Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 163



Edit + Beta: Đào Mai

Sau khi La Thận Viễn trở về, gã sai vặt hầu hạ trong thư phòng liền đi tới nói với hắn chuyện này.

- "Ông ta tặng nha đầu đến à?"

La Thận Viễn thật bình tĩnh, La Thành Chương ở kinh thành nhậm chức nhàn hạ không có chuyện gì làm, để cho ông nhàn rỗi, lại dám quản đến trên đầu hắn à.

- "Là tặng một nha đầu đến, gọi là Hoa Dung….. A, không phải, gọi là Tiêu Dung."

- "Phu nhân có biết không?"

La Thận Viễn vừa cởi xuống áo choàng, vừa đi vào trong viện lại hỏi:

- "Nàng có nói gì không?"

- "Phu nhân à, phu nhân người còn rất tốt. Kêu Tiêu Dung cô nương tới, ban thưởng cái tên Hoa Dung. Sau đó Tiêu Dung cô nương liền không có trở về. Tiểu nhân hỏi thăm mới biết được….. phu nhân sai nàng đi làm việc ở phòng bếp, rửa mâm chén..."

La Thận Viễn nghe xong cười. Nàng thật là thú vị.

- "Đại nhân, người xem việc này làm sao bây giờ? Dù sao cũng là nha đầu lão gia đưa tới....."

La Thận Viễn ngữ khí thản nhiên nói:

- "Chuyện ở trong này đều do phu nhân quản. Nàng nói cái gì liền là cái đó, không cần đến hỏi ta."

Dứt lời một chút,

- "Về sau có người đưa nha đầu đến, phải đi nói cho phu nhân….. biết không?"

Gã sai vặt thấy tâm tình La đại nhân tựa hồ rất tốt, lập tức gật đầu vâng dạ. Cái gì cũng đều không trọng yếu bằng tâm tình La đại nhân tốt….. tâm tình La đại nhân tốt….. hạ nhân bọn họ mới trải qua những ngày tốt lành.

May mắn phu nhân đã trở lại, mấy ngày nay phu nhân không trở về, La đại nhân làm cái gì cũng đều lạnh mặt. Bọn họ đứng ở trong phòng nói cũng không dám nói một câu, cấm nhược hàn thiền*. Hơi phạm chút sai lầm chính là bị một ít bản tử, làm cho tâm mọi người đều hoảng sợ.

(P/s: cấm nhược hàn thiền để chỉ những người sống yên phận, im hơi lặng tiếng)

Lâm Hải Như cũng có nghe nói chuyện của Tiêu Dung, cười đến ôm bụng thật lâu cũng không ngừng được.

Là bà nghĩ sai rồi, còn nghĩ rằng Nghi Ninh sẽ bởi vì vậy mà rối rắm đấy…..

La Thành Chương thực sự rất tức giận….. tức giận cũng không có biện pháp. Nếu như ông trực tiếp đưa tới cái thông phòng, nhưng La Nghi Ninh không dám phạt đi phòng bếp. Nhưng khẳng định sẽ trực tiếp đuổi về cho ông, căn bản ngay cả cửa đều cũng không thể vào.

Thôi…… để xem nha đầu kia có thể hay không ở trong phòng bếp làm ra cái tạo hóa gì?

Vào tháng mười một thời tiết lạnh hơn, Nghi Ninh nhận được hồi âm của Ngụy Lăng. Ông muốn kết hôn với ấu muội của Từ quốc công, nói Nghi Ninh nhanh về nhà một chuyến.

Mấy ngày hôm trước bởi vì chuyện của Nghi Ninh, mới gác lại hôn sự, bây giờ đúng là thời điểm phải cưới người vào phủ. Gọi Nghi Ninh tới, ông cũng muốn biết rõ ràng kết quả là với Lục Gia Học đã xảy ra chuyện gì?

Nghi Ninh khép lại phong thư, chuẩn bị chờ La Thận Viễn trở về liền nói với hắn việc này.

Kết quả thời điểm tam ca trở về, nàng từ chỗ Lâm Vĩnh nghe nói một sự kiện. La Thận Viễn ở trên triều đình bị ngôn quan mắng.

Lý do đúng là Nghi Ninh ở chỗ Lục Gia Học nghe được….. nói La Thận Viễn cùng Từng Ứng Khôn có liên hệ, thông đồng với địch bán nước.

