Edit + Beta: Đào Mai
Nghi Ninh phục hồi tinh thần lại, đi theo Ngụy lão phu nhân cùng Ngụy Lăng vào nhà chính, sau đó ở trước mặt bọn họ quỳ xuống nói:
- "Tổ mẫu cùng phụ thân lo lắng vất vả nhiều về việc hôn nhân của con, con thập phần cảm kích, sự tình vẫn là do con mà nên... Nhưng con lại có chuyện muốn nói. Hạ nhị công tử con chưa bao giờ gặp qua, nếu như cứ như vậy lỗ mãng gả cho, kì thực cũng giống như tình cảnh gả cho Trình Lang biểu ca."
Trình Lang đã sớm nhắc đến với nàng, Hạ nhị công tử cũng không sạch sẽ. Nghi Ninh tự nhận chính mình cũng không muốn vừa gả đi qua, liền xử lý chuyện phong lưu của người xa lạ.
Ngụy lão phu nhân cũng là cho rằng Nghi Ninh không thích Hạ nhị công tử, ôn hòa nói:
- "Nghi Ninh, không bằng con gặp hắn rồi hãy nói, tổ mẫu ngày mai thỉnh tổ mẫu hắn cùng hắn tới đây dùng trà, con liền tránh mặt ở sau mành nhìn xem là được."
Nghi Ninh lắc lắc đầu nói:
- "Tổ mẫu hiểu lầm, hôn nhân đại sự vốn nên từ ngài, nhị vị làm chủ cho con, con chỉ nghe theo là được ——"
Cô nương nhà ai chính mình trù tính hôn sự, nói ra cũng không dễ nghe. Nhưng đến chỗ của nàng, Nghi Ninh lại muốn thử xem, nàng còn có hộ vệ làm của hồi môn đấy!
- "Không bằng Tổ mẫu giao cho con để con tự mình lựa chọn."
Kỳ thật trong lòng nàng đã có tính toán. Tam ca từng nói qua phải giúp nàng, thời gian trôi qua lâu như vậy, cũng không biết chuyện hắn nói có còn tính không.
Kỳ thật nàng đã suy nghĩ rất kỹ rồi, nhiều ngày thế này nhìn nhiều chuyện như vậy. Nàng thế nào không nghĩ xong ——
Nếu nàng thật sự phải gả một người, gả cho Hạ nhị công tử một người xa lạ như vậy, sau khi thành thân còn phải trộn lẫn.
Nàng không biết đối phương nhân phẩm như thế nào, cũng không biết đối phương sẽ đối đãi chính mình như thế nào. Chẳng lẽ chỉ cần bằng vào một cái "Tính cách ôn hoà hiền hậu chắc nịch", có thể kết luận đó là một người tốt sao? Thật sự là rất võ đoán!
Vậy còn không bằng gả cho La Thận Viễn đi!
Tốt xấu gì ngày sau hắn cũng là thừa tướng đại nhân, cô nương muốn gả cho hắn cũng nhiều đếm không xuể, nàng nay xem như chiếm tiện nghi của hắn.
Lại ép buộc nữa như vậy, cũng không biết khi nào thì mới là bắt đầu. Nàng cũng không muốn ép buộc. Chính là không biết tính toán hiện nay của La Thận Viễn, cho nên nàng cái gì đều không nói.
Ngụy Lăng thở dài:
- "Thôi! Con muốn chọn liền để cho con chọn. Có phụ thân ở đây, người nhà chồng con cũng không dám đối với con quá tệ!"
Có thế này Nghi Ninh mới đứng lên, cười tủm tỉm hướng về phía Ngụy Lăng khom người cảm ơn. Lại thấp giọng nói:
- "Hôm nay chuyện của Trình Lang biểu ca, phụ thân hãy làm cho hạ nhân trong phủ thủ khẩu như bình..."
Ngụy Lăng gật đầu, kỳ thật không cần Nghi Ninh nói, Ngụy Lăng cũng sẽ giúp đỡ che giấu.
Anh quốc công phủ cùng Trình gia quan hệ không phải là ít, cho dù việc hôn nhân bất thành, Trình Lang vẫn là biểu ca của Nghi Ninh.
Ngụy Lăng còn tính toán ngày mai tới Trình gia nói rõ ràng tình hình thực tế với Trình lão ông, Trình Lang có ngoại thất mang thai, sự tình liên quan đến con nối dòng chính là đại sự. Cũng không thể một mình Trình Lang xử lý.
