Edit + Beta: Đào Mai
Đêm khuya, Lục Gia Học bên kia còn không có nghỉ ngơi, Diệp Nghiêm đang báo với Lục Gia Học tiến triển của Đại Đồng.
- "Cẩm y vệ đang trực tiếp tróc nã Từng Ứng Khôn, hắn cũng không có phản kháng. Vây cánh của hắn phần đông ở Sơn Tây, ở Đại Đồng có bảy phần ngoài các võ quan ra tất cả đều là đồ đệ hoặc là bạn tốt của hắn, liên lụy rất rộng lớn. Ấn theo ngài nói, đã nhốt những người này trong xe chở tù chờ áp giải trở về kinh thành. Nhưng ngài nói muốn kéo dài hai ngày, nên không biết an bày ở nơi nào mới tốt..."
Lục Gia Học nói:
- "Núi phía sau Đại Từ tự có mấy cái tứ hợp viện, nguyên là ta đã gửi Binh giới tu luyện. Tạm đem người an bày ở chỗ đó đi. Chờ qua hai ngày ta tự mình áp giải đi."
Diệp Nghiêm chắp tay đáp ứng. Trong phòng đang thấp ngọn đèn đậu xanh, đốt tới bấc đèn đã dần dần lụi tàn, mắt thấy ánh sáng đã yếu đi.
Nhưng là trong thư phòng Đô đốc không có người dám đi khêu bất đèn. Chỉ thấy Lục Gia Học ngưng thần xem một bộ dư đồ phía trước, tựa hồ là đang suy xét cái gì, lại tựa hồ cái gì đều không có nghĩ. Bọn họ động cũng không dám động, nín thở ngưng thần chờ Lục Gia Học phân phó kế tiếp.
Lục Gia Học cầm hổ phù trong tay gõ gõ mép bàn.
Vật dùng để huy động thiên quân vạn mã, trong tay hắn như đồ chơi của tiểu hài tử mà thưởng thức.
Nhẹ nhàng đụng mép bàn, làm cho người ta càng nghe trong lòng càng thấp thỏm.
- "Đúng rồi, còn có ở Đại Từ tự... Lần trước thỉnh người tính cái mệnh số, nhưng là nói rất chuẩn."
Lục Gia Học nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế,
- "Nói với hắn ta một tiếng… Ngày khác ta sẽ tự mình dẫn người đi bái phỏng hắn, nói hắn chuẩn bị cho tốt."
Diệp Nghiêm lại xác nhận. Hắn đi theo Lục Gia Học nhiều năm, đối tâm ý của Lục Gia Học rõ như lòng bàn tay.
Lúc này bên ngoài có cái nha đầu đến thông bẩm, bình thường loại thời điểm này, vú già ở nội viện đều là không thể vào.
Lục Gia Học lại vừa nghe nói người tới liền lập tức cho vào, nha đầu khom người nói:
- "Hầu gia, vị cô nương kia, thân thể nàng không khoẻ... Nô tì thấy nàng tựa hồ luôn luôn không ngủ, nô tì hỏi nàng nàng cái gì cũng không nói. Ngài xem như thế nào cho phải."
- "Nàng không thoải mái sao?"
Lục Gia Học nhíu mày, theo sau nói:
- "Ta cùng ngươi đi qua xem."
Gã sai vặt lập tức cầm áo choàng da sóc cho hắn phủ thêm, Lục Gia Học quay đầu nhìn thoáng qua, do dự nói:
- "Các ngươi trước tiên lui xuống đi."
Liền nhanh đi ra thư phòng.
Diệp Nghiêm cùng phó tướng hai mặt nhìn nhau, trước sau ra thư phòng. Hai người khoanh tay đi ở trên hành lang, Diệp Nghiêm nhịn không được hỏi:
- "Ta nhớ được đã nhiều năm bên người đô đốc không có người mà... Lần trước vẫn là có người muốn lấy lòng hầu đô đốc, tặng cái mã gầy Dương Châu giỏi đánh đàn, tựa hồ cũng không lưu mấy tháng liền qua tay."
Phó tướng liền đè thấp thanh âm nói:
- "Thời điểm Đô đốc lấy áo choàng ôm người vào lòng, bất quá ta lặng lẽ nhìn thoáng qua, dáng vẻ thật mười cái mã gầy Dương Châu cũng thật không qua được người này…"
Diệp Nghiêm hít vào một ngụm khí lạnh:
- "Ngươi nói quá bất thường rồi, có người đẹp như vậy sao?"