Hoàng thượng thưởng thức tài hoa của La Thận Viễn….. cảm thấy lời nói hắn thông đồng với địch bán nước là vô căn cứ. Bất quá những ngôn quan này tinh lực tràn đầy bọn họ quá ầm ỹ. Hoàng thượng bị những ngôn quan này làm phiền phải giải tán triều sớm….. Kêu một mình La Thận Viễn đi nam thư phòng nói chuyện….. ám chỉ hắn sớm một chút xử lý việc này, dù sao lời người đáng sợ.

Thời điểm La Thận Viễn trở về, Nghi Ninh liền hỏi hắn chuyện này, hắn cũng là không phủ nhận.

Hắn cười lạnh nói:

- "Ngôn quan mắng suốt ngày, cho dù không mắng ta cái này, cũng sẽ mắng cái kia."

Đạo lý này thực dễ biết. La Thận Viễn quá nổi bật, người nhìn chằm chằm rất nhiều. Hơn nữa có người tận lực thao túng, tiếng mắng liền càng ngày càng thêm nghiêm trọng.

La Thận Viễn cảm thấy hỏa hầu cũng sắp không sai biệt lắm…... đã đến lúc phải phản kích. Đã bị mắng, vậy thì chờ mắng đến thời điểm kích liệt nhất lại nói.

Nghi Ninh nhìn hắn rơi xuống như vậy, đột nhiên từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ đang tính toán cái gì.

Nàng nghĩ đến chính mình hiện tại là thê tử mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, liền đứng dậy giúp hắn nhu nhu huyệt thái dương. Lông mày của hắn vì sao lại dày như vậy? Mũi cũng thực cao, môi trên lại rất mỏng, môi dưới lại dày. Diện mạo rất bạc tình.

La Thận Viễn bỗng nhiên mở to mắt, liền nhìn thấy tiểu cô nương đang thân cận với mình, đường cong thắt lưng thực rõ ràng. Hắn đứng thẳng dậy, nắm tay nàng nói:

- "Không cần, ta không sao. Ta chính là đang suy nghĩ vài chuyện."

Dù sao chút lực đạo này gãi ngứa cho hắn đều ngại không đủ.

Hắn nói không cần Nghi Ninh liền rụt trở về, miễn cho phiền toái.

Tam ca suy nghĩ chuyện Từng Ứng Khôn sao? Kỳ thật Nghi Ninh cũng không chú ý Từng Ứng Khôn, nàng càng để ý Từ Vị….. người này sẽ ảnh hưởng đối với tam ca.

Nghi Ninh không tốt quấy rầy hắn, qua một lát nàng hỏi:

- "Tam ca, huynh hãy chú trọng Từ đại nhân, sư phụ của huynh?"

Nghi Ninh muốn biết hắn đối với Từ Vị kết quả là loại thái độ gì? Vì sao năm đó thấy chết không cứu, thậm chí còn thờ ơ. Chẳng lẽ vì ẩn nhẫn báo thù sao? Vậy cũng sẽ không để cho người khác hận hắn hận thành cái bộ dáng kia. Ai bảo tất cả người trong thiên hạ đều biết hắn là học sinh Từ Vị coi trọng nhất.

- "Từ Vị là một người rất thông minh." La Thận Viễn trầm ngâm một lát nói.

Hắn biết Từ Vị đang nghĩ cái gì?

Thủ đoạn của Dương Lăng muốn đấu qua hai người kia, rất buồn cười. Từ Vị thật sự muốn đưa Dương Lăng thượng vị, trừ phi ông ta phải san bằng hết tất cả chướng ngại. Hắn thật muốn nhìn xem Từ Vị có thể có năng lực bao lớn.

Không hổ là thừa tướng tương lai, nói chuyện cẩn thận đáng tin.

Nghi Ninh đi gọi bà tử phân phó công việc.

Chờ lúc Nghi Ninh trở về, nhìn thấy hắn ngồi ở ghế thái sư đánh cờ cùng bản thân.

Đại bộ phận thời điểm La Thận Viễn đối với người khác cũng không thân cận, bộ dáng giống như rất khó ở chung. Thời điểm tam ca đối với nàng liền có tính người một chút. Nhưng là quan sát lâu, liền sẽ phát hiện hắn kỳ thật rất thú vị.

Lần trước Nghi Ninh nhìn thấy Dương Lăng thỉnh hắn đi uống rượu, hắn đáp ứng. Ngày đó lúc hắn trở về trên người tràn đầy mùi rượu, muốn ngủ lại sợ hôi nàng….. muốn tắm rửa nhưng là thời tiết lại lạnh….. hắn bước đi thong thả một lát, lại do dự thật lâu, vẫn là quyết định đi tắm rửa.