Ngụy lão phu nhân kêu Nghi Ninh đi theo bà tới Tĩnh An Đường thắp hương cho Bồ Tát trong tiểu phật đường, vẫn là niệm Phật làm cho người ta tâm bình khí hòa, bà cũng muốn để cho Nghi Ninh tâm tình hòa dịu một ít.
Nghi Ninh đáp ứng, đỡ tay lão phu nhân đi tới Tĩnh An Đường.
Ngụy Lăng uống ngụm trà, kêu quản sự Chí Cao Đường vào, phân phó kêu một đám nha đầu bà tử vừa rồi canh giữ ở bên ngoài đến nói chuyện.
Lúc này đã là chạng vạng, bên ngoài Anh quốc công phủ ở Ngọc Tỉnh Phố Nhỏ thật sự náo nhiệt. Người bán hàng rong mở quán, thịt bò bày ở trên thớt thịt, sạp bán trà lạnh đã thu. Trà lạnh đã bán xong rồi, nên bán sữa đậu nành.
Một chiếc xe ngựa được hộ vệ vây quanh xuyên qua khu náo nhiệt, dừng ở cửa Anh quốc công phủ.
Cửa Anh quốc công phủ lại có vẻ rất u tĩnh, khu náo nhiệt ồn ào rất xa, lúc này đèn lồng dưới mái hiên cũng đã được đốt sáng lên, đó là một cuộc sống xa hoa.
Màn xe ngựa được đẩy ra, từ trong xe ngựa đưa ra một tấm danh thiếp. Thủ vệ hộ vệ nhìn thấy liền không dám chậm trễ, lập tức ôm quyền nói:
- "La đại nhân chờ, tiểu nhân lập tức liền thông truyền cho ngài."
Ngụy Lăng nghe nói La Thận Viễn đến rất kinh hỉ.
Trong trận chiến ở Bình Xa Bảo, nếu không có La Thận Viễn nói cho ông biết nội tình quỷ quái, vì ông bày mưu kế phản công, chỉ sợ hiện tại ông có thể còn sống hay không đứng ở chỗ này vẫn không thể nói được.
Huống chi ông cũng có nghe thấy, hôm nay lâm triều Hoàng thượng liền ban thánh chỉ, La Thận Viễn lấy việc đào sâu khai thông sông, đưa ra phương pháp dùng cọc gỗ đắp bờ trị lũ lụt có công, được đề bạt lên chức Công Bộ thị lang.
Ngụy Lăng cho hạ nhân thỉnh La Thận Viễn vào.
Một lát sau ông liền nhìn thấy La Thận Viễn chậm rãi đi vào, đối với ông chắp tay:
- "Quốc công gia, đã lâu không gặp."
La Thận Viễn mặc triều phục chính tam phẩm quan văn, xích la y, bội xích, bạch nhị sắc quyên đại mang, cách mang, bội thụ. Làm nổi bật hắn cao lớn rắn rỏi, có loại khí thế trang trọng.
La Thận Viễn ngồi ở bên cạnh Ngụy Lăng, gã sai vặt dâng trà lên. Ngụy Lăng liền cười nói:
- "Còn chưa chúc mừng ngươi, nay đã là Công Bộ thị lang, người khác ở tuổi này của ngươi, làm Lục bộ lang trung đều đã quá cao."
- "Cũng là lão sư hết lòng, nếu không lấy tư lịch của vãn bối còn phải đợi vài năm." La Thận Viễn nở nụ cười nói.
Ngụy Lăng tuy rằng là một quan võ, nhưng cũng không phải vũ phu không đầu không đuôi. Làm lên đến Chính tam phẩm quan to có thể đơn giản sao? Cách nội các cũng không kém vài bước. Ông đương nhiên cũng không nói gì, uống một ngụm trà, ông nghĩ tới việc hôn nhân của Nghi Ninh, trong lòng đột nhiên có cái chủ ý!
Đúng vậy, ông còn đang rầu rỉ. La Thận Viễn là tam ca của Nghi Ninh, nay ở trong quan trường cũng là cái nhân vật, chẳng bằng nhờ hắn giúp đỡ nghĩ biện pháp. Hắn chiêu số hẳn là cũng không ít đi.
- "Ngươi cũng tới vừa vặn."
Ngụy Lăng liền nói,
- "Lần trước sau cung yến, ta liền phát sầu việc hôn nhân của Nghi Ninh. Tổ mẫu của nàng muốn vị nhị công tử Hạ gia kia, ta lại muốn Trình Lang biểu ca của Nghi Ninh. Nhưng tính tới tính lui đều không thích hợp, nay Nghi Ninh đâm lao phải theo lao, ta thật sự không biết phải làm sao bây giờ."
Ngụy Lăng lại nói tiếp:
- "Ngươi ta hai người quan hệ không phải là ít, tính có sinh tử chi giao. Ngươi lại là tam ca của Nghi Ninh, tục ngữ nói huynh trưởng như cha, ngươi coi như là nửa trưởng bối của Nghi Ninh. Không bằng giúp đỡ nghĩ xem, liệu có người nào thích hợp không?"
La Thận Viễn trầm mặc một lát.
Đúng vậy, ở trong mắt người khác hắn chính là huynh trưởng của Nghi Ninh, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện khác. Ngụy Lăng cũng là luôn luôn lấy lễ ngang hàng đối đãi hắn, coi hắn là nửa trưởng bối của Nghi Ninh.
La Thận Viễn nói:
- "Kỳ thật vãn bối cũng là vì việc này mà đến."
Hắn ngẩng đầu, ngữ khí trấn định nói:
- "...Quốc công gia, vãn bối lần này là tới cầu thân."
- "Vãn bối muốn cầu cưới Nghi Ninh."
Ngụy Lăng nghe xong lời này mạnh mẽ quay đầu lại, há to miệng.
Ông thật lâu đều không có trở lại bình thường, hỏi lại một lần:
- "La đại nhân, ngươi vừa rồi nói cái gì?"
- "Vãn bối biết tình cảnh Nghi Ninh gian nan, vội vàng xuất giá, cũng không có khả năng tìm được một mối hôn nhân tốt."
La Thận Viễn sớm đoán được phản ứng của Ngụy Lăng, hắn buông chén trà nói:
- "Nhưng gả cho vãn bối sẽ không cần phải lo lắng, vãn bối là huynh trưởng của nàng, tự nhiên sẽ che chở nàng, sẽ không để cho nàng chịu thiệt. Vãn bối nay là Chính tam phẩm quan to, sau khi nàng vào cửa có thể có Chính tam phẩm cáo mệnh. Còn vãn bối cả ngày bận việc triều vụ, thật sự cũng không có thời gian khác đi làm mấy việc này, bên người cũng là thanh tịnh."
Ngụy Lăng rốt cục hoãn thần.
Tam ca nàng muốn cưới nàng? Nghe ngữ khí của hắn tựa hồ là muốn giúp Nghi Ninh.
Nhưng hắn lại là huynh trưởng của Nghi Ninh, từ nhỏ nhìn Nghi Ninh lớn lên!
Ngụy Lăng lại liếc nhìn La Thận Viễn một cái, đương nhiên ông không thể không thừa nhận, cái gì Hạ nhị công tử Hạ tam công tử, ở trước mặt La Thận Viễn xách giày cho hắn cũng không xứng. Người ta đã là Công bộ thị lang, diện mạo không thể chê, thủ đoạn, trí mưu loại nào không mạnh, nếu không như thế có thể nào ở trong quan trường nơi các lão hồ li tung hoành có thể sống yên ổn.
Tuy rằng là huynh trưởng Nghi Ninh... Nhưng lại đều không phải thân sinh! Hắn nguyện ý trả giá đại giới lớn như vậy giúp Nghi Ninh, thật là thật tình yêu thương Nghi Ninh.
Ngụy Lăng ngữ điệu không khỏi lại nhu hòa, nói:
- "Lời tuy nhiên nói như thế, ngươi muốn giúp nàng như vậy ta tự nhiên thật sự cảm kích. Nhưng ngươi nếu là vì giúp nàng mà hy sinh, ta là phải khuyên ngươi phải suy nghĩ rõ ràng. Dù sao nếu thật sự thành thân, vô luận như thế nào Nghi Ninh chính là thê tử của ngươi. Ngươi lại đổi ý cũng không còn kịp nữa."
Ngụy Lăng có phải hay không hiểu lầm ——
La Thận Viễn trong lòng cười khổ. Hắn muốn cưới Nghi Ninh là cầu còn không được, nếu thật sự chính là muốn giúp nàng, biện pháp trong tay hắn có rất nhiều, làm gì phải lấy chính mình làm vật hy sinh?
Chuyện này, thỏa mãn tham muốn của ai còn không nhất định. Anh quốc công đem hắn nghĩ đến rất đại công vô tư, có điều cầu người là hắn, không phải Nghi Ninh.
- "Ngài cũng không có người thích hợp hơn."
La Thận Viễn còn nói,
- "Theo vãn bối được biết, Hạ Văn Thanh cùng nha đầu của phụ thân hắn cấu kết, bị người bắt gặp. Sau đó nha đầu kia bị đánh chết tha ra ngoài. Về phần Trình Lang biểu ca của Nghi Ninh, chuyện của bản thân hắn cũng thật sự loạn, càng nói không rõ ràng. Không bằng vãn bối đến cưới Nghi Ninh, cho nàng thể diện cùng tôn vinh xuất giá, cũng có thể che chở nàng."
Ngụy Lăng nghe xong lời La Thận Viễn nói, đứng lên đi tới đi lui.
Nhị tiểu tử Hạ gia kia còn làm ra loại chuyện này sao? Thật sự là nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài, bản thân cùng nha đầu của phụ thân qua lại, việc này quả thực chính là đạo đức bại hoại. May mắn Nghi Ninh không đồng ý!
La Thận Viễn nói rất có đạo lý, hắn nguyện ý cưới Nghi Ninh là tốt nhất. Chính là đem Trình Lang so với hắn... đều kém hơn, ông còn có cái gì phải phiền muộn, không có Trình Lang, lại đến cái La Thận Viễn!
- "Vậy thật là tốt!"
Ngụy Lăng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống nói:
- "Ta xem có thể. Chuyện huynh muội các ngươi —— hãy nói là thời điểm Nghi Ninh được gởi nuôi ở La gia các ngươi, La lão thái thái liền đã định xuống cửa hôn sự này, nhưng ngươi thấy Nghi Ninh còn nhỏ, nên không có nói qua. Nay thấy Nghi Ninh đã lớn, tự nhiên là có thể nói."
Ngụy Lăng càng nói càng cảm thấy đây là có thể:
- "Có ta làm chứng, nói vậy cũng không có người nào sẽ nói cái gì. Ngươi hiện tại vị thế đang lên, hoàng thượng lại coi trọng ngươi, người khác lại càng không dám chê trách."
Ông nói xong liền đứng lên, cao giọng kêu gã sai vặt vào, bảo hắn đi thỉnh tiểu thư tới. Quay đầu cười cười:
- "Nha đầu kia vừa mới nói, việc hôn nhân của nàng, nàng muốn chính mình quyết định, còn phải hỏi nàng một chút mới được."
Nghi Ninh nghe nói La Thận Viễn đến, mang theo nha đầu trở lại Đông Viện.
Đợi đến Chí Cao Đường, nàng nhìn thấy Ngụy Lăng đang ngồi ở trên cao trong mắt ẩn ẩn hàm chứa ý cười, nàng có chút mờ mịt.
Quay đầu lại, lại nhìn thấy La Thận Viễn đứng sau lưng nàng. Hắn mặc chính thức triều phục xích la y, ngọc bội buông xuống, cao lớn rắn rỏi.
Bên ngoài tịch dương chiếu vào bả vai cùng trên sườn mặt của hắn, chiếu một mảnh ánh sáng cùng hôn ám. Hắn hơi hơi cười, hướng nàng vươn tay nói:
- "Nghi Ninh, đi theo huynh."
La Thận Viễn muốn mình cùng hắn đi nơi nào?
Nghi Ninh bị hắn kéo ra khỏi Chí Cao Đường, bên ngoài xuyên thấu qua nhành liễu chính là tịch dương ngàn vạn trượng, cỏ cây tươi tốt, giống như đang ở trong mộng.
La Thận Viễn đứng ở bên cạnh nàng, thanh âm trầm xuống nói:
- "Huynh là tới cầu hôn."
Nghi Ninh nghe xong muốn nói cái gì, hắn lại lắc lắc đầu.
- "Nghi Ninh, nếu như trước muội còn không thể chấp nhận huynh, nay phải đáp ứng thôi. Không có cách nào, huynh đáp ứng muội chúng ta trước lấy huynh muội chi lễ để ở chung, đợi đến thời điểm muội nguyện ý lại.....được không?"
Nghi Ninh không biết nên nói cái gì?
Nàng đã đáp ứng gả cho hắn rồi.
************
......