Phó tướng cười cười, đắc ý dào dạt lắc đầu:
- "Ngươi ta đi theo đô đốc cũng có hơn mười năm, trong mấy năm này bên người đô đốc mỹ nữ như mây, cũng không thấy đô đốc coi trọng người nào như vậy. Có lẽ đây là thật sự không giống với… Nói không chừng qua mấy tháng, chúng ta sẽ có hầu phu nhân."
Diệp nghiêm nhưng cũng cười:
- "Nếu nói có hầu phu nhân, ta là cao hứng. Nếu không gia nghiệp của đô đốc đại nhân lớn như vậy, đại nhân mà không có con nối dòng, còn phải từ bàng chi cho cái chất nhi đến làm con thừa tự để kế thừa. Chẳng phải là rất tiện nghi cho bọn họ sao."
Diệp Nghiêm cảm thấy chỉ có huyết mạch của hầu gia, mới đảm nhiệm được vị trí hầu gia Ninh Viễn hầu phủ.
- "Bất quá cũng là ý nghĩ kỳ lạ của ngươi ta hai người… Đô đốc đại nhân không chừng chính là xem như cái đồ tươi mới mà thôi."
Phó tướng thấy đã ra nguyệt môn, xem đã tới ảnh bích, nói:
- "Thực nếu là muốn kết hôn hầu phu nhân, nên tìm bà mối hạ sính lễ, cưới hỏi đàng hoàng. Hiện tại đô đốc đại nhân đem người ta giấu ở trong nhà, hẳn là cũng chính là cái mã gầy thôi."
Hai người nói xong mới đi xa.
La Nghi Ninh ôm bụng cuộn mình ở trên giường, bụng như đao quấy. Cả người đều là toát mồ hôi, cảm giác từng đợt muốn ói không ngừng cuồn cuộn.
Cung hàn là bệnh cũ của nàng, trước kia điều dưỡng một năm mới tốt được. Nhưng hiện tại không biết sao lại bắt đầu bị lại. Nếu là ở nhà, Thanh Cừ liền sẽ hốt thuốc cho nàng, Trân Châu quen lấy lò sưởi tay cho nàng sưởi ấm thắt lưng. Tam ca tất nhiên cũng đặc biệt chú ý, nàng hơi có cái đau đầu nhức óc hắn đều lo lắng, hơn nữa là cái loại quan tâm đối với tiểu hài tử. Hắn cảm thấy nàng là hằng ngày không nghe lời, ăn qua đồ lạnh, hoặc là ở thư phòng đọc sách ngủ không đấp chăn mới sinh bệnh. Cho nên nàng mà bị bệnh hắn liền cau mày, sau đó toàn bộ quá trình là giám sát nàng uống thuốc cùng ẩm thực.
Con người thời điểm bệnh là yếu ớt nhất. La Nghi Ninh bắt đầu vô cùng tưởng nhớ La gia, tưởng nhớ La Thận Viễn. Thậm chí là Anh quốc công phủ.
Mà Ninh Viễn hầu phủ sớm không phải nhà của nàng, nàng biết rõ những người ở đó thật sự sớm đã không phải.
Có thể là vì đau quá mức, Nghi Ninh bắt đầu có chút miên man suy nghĩ.
Nha đầu đến xem nàng hai lần, đều cũng là thúc thủ vô sách. Chỉ phải nấu nước ấm cho nàng dùng, sau đó nhanh chạy đi thông truyền Lục Gia Học.
[P/s: Thúc thủ vô sách là bó tay, không có cách nào]
Sau khi Lục Gia Học đến liền cởi xuống áo choàng đưa cho nha đầu hầu hạ, vén lên mành đi vào. Ngồi ở mép giường ôm nàng vào trong lòng. Ý thức của Nghi Ninh mông mông lung lông, ai ôm nàng cũng không rõ ràng. Chỉ ngửi được một mùi hương xa lạ lại quen thuộc.
- "Bụng không thoải mái à?"
Thời điểm Nha đầu đi thư phòng thông truyền, là thấy nhiều người nên khó mà nói. Đều là kinh nghiệm phong phú, Nghi Ninh là tình huống gì vừa thấy liền minh bạch.
Lục Gia Học không nghĩ tới thân thể nàng hiện tại không tốt như vậy? Kiếp trước La Nghi Ninh ngay cả cái đau đầu nhức óc đều không có. Hắn ôm cả người nàng vào trong ngực, tay đặt ở trên bụng nàng thay nàng chậm rãi làm ấm.
Hắn hơi có chút hưởng thụ loại cảm giác chiếu cố này. Cái này cùng với qua đi không giống nhau, qua đi trong lòng La Nghi Ninh là ỷ lại hắn, hắn liền coi La Nghi Ninh là thê tử hảo hảo che chở. Nhưng hiện tại tâm La Nghi Ninh là vô cùng cường đại, chỉ có khi nàng bị bệnh, mới dựa vào ở trong lòng hắn lại sẽ không giãy dụa.
Lục Gia Học đụng đến chân nàng lại là lạnh như băng, liền xoay người lên giường, đều ôm nàng toàn bộ vào trong ngực.
Nghi Ninh thần trí không rõ, cảm nhận được bàn tay to ấm áp, chỉ lẩm bẩm nói:
- "Tam ca..."
Lục Gia Học bàn tay to chậm rãi tạo thành quyền, khóe miệng mỉm cười. Nếu như không biết La Thận Viễn là huynh trưởng nàng, thú nàng là sự bất tòng quyền, hắn nhất định sẽ giết chết La Thận Viễn.
Ý niệm đến tận đây, nhịn không được ở khóe miệng của nàng cúi đầu hôn.
Thê tử của hắn, hiện tại đã trở lại.
Nội tâm đã khô kiệt dần dần ướt át lại, hơi mềm mại một chút.
La Thận Viễn phái hạ nhân đưa Dương thái thái trở về, dặn dò nàng việc này quyết không thể để lộ tin tức.
Dương thái thái rất sáng suốt, đây là nàng đã sớm nói với Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn đứng ở bên cửa thư phòng của La Thận Viễn. Đây là nàng lần đầu tiên đến La gia, trong thư phòng hắn nuôi dưỡng hai lão rùa lớn, nhìn ra là được chăm sóc rất chu đáo. Đại rùa bơi qua bơi lại, ăn chút cá nhỏ tôm nhỏ, hoặc là đứng ở dưới núi giả nghỉ ngơi, chậm rì rì, xác cũng sáng bóng bóng loáng. Bởi vì sẽ không bị ăn, sống tương đối thong dong tự tại.
Tạ Uẩn cảm thấy La Thận Viễn là loại người đối với cảm tình thực đạm bạc. Không giống như người có tâm nhàn nhã nuôi dưỡng rùa.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy La Thận Viễn kỳ thật không cảm thấy hắn có cái gì đặc biệt. Hắn đứng ở bên cạnh Tôn đại nhân trầm mặc ít lời. Khi đó người khác nói với nàng Tôn Tòng Uyển cũng có tên tài nữ, nàng phi thường khinh thường. Tôn Tòng Uyển cái loại tiểu thư khuê phòng kiều Kiều nhược nhược này, phàm là có thể niệm vài câu toan thi đều có thể bị gọi có tài khí.
Nàng cố ý dùng đố đèn khó xử Tôn Tòng Uyển, nhưng mà hắn lại đứng ra, dễ dàng hóa giải vì nàng ta. Hắn đối đáp tinh diệu, khí độ thong dong, giống như nàng chính là đứa nhỏ cố tình gây sự.
Lúc đó Tạ Uẩn còn không phục, ngữ khí khắc nghiệt nói:
- "Tôn bá bá, vị nói chuyện này là thân thích của ngài?"
Tôn đại nhân cười nói với nàng:
- "Ngươi không phải luôn luôn muốn nhìn thấy thiếu niên Giải Nguyên lang sao, chính là hắn đấy."
Tạ Uẩn thu hồi suy nghĩ, ở cửa bồi hồi một lát mới nói:
- "Người bắt nàng đi hẳn không phải là giặc cướp. Có phải hay không huynh chọc tới quan to quý nhân nào đó? mới làm cho nàng bị nắm. Muội biết huynh đau lòng người muội muội này, nàng bị bắt huynh cũng nóng vội. Huynh nếu có chỗ nào cần hỗ trợ, có thể tới tìm muội..."
Hắn lại dựa vào ghế bành nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ không có nghe thấy.
Tạ Uẩn nhịn không được cao giọng kêu hắn:
- "La Thận Viễn!"
La Thận Viễn mới mở to mắt, nhìn nàng một cái lại nhắm lại:
- "Tạ cô nương thế nào còn chưa đi."
Hắn cầm trong tay vật Dương thái thái giao lại cho hắn. Thời điểm Nghi Ninh xuất môn luôn đeo một cặp bông tai bằng ngọc. Hắn nhắc với Nghi Ninh, nếu là thời điểm lâm vào nguy cấp, lưu một cái bông tai bằng ngọc ý tứ chính là tánh mạng không có sao, không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ.
Nàng có thể kết luận đi theo Lục Gia Học đi, chính mình chính là tánh mạng không có sao sao? Kỳ thật bất quá là vì làm cho hắn đừng lo lắng mà thôi.
La Thận Viễn vô cùng lý trí, rõ ràng đang nói với chính mình, hắn là đang bình tĩnh phán đoán.
- "Huynh có muốn muội hỗ trợ không..."
Tạ Uẩn thay đổi ngữ khí nhu hòa, lập lại một lần.
La Thận Viễn lắc đầu:
- "Cô nương trở về đi."
Hắn khoác áo choàng đi ra ngoài, nói:
- "Thông tri Anh quốc công phủ một tiếng… ta muốn đi gặp Anh quốc công."
Chuyện này hẳn là phải nói cho Ngụy Lăng biết, ông là phụ thân của Nghi Ninh, hơn nữa tay cầm binh quyền.
Nhưng là Ngụy Lăng đấu không lại Lục Gia Học, La Thận Viễn nói cho ông biết chính là muốn có cái trợ lực phía sau. Nếu thật sự có việc phát sinh như lời nói, Ngụy Lăng cũng có thể tiếp ứng.
Lục Gia Học trước lấy chuyện cáo trạng hắn để điệu hổ ly sơn, chỉ sợ vì liên tục hấp dẫn lực chú ý của hắn. Ngôn quan dâng lên tấu chương về những sai lầm của hắn sẽ càng ngày càng nhiều. Bất quá hắn không lo lắng mấy ngôn quan đó! Hoàng thượng đối hắn phi thường yên tâm hơn nữa coi trọng, chỉ cần không có chứng cớ vô cùng xác thực, ngôn quan có mắng cũng không sao. Huống chi hắn đã có phương pháp ứng đối.
Nam tử hận nhất đoạt thê chi cừu. Hắn đoạt đi La Nghi Ninh, kết quả sẽ đối xử nàng như thế nào...
Sắc mặt La Thận Viễn thì bình tĩnh, nhưng trong lòng bốc lên cảm xúc càng ngày càng nghiêm trọng. Bông tai bằng ngọc của Nghi Ninh cơ hồ cũng bị hắn nắm chặt nhập vào trong lòng bàn tay. Người mà hắn hảo hảo che chở, lại bị người khác đoạt đi. Sinh tử lại chưa biết.
Huynh trưởng giả nhân giả nghĩa này, hắn rốt cuộc là làm không nổi nữa. Hắn phải làm trượng phu chân chính của nàng, quyết không thể để cho người khác nhúng chàm một phần.
Thời điểm hắn quay đầu lại, sắc mặt âm lãnh không chút nào che giấu:
- "Truyền tin cho người kia, nói ta ngày mai gặp hắn."
Hắn đã rất ít tái kiến người này.
Mỗi lần vừa thấy mặt, nhất định là không thiếu được đao phong đối đầu, đấu trí đấu dũng.
Hiện tại trên đời ít có người có thể địch nổi hắn. Thiên tài có rất nhiều, La Thận Viễn nhập thế, cố luyện một thân bản lĩnh thành thạo. Vị này cũng là thiên tài không ra thế, quy ẩn trong núi rừng, phải gặp mặt. [
La Nghi Ninh bị đau đớn tra tấn đến nửa đêm, đến hừng đông mới ngủ. Nhưng chỉ chốc lát sau liền tỉnh lại, cả người nàng cứng ngắc, bởi vì nhận thấy được chính mình ở trong lòng người khác.
Ngoài cửa sổ trời đã sắp sáng, ánh sáng mông lung xuyên thấu qua cửa sổ giấy chiếu vào. Trong phòng bố trí xa hoa mơ hồ có thể thấy được, nàng thậm chí nghe được động tĩnh bà tử nấu nước ấm ở bên ngoài, nha đầu vẩy nước quét nhà sàn sạt. Trừ lần đó ra ngay cả âm thanh nói chuyện đều không có.
Mà một cái bàn tay to chính là đặt ở trên bụng nàng, nhẹ nhàng mà xoa, trong lòng bàn tay hơi hơi nóng lên.
- "Tỉnh."
Thời điểm hắn nói chuyện, môi luôn nhẹ nhàng mà va chạm vào da thịt nàng, một cỗ nhiệt khí làm cho người ta run lên. Tay hắn hoàn lại, ôm nàng đến đối mặt hắn, nhưng nàng lại co rụt ra sau.
Nhận thấy được nàng tránh tránh, hắn vừa cười nói:
- "Thế nào, nhiều năm chưa từng ở trong lòng trượng phu tỉnh lại. Sợ à?"
Nghi Ninh nhìn ánh nắng xuyên thấu vào trong phòng. Đối với nàng mà nói, cảnh tượng này thật là đã vô số năm không thấy.
La Nghi Ninh nghe được chính mình nói:
- "Ngài không phải trượng phu của ta."
************
......
- -----oOo------