Nghi Ninh bởi vậy cảm thấy tam ca rất thú vị.

Nghi Ninh đi qua nhìn thế cờ một lát, mới hỏi hắn:

- "Tam ca, huynh vì sao cùng bản thân đánh cờ? không bằng muội cùng huynh chơi?"

La Thận Viễn ngẩng đầu nhìn nàng chậm rãi nói:

- "Nàng xác định nàng hạ được ta?"

Nghi Ninh lấy lòng cười nói:

- "Hạ….. bất quá huynh phải nhường muội! Hồi muội nhỏ huynh không phải thường xuyên nhường muội sao?"

La Thận Viễn bảo nàng ngồi xuống, hắn nhường nàng năm quân. Kết quả sau một khắc, Nghi Ninh vẫn là bị giết sạch không chút lưu tình.

La Thận Viễn nắm quân cờ bỏ vào trong chung cờ nói:

- "Nàng đứng lên đi….. ta chính mình cùng bản thân chơi cờ."

Nghi Ninh bị hắn làm cho tức giận, lười bồi hắn chơi cờ.

Đêm đó thời điểm ngủ, Nghi Ninh lùi vào bên trong, nghĩ rằng đừng để sáng sớm thức dậy là lăn đến trong lòng hắn, nàng cũng tức giận. Mỗi lần ở trong lòng hắn tỉnh lại, đều cảm thấy ái muội không rõ.

Kết quả Nghi Ninh phát hiện đêm nay hắn thế nhưng ngủ so với bình thường còn muốn tốt hơn, quả thực thần thanh khí sảng, điểm tâm còn ăn nhiều hai cái bánh bao cùng một cái đĩa tương dưa chuột.

...Đi, hắn thắng.

Hôm nay là ngày lại mặt. Sáng sớm Lâu ma ma cùng Phạm ma ma liền chuẩn bị đồ vật lại mặt.

La Thận Viễn mặc quan phục cùng nàng ngồi chung trong xe ngựa, Nghi Ninh tò mò hỏi hắn:

- "Tam ca, huynh thế nào còn mặc quan phục?"

Ai đi nhà nhạc phụ một chuyến lại phải mặc quan phục? Hắn muốn đè đầu ai đây.

La Thận Viễn trả lời nàng:

- "Bộ này đẹp mắt."

Khóe miệng La Nghi Ninh liền co rút, nắm khăn tay hít một hơi thật sâu:

- "Muội nhớ được ngày hôm trước mẫu thân mới làm cho huynh vài bộ hàng trù giáp miên, huynh không lấy ra mặc à?"

La Thận Viễn mới nhẹ nhàng xoa đầu nàng, bình tĩnh nói:

- "Gạt nàng thôi, buổi chiều nàng ở trong Anh quốc công phủ, ta cùng nhạc phụ phải vào cung một chuyến."

...Hắn là đang nói đùa nàng sao? 

Đến Anh quốc công phủ, gã sai vặt dẫn ngựa vào chuồng cho ăn cỏ khô. Trong phủ vô cùng náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, khách và bằng hữu ngồi đầy.

Ngụy Lăng đang bận rộn chiêu đãi tân khách, nhìn thấy nữ nhi và con rể đã trở lại, mới đi tới nghênh đón bọn họ.

Nghi Ninh nhìn thấy phụ thân một thân cát phục đỏ thẫm, không biết thế nào, trong lòng liền chua xót.

Nghi Ninh nói:

- "Kế mẫu con còn chưa gặp qua đấy."

Ngụy Lăng kỳ thật đã nghĩ thông suốt, cũng là bởi vì Anh quốc công phủ luôn không thể không có người trông nom. Nếu ông ở bên ngoài chinh chiến, trong nhà càng không người cai quản.

Ông sờ sờ đầu nữ hài nhi, cười nói:

- "Con lập tức sẽ thấy được."

Nghi Ninh mới cười cười:

- "Ngài bận cứ đi trước đi….. con đi thỉnh an tổ mẫu."

La Thận Viễn liền đi phòng khách. Hắn là nam quyến, có thể giúp tiếp đãi khách.

Nghi Ninh cùng Lâu ma ma đi Tĩnh An Đường, Ngụy lão phu nhân cùng với Triệu Minh Châu đang chờ nàng.

Nàng phát hiện nửa tháng không gặp, Ngụy lão phu nhân thế nhưng lại già hơn một chút, hai bên tóc mai đã bạc nhiều. Người đến từng tuổi này, luôn phá lệ mau già.

Bởi vì tinh thần của bà không được tốt lắm, nên không có đi ra ngoài….. Nhưng bà mặc một bộ áo màu đỏ trù có thêu chữ vạn hợp với  không khí vui mừng, đeo mi lặc. Ở nơi này người đến dự lễ ngồi đầy một phòng của bà vô cùng náo nhiệt.

Nghi Ninh dựa theo quy củ hành đại lễ với Ngụy lão phu nhân, liền bị nâng dậy. Ngụy lão phu nhân nhìn nàng, nói thầm với Triệu Minh Châu:

- "Tổ mẫu thấy thế nào mà nàng lại gầy đi?"

Triệu Minh Châu liền kéo tay bà cười nói:

- "Con thấy đều giống nhau, ngài để nàng ngồi xuống hãy nói."

Ngụy lão phu nhân lại nói:

- "Minh Châu, trong phòng bếp nhỏ của tổ mẫu có chuẩn bị canh thiên ma nhũ cáp cho nàng….. Con bảo nha đầu bưng lên cho nàng uống đi."

- "Ngài đã nhớ lầm, phòng bếp nhỏ hôm nay là không có nổi lửa. Phòng bếp ngoại viện sớm đã đưa một chút đến cho ngài."

Triệu Minh Châu vỗ lưng Ngụy lão phu nhân, biểu cảm Ngụy lão phu nhân có chút hoang mang. Bà nói:

- "Ta nhớ là có hầm canh."

Lại bảo nha đầu đi bưng tới cho Nghi Ninh uống, thẳng đến Tống ma ma tiến vào nói không có, bà mới từ bỏ.

Nghi Ninh xem tình cảnh này, tựa hồ có chút không ổn?

Triệu Minh Châu ngồi trở lại, thở hắt ra nói với nàng:

- "Có một ngày vào buổi tối ngoại tổ mẫu mộng yểm….. a a hô cả đêm….. làm cho Tống ma ma sợ hãi, vội vàng thỉnh thái y trong cung tới xem mạch cho bà. Nhưng không biết thế nào, từ sau ngày đó trí nhớ của ngoại tổ mẫu đã không tốt lắm."

- "Muội thế nhưng không biết.... Thế nào không phái người truyền tin cho muội?"

Nghi Ninh nhìn bộ dáng Ngụy lão phu nhân, liền nghĩ lại thời điểm xuất giá Ngụy lão phu nhân đem nguyên cả một hộp đồ cưới chuyển cho nàng. Khi đó tinh thần của bà vẫn còn rất tốt, hiện tại nhìn thấy đầu đầy tóc bạc, luôn thập phần đáng thương.

Triệu Minh Châu cười cười.

- "Ngoại tổ mẫu không muốn muội lo lắng quá nhiều. Trừ bỏ trí nhớ kém chút, những cái khác cũng là không có gì. Vẫn là có thể ăn hơn phân nửa chén cơm."

Nghi Ninh khôn ngoan nhẹ nhàng thở ra. Đang nâng chung trà lên uống, bên ngoài có bà tử tiến vào thông truyền:

- "Cỗ kiệu Đô đốc đại nhân đến ảnh bích, hẳn là muốn đến."

Trước kia Triệu Minh Châu đối với Lục Gia Học có chút tâm tư, hiện tại là cái gì cũng đều không có….. cho là si tâm vọng tưởng mà thôi.

Nàng hiện tại thầm nghĩ mượn thế lực Lục Gia Học, ở trong hậu cung sẽ tốt hơn một chút, liền có chút vui sướng:

- "Cám ơn ma ma thông truyền, một lát ta sẽ đi thỉnh an nghĩa phụ."

Nghi Ninh nghe đến đó, mạnh ngẩng đầu. 

Trong phòng khách ở tiền viện, mọi người thấy Lục Gia Học đến, đều đứng lên chắp tay đón hắn.

Lục Gia Học đi vào, vẫy tay ý bảo mọi người ngồi xuống, một mặt liếc nhìn La Thận Viễn một cái.

Lục Gia Học đối với La Thận Viễn này cũng không để ý đến. Hắn ngồi xuống, sau khi trầm ngâm một lát, liền nói với Ngụy Lăng:

- "Hôm nay ngươi đại hôn, ta liền đến tùy lễ."

Dứt lời gọi người nâng lễ vào.

Ngụy Lăng đa tạ xong theo ngồi xuống. hôm nay Lục Gia Học đến là muốn nói với hắn một sự kiện.

Năm đó sau khi đuổi người Mông Cổ ra khỏi lãnh thổ, Tốc Điệt nhi đoạt được hãn vị, rất nhiều quý tộc cùng đại thần Mông Cổ không thừa nhận địa vị này! Mông Cổ bắt đầu phân liệt trở thành hai bộ lạc lớn, phía đông là Thát Đát, phía tây là Ngoã Lạt. Hai bộ lạc này quan hệ cũng không tốt, thậm chí thường xuyên giao chiến, lại thêm Nữ Chân, giữa ba bộ lạc này thường xuyên nội chiến, thủy hỏa bất dung. Trong đó Ngõa Thứ là bộ lạc cường đại nhất, bởi vậy mới dám xâm phạm lãnh thổ Đại Minh.

Buổi sáng hôm nay quân tình truyền đến, nói Đại Đồng cùng Tuyên phủ nơi Quốc công gia đóng giữ, hiện nay đều không có thống soái chỉ huy. Bộ lạc Ngõa Thứ thế nhưng liên hợp với bộ lạc Thát Đát, sợ đã đạt thành hiệp nghị.

Quân tình truyền đến, Lục Gia Học đã bị triệu kiến suốt đêm….

Lần trước Ngụy Lăng đánh Ngõa Thứ lùi năm mươi lý, làm cho bọn họ đại thương nguyên khí. Vốn tưởng rằng có thể dừng lại, ai biết ngược lại thúc đẩy Thát Đát cùng Ngõa Thứ kết minh.

- "Chuyện Đại đồng ta đã thu được mật báo. Hai bộ lạc luôn luôn thủy hỏa bất dung, lần này hợp tác tất nhiên không đơn giản. Ngươi là Tuyên phủ tổng binh, phòng thủ biên quan ngươi nên ra một phần lực. Tốt nhất là thỉnh chỉ trở lại Tuyên Phủ."

Lục Gia Học nói,

- "Chờ ngươi qua tân hôn lại nói."

Lần trước Lục Gia Học cùng La Thận Viễn phát sinh xung đột, Ngụy Lăng còn chưa có làm rõ là chuyện gì đã xảy ra.

La Thận Viễn không nói rõ ràng với ông, ông lại không có khả năng đến hỏi Lục Gia Học. Hai người này đều là nhân tinh, duy nữ hài nhi của ông hơi bổn phận chút, nhưng còn chưa có cơ hội hỏi nàng…..

Vì sao Lục Gia Học bắt nàng đi? Chẳng lẽ là nàng đắc tội Lục Gia Học sao? Vậy thì cũng không thể nào nói nổi mà. Hay là Lục Gia Học vì muốn chế trụ La Thận Viễn? Cái này thì có khả năng một chút….. cũng không biết đã gây nên chuyện gì?

Ngụy Lăng gật đầu, vừa cười vừa chỉ La Thận Viễn:

- "Con rể của ta cũng ở chỗ này, ngươi là gặp qua chứ?"

Lục Gia Học nghe đến đó ánh mắt nhíu lại, sau đó ngưỡng mặt tựa lưng vào ghế ngồi nói:

- "Ta vừa đưa Từng Ừng Khôn đi Hình bộ….. nghe nói gần đây La đại nhân thường bị ngôn quan tố cáo thông đồng với địch phản quốc?"

La Thận Viễn cười nhẹ:

- "Cái này ít nhiều là nhờ vào năng lực trác tuyệt của Đô đốc đại nhân. La mỗ tự nhiên kính ngưỡng."

- "Kính ngưỡng thì không cần." Lục Gia Học đổi tay cầm Phật châu, như trước chậm rãi vuốt ve nói…. "La đại nhân trở về nên lo lắng đi, bằng không nếu Từng Ứng Khôn nói ra chứng cớ gì? Với La đại nhân rất bất lợi đấy!"

Hai người này mở miệng nói chuyện, người khác tự nhiên không dám chen vào.

Ngụy Lăng vuốt cằm nghĩ nghĩ, con rể thị lang của ông nhô cao như tùng, Lục Gia Học dựa lưng vào ghế dựa lại có long hổ chi thế. Hai người khí thế và địa vị ngang nhau, như lại cho La Thận Viễn mười năm, quyền thế vượt qua Lục Gia Học, ai chế hành ai còn không nhất định.

Ông kêu hạ nhân vào phân phó dâng trà, nghĩ nghĩ lại nói với Lục Gia Học:

- "Ta nghe nói... Ngươi cùng tiểu nữ phát sinh một chút mâu thuẫn? Nếu như nàng có chỗ nào đắc tội ngươi….. ngươi xem ở phần nàng là nghĩa nữ của ngươi, chớ so đo với nàng. Không bằng một lát ta gọi nàng vào đây, dâng chén rượu xin lỗi với ngươi."

Lục Gia Học cũng cười:

- "Nàng mới bao lớn, va chạm ta cũng chỉ là nàng tính trẻ con….. tự nhiên sẽ không cùng nàng so đo."

La Thận Viễn chắp tay sau lưng.

Người chung quanh đều không biết người này đổi trắng thay đen nói cái gì.

Hắn xem thường luân thường, bắt thê tử người ta, còn đường hoàng như thế.

Nhưng La Thận Viễn cũng sẽ không nói những lời này! Giống như tiểu hài tử khóc náo nói không công bằng, có cái gì không công bằng? Quy tắc như thế, cá lớn nuốt cá bé. Hắn phải làm cũng chỉ là tính kế cùng công kích trở về thôi. Nếu như hắn cường đại, hắn từ trong tay Lục Gia Học đoạt được, hắn cảm thấy cũng rất công bằng.

Thời điểm còn trẻ, tay hắn có tật, người một nhà La gia đều xem như hắn không tồn tại, không có người để ý đến hắn. Thiếu niên cô độc trong lòng có bao nhiêu tuyệt vọng cùng lạnh lùng, cảm xúc gần như hắc ám đến mức tận cùng. Đứa nhỏ lần đầu tiên nắm lấy tay phải hắn, đối với hắn tỏ vẻ ỷ lại. Nhưng đứa nhỏ này không biết, hắn để cho nàng ỷ lại, bởi vì việc này để cho hắn chân thật cảm nhận được chính mình tồn tại, so với nàng ỷ lại chính mình đều nhiều hơn rất nhiều.

Cho nên kỳ thật với hắn mà nói, dùng cái thủ đoạn gì đều không là gì cả?

Sau khi Ngụy lão phu nhân chợp mắt một chút, Nghi Ninh giúp đỡ Ngụy lão phu nhân lấy tâm ngân hạnh ra. Sau khi ngân hạnh chín, nhụy ở trung tâm là có độc….. thời điểm ăn cần phải bỏ ra. Thái y dặn lấy nhiều ngân hạnh làm dược thiện, đám nha đầu bà tử liền thu bạch quả trong phủ đến, may mắn đúng là thời điểm chín mùi. Các nàng nhàn nhã đến vô sự liền chậm rãi lấy tâm ngân hạnh ra. Thanh Oánh chọn ngân hạnh để vào chậu nhỏ.

- "Tỷ muốn vào cung sao?" Nghi Ninh có chút kinh ngạc…

Triệu Minh Châu không chút để ý gật đầu, lấy tiểu đao cạo móng tay chính mình:

- "Ba mươi vào cung. Ngoại tổ mẫu đã xem đó là một ngày lành thích hợp cưới gả. Ai nghĩ lại thuận lợi như vậy? Ngụy Lăng cữu cữu đệ trình tên của tỷ lên. Trâm anh thế gia, trọng thần chi nữ cùng đi tuyển không ít….. hoàng thượng chỉ nghe nói tỷ là biểu tiểu thư Anh quốc công phủ, liền lập tức lưu lại, ban thưởng phong hào Tuyển thị. Thánh chỉ tỷ còn giữ, muội muốn xem không?"

Nói xong sai nha đầu đi lấy.

- "Cùng vào cung với tỷ còn có thứ đích nữ của Hộ bộ thị lang. Còn có..… hoàng hậu nương nương còn tuyển một chất nữ mỹ mạo, bà con xa nhà bà."

Triệu Minh Châu tiếp tục nói,

- "Đúng rồi! Tỷ nghe nói thân chất nữ của hoàng hậu nương nương Tạ Uẩn gả cho Trình Lang à?"

Triệu Minh Châu hiện tại đã lấy lại trọn vẹn nhiệt tình đầu nhập vào trong sự nghiệp mới, đối với nàng mà nói, cùng phần đông nữ nhân cùng nhau hầu hạ một nam nhân cũng không thật đáng buồn, nàng ngược lại rất cao hứng. Dù sao nàng lại không thương hoàng thượng, tiến cung vì địa vị….. trong cung tràn ngập khiêu chiến, nói không chừng thực có một ngày nàng có thể lên làm nương nương. Đến lúc đó người có ân với nàng, tự nhiên nàng sẽ hồi báo, đối nàng không tốt nàng cũng sẽ không khách khí.

Nghi Ninh xem vẻ mặt nàng rất hứng thú, cảm thấy nàng thật sự thật thú vị, không khỏi nói:

- "Tỷ không giống như là đi lập gia đình, mà như là chém giết tiền. Tạ nhị tiểu thư trước kia có đến chúng ta phủ qua, nàng ta đã gả cho Trình Lang. Muội còn cùng nàng cùng nhau xem diễn, uống trà, nàng cùng Trình Lang ở chung cũng coi như có thể."

Triệu Minh Châu có chút cảm thán:

- "Tỷ cùng với Trình Lang biểu ca nghị thân bất thành, muội cùng hắn cũng không thành. Không nghĩ tới hắn thế nhưng cưới Tạ Uẩn! Tạ Uẩn vẫn là có phúc khí, gả cho Trình Lang biểu ca, nhân vật như vậy."

Nha đầu cầm thánh chỉ tới.

Nghi Ninh không phải chưa thấy qua thánh chỉ. Thánh chỉ Ngụy Lăng đều thu vào trong một cái tráp ở thư phòng ông. Thời điểm nàng vừa mới tiến vào Anh quốc công phủ, ở trong thư phòng ông quậy phá lung tung, đều đã xem qua. Bởi vậy đối với thánh chỉ không có hứng thú gì?

Lúc này bên ngoài có bà tử tiến vào truyền lời, nói Lục Gia Học hiện tại ở phòng khách uống trà, Ngụy Lăng bảo hai vị cô nương đều cùng đi thỉnh an.

Nghi Ninh vừa nghe được tên này liền cảm thấy trong lòng run sợ.

- "Muội đi theo tỷ đi….. thỉnh an một cái là tốt rồi."

Triệu Minh Châu kéo nàng đứng lên.

Nghi Ninh không muốn gặp Lục Gia Học, chỉ nói:

- "Tỷ đi nói dùm muội, nói muội phải chiếu cố tổ mẫu, lần sau sẽ thỉnh an nghĩa phụ."

Bà tử đến thông bẩm cười nói:

- "Tiểu thư….. Quốc công gia nói ngài nhất định phải đi."

Nghi Ninh khẽ cắn môi, ngẫm nghĩ đi thì đi thôi. Trước công chúng, hắn vị tất giáp mặt còn có thể làm cái gì! Nhiều ánh mắt nhìn như vậy, nàng là nghĩa nữ của hắn, Lục Gia Học cũng không đến mức không biết xấu hổ chứ.

Trong phòng khách còn có vài quan viên, Lục Gia Học ở bên trong nói chuyện cùng Binh bộ thị lang Giang Tả Vân. Ngụy Lăng thì cùng La Thận Viễn ở bên ngoài nói chuyện, vừa thấy nữ hài nhi đi tới, vẫy tay gọi nàng đi lại.

Nửa tháng không thấy nàng, cẩn thận nhìn lại cảm thấy nàng có chút tiều tụy, Ngụy Lăng liền đùa hỏi nàng:

- "Tam ca con đối với con không tốt à?"

La Thận Viễn nghe xong cười.

- "Phụ thân nghĩ tam ca con sẽ đối đãi con thật tốt… Hắn nguyện ý hy sinh việc hôn nhân đến giúp con, nhất định sẽ không bạc đãi con."

Ngụy Lăng lại vỗ vỗ vai nữ hài nhi.

La Thận Viễn đã nói:

- "Nhạc phụ không cần lo lắng….. cả nhà trên dưới không ai dám bạc đãi nàng."

Nghi Ninh thối lui đến phía sau hắn….. nghĩ đến tối hôm qua chơi cờ cùng chuyện không cam lòng ngủ, giơ tay nhéo một cái, kết quả cánh tay hắn lại rất rắn chắc, vẫn là nhéo không được. Nàng biết hắn cùng vị Diệu pháp đại sư kia học qua một chút công phu cường thân, tức giận với hắn cũng không có biện pháp.

Ngụy Lăng lại nói chuyện với Triệu Minh Châu, sau đó quay đầu lại kêu Nghi Ninh. Thanh âm thấp chút:

- "Phụ thân nghe nói, con cùng nghĩa phụ con có chút mâu thuẫn? Kết quả đã xảy ra chuyện gì?"

Tươi cười trên mặt La Nghi Ninh chậm rãi biến mất….. chân tướng sự tình với ai nàng đều không thể nói, chính là bởi vì vậy, người khác nghi kỵ cùng hoài nghi vĩnh viễn đều sẽ tồn tại.

Nghi Ninh nói:

- "Là con vô tình va chạm nghĩa phụ. Nghĩa phụ liền có chút tức giận."

Ngụy Lăng cảm thấy nữ nhi có chuyện giấu diếm….. nhưng có La Thận Viễn ở đây, ông cũng không hỏi nhiều, đã nói:

- "Như thế hôm nay vừa vặn, Minh Châu muốn đi thỉnh an Lục Gia Học, con cũng đi theo nhận lỗi với hắn. Thận Viễn, con trước chờ ta một lát."

Ngụy Lăng bảo hai nữ hài nhi đi theo ông vào bên trong.

La Thận Viễn nhìn mấy người đi vào, hắn nghiêng người ngồi ở bên ngoài. Có quan viên muốn lấy lòng tới nói chuyện với hắn, hắn cũng không lý đến, bên ngoài phòng khách trồng cúc tơ vàng vừa vặn đang nở, gió lạnh từ mặt hồ thổi tới, ý thu hiu quạnh.

Trước hết Triệu Minh Châu thỉnh an, La Nghi Ninh đứng ở bên cạnh nàng, cũng khom người gọi nghĩa phụ.

Sau khi cho lui hết những người khác, Lục Gia Học trước không để ý đến La Nghi Ninh, mà là nói với Triệu Minh Châu:

- "Ta biết chuyện ngươi tiến cung, hoàng hậu cùng ta xem như giao hảo, chính là lần này chất nữ phương xa của nàng cũng muốn tiến cung. Nàng là nhiều năm không con nên rất sợ hãi, muốn tìm người biết nghe lời vì nàng tranh thủ tình cảm. Sau khi ngươi tiến cung phải đầu nhập vào hoàng hậu?"

- "Nữ nhi biết Đoan phi của Đổng gia cũng có chút lợi hại, lại là mẹ đẻ hoàng trưởng tử." Triệu Minh Châu nói, "Nhưng ngẫm lại dù sao hoàng hậu nương nương là một quốc gia chi mẫu..."

Lục Gia Học cảm thấy Triệu Minh Châu không đủ thông minh, sau khi vào cung chỉ sợ sẽ gian nan, nhưng lại là muốn cùng hoàng hậu. Liền nói với Ngụy Lăng:

- "Chiếu thư đã ra, ngươi tuyển hai nha đầu cực thông minh đi theo nàng, nếu không một mình nàng ứng phó không xong."

Hiện tại sau lưng Triệu Minh Châu có Lục gia có Ngụy gia, so với thị lang chi nữ không có núi lớn dựa vào tốt hơn.

Nói xong chuyện Triệu Minh Châu, Ngụy Lăng bảo La Nghi Ninh dâng trà cho Lục Gia Học.

- "Con như có chỗ nào sai thì xin lỗi nghĩa phụ con đi, bưng cho nghĩa phụ con chén trà nhận sai, miễn cho nghĩa phụ con tức giận con."

Trước đó dù cho Lục Gia Học rất không lý trí, Ngụy Lăng hi vọng việc nhận sai này sẽ xong cho rồi.

Nghi Ninh từ trong tay nha đầu tiếp nhận chén trà, cắn răng, ở trước mặt hắn chậm rãi quỳ xuống:

- "Nghĩa phụ uống trà. Có chỗ nào va chạm thỉnh ngài tha thứ, chớ cùng con một tiểu nữ tử so đo."

Ánh mắt Lục Gia Học nhìn nàng tựa tiếu phi tiếu.

Nàng quỳ gối trước mặt chính mình, tay bưng trà hơi hơi run. Không biết là tức giận hay là sợ, phỏng chừng cả hai đều có.

Hắn giơ tay tiếp nhận:

- "Nghĩa phụ nhận trà của con….. chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, không nên ngỗ nghịch nghĩa phụ….. nghĩa phụ cũng sẽ không làm khó dễ con."

Lại hơi nghiêng thân mình đến ở bên tai nàng thấp giọng nói:

- "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Nghi Ninh nhìn hắn thong dong uống trà, một thân cẩm phục, trong lòng lại rét run.

************

......

- -----oOo------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv