại hôn mê bất tỉnh, đầu vô lực dựa vào cánh tay hắn.

Bà tử này thật là có vài phần bản sự, La Thận Viễn đi đến trước mặt bà, hỏi:

- "Ta hiện tại nói cho ngươi biết, ngươi nói thật thì sẽ chịu ít đau khổ, phu nhân như thế nào ngất xỉu?"

Vương bà tử cắn răng không đáp, nhưng mà thân thể bà đã bị hộ vệ dùng côn chế trụ gắt gao, có người nâng tay liền quất xuống hai bàn tay bà, không lưu tình chút nào.

Vương bà tử đầu váng mắt hoa, vừa ngẩng đầu, La Thận Viễn lại hỏi:

- "Thế nào ngất đi?"

Vương bà tử cũng không đáp, La Thận Viễn bước đi nói:

- "Nâng lên hình phòng phía tây."

Nơi này dù sao cũng không tiện dụng hình. Sau khi mang bà đi, lập tức có người chạy trở lại nói:

- "Đại nhân, bà tử kia nói, là ở trong canh hạt sen bỏ thêm dược. Thời điểm bưng canh hạt sen vẫy khăn tay lên, liền bỏ dược vào."

Trình Lang ở phía sau yên lặng nhìn một lát, nói:

- "Nơi này của La đại nhân mọi thứ cầu toàn a!"

Thế nhưng còn dự bị hình phòng.

Hắn hôm nay cố ý đến nhắc nhở La Thận Viễn chú ý đồ cưới, bất quá xem bộ dáng La Thận Viễn, cho dù hắn không nhắc nhở La Thận Viễn cũng biết, nhất thanh nhị sở.

La Thận Viễn khóe miệng khẽ nhếch:

- "Quá khen, lần này là phải tạ ơn Trình công tử."

Hai bà tử kia quả nhiên có vấn đề, đích xác nằm trong dự liệu của hắn.

La Thận Viễn ôm Nghi Ninh đi trở về phòng. Đã biết là mê dược, đút chút canh, qua không được bao lâu nàng liền tỉnh lại.

Nghi Ninh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy chính là La Thận Viễn.

- "Tam ca?" Nàng nhất thời nghĩ tới, "Là bà tử kia đánh Trân Châu hôn mê..."

Lục Gia Học quả nhiên còn nghĩ cướp nàng đi!

La Thận Viễn nói:

- "Ta biết, đã tìm được Trân Châu, hai bà tử kia cũng đã bị bắt. Nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi, trong canh hạt sen có mê dược, chỉ sợ đầu nàng sẽ còn choáng váng một lát."

Mê dược sẽ có tác dụng phụ. Nghi Ninh nhu nhu huyệt thái dương, dựa vào gối dựa hỏi:

- "Tam ca, huynh đã sớm nhìn chằm chằm hai bà tử kia à?"

La Thận Viễn thản nhiên nói:

- "Ừ, bất quá Trình biểu ca của nàng hôm nay cũng tới, hắn nói đồ cưới La Nghi Liên có vấn đề. Nàng còn chưa có ăn bữa tối, bằng không ta bảo nha hoàn bưng đồ ăn vào cho nàng?"

Nghi Ninh nói:

- "Không cần, dược kia dùng hẳn là không nhiều lắm, muội cũng không có cảm giác gì. Hôm nay trong phủ có hôn sự, thân thích lui tới rất nhiều. Nếu là lâu không thấy muội, người khác hỏi đến chỉ sợ không dễ dàng giải thích."

La Thận Viễn nghĩ đến đã bắt hai bà tử kia rồi, liền cũng gật đầu, bồi nàng đi tiền thính ăn ngọ thiện.

Lâm Hải Như kéo tay nàng, oán giận nàng thế nào tới giờ mới đến. Còn nói La Nghi Liên đã làm mất đôi vòng tay như ý màu xanh, đang phát tì khí đấy!

Nghi Ninh bật cười, nguyên lai vòng ngọc thật đúng là đã đánh mất. Nàng uống bát canh nhũ cáp, ngẩng đầu nhìn La Thận Viễn cùng La Thành Văn nói chuyện, có người nâng chén rượu chúc hắn cái gì.

Lúc này Lâm Vĩnh từ bên ngoài đi vào, sắc mặt của hắn phi thường khó coi. Thấp giọng ở bên tai La Thận Viễn nói cái gì?

La Thận Viễn sắc mặt liền ngưng trọng, dặn dò Lâm Vĩnh mấy câu, Lâm Vĩnh lập tức ôm quyền nhanh chóng chạy đi.

La Thành Văn cảm thấy không khí không đúng đã đứng lên, ngay cả người nói chuyện đều không có. La Thận Viễn theo sau đặt chén rượu xuống đi tới chỗ Nghi Ninh, bên này chỗ Nghi Ninh ăn yến hội đều là nữ quyến, nhìn thấy hắn liền đỏ mặt, nói nhỏ không ngừng.

Nghi Ninh liền đứng lên đi về phía hắn hỏi:

- "Tam ca, như thế nào? Sao sắc mặt tam ca khó coi như vậy?"

La Thận Viễn nói:

- "Lão sư đã xảy ra chuyện, hiện tại đã bị hoàng thượng đưa vào đại lao. Ta phải lập tức đi xem thử. Nàng ở nhà để Mạc Ly hộ vệ… ta đi rồi sẽ trở lại."

Từ Vị đã xảy ra chuyện! Hơn nữa là bị hạ ngục! Trong lòng Nghi Ninh liền chấn động, điều này sao có thể đây? Từ Vị bị hạ ngục thế nào cũng là chuyện năm thứ ba Chí Đức mà. Hiện tại mới là năm thứ hai Chí Đức thôi.

Năm đó Từ Vị là vì tiến cử Tổng binh Kinh Châu, Kinh Châu bị Thát Đát đại phá, Từ Vị mới bị liên lụy mà bị hạ ngục… thế cho nên cuối cùng đã đánh mất tánh mạng. Nhưng là hiện tại căn bản chưa có Thát Đát đại phá Kinh Châu, kết quả là bởi vì sao?

Nếu là Từ Vị sớm liền bị tai ương lao tù như vậy, vận mệnh tam ca chẳng phải là sẽ thay đổi sao!

Nghi Ninh nói:

- "Tam ca cứ đi là được, không cần lo lắng cho muội, muội tự nhiên biết phải làm sao."

Nàng thực lo lắng cho La Thận Viễn, Từ Vị là lão sư của La Thận Viễn, Từ Vị gặp chuyện không may, hắn khẳng định sẽ bị ảnh hưởng.

La Thận Viễn gật đầu, rồi âm thầm kêu hộ vệ đầu lĩnh tới, không đợi Nghi Ninh nhìn thấy. Liền dặn dò:

- "Một lát thời điểm kiệu hoa xuất môn các ngươi liền đi theo, đưa đến Ninh Viễn hầu phủ mới thôi."

Hắn dặn dò này nọ xong xuôi rồi mới rời đi.

La Nghi Ninh ở trong yến hội này tự nhiên là ăn không ngon. Nàng bảo Thanh Cừ đi theo nàng, đi xem Trân Châu như thế nào rồi.

Trân Châu bị Vương bà tử đánh một cái, đầu có chút choáng váng, nằm ở trên giường không ngồi dậy.

La Nghi Ninh sai tiểu nha đầu lấy khăn lông nóng chườm trán cho Trân Châu, để cho nàng dễ chịu một chút. Theo sau hỏi tiểu nha đầu bên cạnh:

- "Chỗ Lục cô nương hiện tại có tốt không?"

Nha đầu đáp.

- "Nói là đang loạn đấy, không tìm được vòng tay, hai bà tử kia lại không thấy."

Nghi Ninh nhu nhu mi tâm đứng lên, để cho Lâm Hải Như quản Nghi Liên đi thôi, nàng đi tiền thính đãi khách, ở tiền thính nữ quyến đãi khách không đủ.

Nha đầu bà tử vây quanh nàng đi trên hành lang gấp khúc, ngày dần dần ngã chiều, cũng sắp đến lúc Nghi Liên ra phủ.

Nàng đột nhiên nhìn thấy có người đứng ở cách đó không xa, chắp tay sau lưng nhìn nàng, mỉm cười nói:

- "Nghi Ninh."

Dĩ nhiên là Trình Lang.

Vừa rồi La Thận Viễn nói với nàng, Trình Lang đã đến.

Trình Lang đi đến trước mặt nàng, nhìn nhìn phong cảnh chung quanh:

- "La phủ phong cảnh cũng không tệ, rất đẹp mắt."

Nghi Ninh hỏi.

- "Như thế nào, ngươi không uống rượu cùng với bọn họ sao?"

Trình Lang thế nào một mình ở chỗ này xem tuyết.

- "Lần trước gặp ngươi cùng với Tạ nhị cô nương, thật là cũng không tệ. Rất xứng."

- "Ừ." Hắn tựa tiếu phi tiếu, sau đó trầm mặc.

Nghi Ninh thấy hắn không nói gì, cũng thu lại tươi cười nói:

- "Nếu không có chuyện gì khác….. ta đây đi tiền thính trước thôi."

- "Ta tới tìm ngài là có chuyện." Trình Lang nói, "Cùng ta uống chén trà đi."

Nghi Ninh gọi người ở trong đình bày ra trà cụ, đốt cái lò nhỏ, thực sự ấm áp. Trong siêu nước sôi ùng ục, trà này phải qua ba bốn lần nước sôi mới xuất ra màu sắc.

Nàng ở bên này pha trà, bên kia càng là náo nhiệt, La Thành Chương phô trương cho La Nghi Liên thật sự rất lớn. Sắc trời đã tối hơn, nước trà đã có loại màu tím tự nhiên.

Nha đầu bà tử đều đi xem náo nhiệt, bên ngoài chỉ có vài hộ vệ canh giữ. Nghi Ninh nói:

- "Ngươi kết quả là có chuyện gì?"

Thế nào chỉ nhìn ta pha trà mà trầm mặc không nói.

- "Ngài đối với La Thận Viễn là một mảnh chân tình sao?"

Trình Lang hỏi, hắn uống trà giống như uống rượu vậy, Nghi Ninh cảm thấy bản thân hắn căn bản uống không ra vị trà gì.

La Nghi Ninh không biết hắn thế nào nhắc tới chuyện này, trầm mặc sau đó nói:

- "A Lang, hắn với ta mà nói là người rất trọng yếu."

Trình Lang nở nụ cười:

- "Ta cảm thấy… cả đời, ngài cũng sẽ không nghĩ đến những người khác."

La Nghi Ninh cũng không biết phải nói cái gì, một lần nữa lại đặt ấm trà lên, nước lại bắt đầu sôi.

La Nghi Ninh chậm rãi nói:

- "Chuyện trên đời này, thật sự không thể minh bạch. Có lẽ những chuyện ngươi không nghĩ ra được, tùy thời đều sẽ phát sinh. Nhưng với ta mà nói, ta càng thích cuộc sống yên tĩnh, không tính kế gì. Kỳ thật ngươi nói cũng đúng, có lẽ cả đời này của ta..."

- "Ngươi tổng yếu cho người khác cơ hội."

Trình Lang đột nhiên ở nàng bên tai nói.

- "Có lỗi với Nghi Ninh, không có gì an với không an."

Nghi Ninh còn chưa có hỏi hắn lời này là có ý tứ gì, đột nhiên hắn chém một dao vào sau gáy của nàng. Nàng mở to mắt, còn không có phản ứng kịp vì sao, Trình Lang không phải giúp nàng sao?

Mà bên ngoài kia vài hộ vệ lại bất vi sở động, tựa hồ căn bản là không có nhìn thấy. Cách đó không xa Thanh Cừ bị một tiểu nha đầu khác lôi kéo nói chuyện, Nghi Ninh té xỉu ở trong lòng Trình Lang.

Trình Lang chậm rãi vuốt tóc của nàng, thấp giọng nói:

- "Đi chuẩn bị xe ngựa."

Dương đông kích tây, hắn mới là quân cờ chân chính… mà không phải hai bà tử kia.

Có lỗi với Nghi Ninh.

************

......

- -----oOo------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv