Trịnh Thành Bắc vốn không nghĩ gì, nhưng thấy khuôn mặt Tương Vũ đã xị ra, sắc mặt cũng xấu liền ý thức được không đúng, vội vàng dỗ hắn:
"Em mặc ngay đây, anh đừng có giận."
"Ở ngoài cậu toàn tuỳ tiện vậy? Áo sống thì không mặc, còn cho người ta dùng phòng tắm?" Tương Vũ bực bội, trong lòng có một ngọn lửa đang trào ra. Hắn không biết mình đang bị gì nữa.
Trịnh Thành Bắc biết Tương Vũ đã giận liền ngoan ngoãn mặc áo vào. Thật ra đàn ông cởi trần là chuyện quá bình thường, anh đâu phải hoàng hoa khuê nữ đâu mà giữ gìn. Lúc trước đi làm nhiệm vụ đều không để ý, tuỳ tiện vô cùng. Nhưng mà lúc này không thể nói như vậy, anh ngồi ghé vào giường dỗ dành Tương Vũ:
"Nãy em chỉ cố ý mặc cho anh xem thôi, em thề là không cho người khác nhìn. Anh đừng tức nữa mệt thân. Em xong nhiệm vụ rồi, còn chờ ngày mai bàn giao nữa, ngày kia sẽ về với anh. Có muốn quà gì không?"
Tương Vũ vẫn chưa hết tức, giận dỗi nói:
"Không, cậu lết cái thân về đây là được."
Lúc này Giang Quân đã tắm rửa xong, cả người dưới quấn mỗi cái khăn tắm ngắn cũn chỉ đủ che mông đi ra, hắn ta không kiêng dè liếc sang, thấy cậu trai xinh đẹp trong màn hình của Trịnh Thành Bắc liền giật mình.
"Cậu đang nói chuyện với bạn à?" Hắn tuỳ tiện hỏi. "Trông lạ thế?"
Tương Vũ nhìn thấy cảnh này lập tức xù lông, không kịp suy nghĩ liền hét lớn vào màn hình quang não: "Trịnh Thành Bắc tên khốn kiếp, mau đuổi cái tên kia ra khỏi phòng cậu ngay cho tôi."
Nói xong hắn tức quá tắt luôn cuộc gọi.
Trịnh Thành Bắc khốn nạn, Trịnh Thành Bắc chó chết, lần này về ông không thèm để ý đến nữa.
Hai thằng đàn ông cởi trần trùng trục ở chung một phòng là cái lẽ gì? Trịnh Thành Bắc kia có ý thức mình là người đã có bạn trai không vậy???
Tương Vũ tắt luôn quang não, vừa vẽ bùa vừa lầm bầm chửi. Vì tâm trạng ảnh hưởng mà vẽ cái nào hỏng cái đấy. Cả người cảm thấy khó ở vô cùng.
Bên kia đầu dây Trịnh Thành Bắc còn bất đắc dĩ hơn, không chút lưu tình đuổi Giang Quân ra ngoài.
"Anh xem anh doạ bạn trai tôi giận rồi. Bao nhiêu phòng sao anh không nhờ lại sang phòng tôi tắm làm gì, giờ tôi biết dỗ anh ấy làm sao?"
"Bạn trai?" Giang Quân không tin nổi vào tai mình. "Cậu có bạn trai từ hồi nào?"
Hắn quả thật bị tin tức này doạ sợ, vì cái gì hắn đẹp trai anh tuấn, khí chất ngời ngời thế này mà hơn ba mươi năm nay đều ế chổng vó? Còn cái tên cù lần Trịnh Thành Bắc mặt lúc nào cũng nghiêm túc như lão cán bộ lại có bạn trai, thiên lý ở đâu?
"Anh hỏi làm gì?" Trịnh Thành Bắc trợn mắt đuổi người. "Anh mau mau cút đi để tôi còn dỗ người."
"Cậu bày cái mặt thối cho ai xem." Giang Quân cười hì hì gợi đòn vô cùng. "Mà đẹp trai thật đấy, thảo nào cậu giấu như mèo giấu cứt, nhưng tính tình có vẻ không được tốt cho lắm nhỉ?"
"Tốt hay không anh cũng chẳng đến lượt."
Trịnh Thành Bắc trả lời xong cho hắn ta một ánh mắt cảnh cáo, sau đó lập tức tống tiễn người ra khỏi cửa.
Lúc ấn gọi lại, quả nhiên Tương Vũ đã tắt máy, Trịnh Thành Bắc mặt xám xịt lê bước vào phòng. Vốn dĩ là một cuộc gọi đầy ngọt ngào, giờ làm sao để dỗ người anh còn không rõ.
Nhưng mà phản ứng của Tương Vũ như vậy là sao nhỉ? Sao lại tức? Dây thần kinh của Trịnh Thành Bắc đi đường vòng giờ đây mới kịp thông suốt, bị chính ý nghĩ của mình doạ sợ.
Tương Vũ ghen đúng không?
Anh ấy ghen!
Trịnh Thành Bắc lập tức vứt bỏ hình tượng nghiêm túc của mình nhào lên giường lăn qua lộn lại, nghĩ lại từ lúc gọi điện đến giờ, khẳng định đối phương đang ghen, trong lòng càng lúc càng ngọt ngào.
Anh bật quang não lên bắt đầu nhắn tin dỗ người, không thể chờ đợi được mà đếm từng giây đến ngày mai.
Tương Vũ mất một buổi tối bực tức, sáng hôm sau bật lại quang não lên thấy mấy tin nhắn cầu xin tha thứ của Trịnh Thành Bắc, trong lòng đã bớt giận đi phần nào, lúc này mới hài lòng đi ăn sáng rồi về vẽ bùa.
Lúc vẽ bùa hắn nhắn một tin thông báo cho Trịnh Thành Bắc rồi tắt luôn quang não và khoá cửa nhà để tránh bị ngoại lực làm ảnh hưởng.
Suốt hai ngày hắn không ra khỏi nhà chỉ cắm cúi vẽ, cơ thể cứ mệt lại nhai "đan dược", đói thì gặm dịch dinh dưỡng, nhưng đến cuối ngày thứ hai cơ thể đã không chịu nổi, mồ hôi trên trán vã ra, bụng quặn đau, hắn đành phải dừng lại.
Kỳ lạ, tại sao mệt mỏi còn đau bụng nữa? Tương Vũ nghi hoặc xoa xoa bụng mình, đoán là đói quá, quyết định thu dọn đồ rồi đi ăn.
Vì không rõ ràng thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, đếm ra không ngờ bản thân đã vẽ được hơn hai trăm lá bùa, thành công mười bảy lá, còn lại chính là hàng thứ phẩm để giao đi.
Khá hài lòng với kết quả này, như vậy chỉ cần thêm ba cái cuối tuần nữa là hắn có thể vẽ xong sáu trăm cái bùa.
Nghề này kiếm tiền khá ổn định lại còn nâng cao tay nghề, Tương Vũ bắt đầu có ý định phát triển cửa hàng này.
Thật ra nếu để tên đại sư Vô Tranh đi bán bùa hiệu quả chắc chắn tốt hơn nữa, nhưng hắn không dám đập nát bảng hiệu từ trước đến nay gây dựng.
Cái tên này đại biểu cho sự uy tín và nổi tiếng. Một đơn giá của hắn không bao giờ dưới một tỉ. Nếu vì tiền mà hạ giá bán mấy cái bùa thứ phẩm thì hại nhiều hơn lợi. Nếu bán bùa cao cấp còn nghe được, nhưng trình độ hắn bây giờ chỉ đủ vẽ để sử dụng, nếu muốn bán chắc phải đợi sau này thăng cấp.
Thôi làm cái gì thì làm, mau mau kiếm thêm tiền để đi tìm tài liệu nấu "đan dược" mới được.
Thu dọn xong xuôi Tương Vũ mới bật quang não lên nhìn giờ, vừa thấy con số sáu giờ thì chuông cũng vang lên, là Trịnh Thành Bắc gọi tới.
Thôi toang rồi, quên mất hôm nay Trịnh Thành Bắc về.
Vội vàng nghe máy, quả nhiên đầu bên kia sắc mặt Trịnh Thành Bắc đã tối thui, thế nhưng mà thấy dáng vẻ xanh xao yếu ớt của Tương Vũ anh cũng không nỡ nói nặng lời, chỉ ủ rũ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tương Vũ hơi chột dạ, vội vàng hỏi: "Cậu về nhà chưa?"
Đợi một lát, giọng nói nồng đậm u oán mới vang lên: "Em về từ trưa rồi, hớn hở sang nhà kiếm bạn trai, không ngờ người ta tắt máy, nhà cũng khoá. Chắc quên mất tiêu luôn em là ai rồi."
Tương Vũ hơi hối hận, dù đã nhắn tin cho Trịnh Thành Bắc từ trước nhưng hắn vẫn biết mình sai, bèn nhận lỗi:
"Tôi xin lỗi, mấy hôm nay bận quá quên mất thời gian, cậu đang ở nhà à, tôi sang đó nhé." Hắn giải thích xong vội vàng đi mở cửa. Ai dè lúc đứng lên một cơn chóng mặt làm hắn lảo đảo suýt ngã.
Trịnh Thành Bắc thấy màn hình chao đảo thì giật mình, vội hỏi: "Anh sao đấy, mở cửa đi em đang sang."
"Tôi không sao." Tương Vũ vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, lúc kéo cửa ra Trịnh Thành Bắc đã đứng bên ngoài, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
"Mấy ngày rồi mà anh vẫn chưa đỡ à? Hay chúng ta đi viện kiểm tra xem sao?"
Da mặt Tương Vũ xanh xao, người gầy đi một vòng, xung quanh mắt còn có quầng thâm, điều này Trịnh Thành Bắc chưa từng thấy, anh hơi sợ hãi, trong đầu loạn thành một đống.
Cố tình Tương Vũ lại không quan tâm thân thể mình, hắn xua tay: "Hai hôm nay bận rộn nên không ngủ mấy thôi, tôi khoẻ rồi."
Trịnh Thành Bắc giận lắm mà không dám phát tác, cứ nhắc đi viện là người này lại viện cớ này cớ kia. Anh cũng bất đắc dĩ không biết làm sao.
Thôi vậy, việc này đành làm công tác tư tưởng sau, anh mím môi lại hỏi sang chuyện khác:
"Ăn cơm chưa, em nấu xong rồi, cả nhà đợi mỗi anh thôi."
Nhắc đến thức ăn, bụng Tương Vũ lập tức sôi lên ùng ục. "Có, tôi đói quá, hai ngày nay toàn ăn vớ vẩn."
Trịnh Thành Bắc không nhịn nổi nữa. Anh không ở nhà vài ngày người này lại đâu vào đấy, chẳng coi sức khoẻ của bản thân ra gì. Hai người đi song song với nhau, anh không nhịn được bèn hỏi:
"Thế rốt cuộc mấy ngày nay anh làm gì?"
Giọng nói của Trịnh Thành Bắc có hơi gay gắt, vừa nói xong đã hối hận, vội ôm Tương Vũ vào lòng. "Em xin lỗi, chỉ do em lo lắng cho anh quá thôi."
"Tôi vẽ..." Tương Vũ đầu óc lơ mơ dựa vào vai Trịnh Thành Bắc, thật ra từ nãy tới giờ hắn như người trên mây, làm sao có tinh lực để ý sắc mặt đối phương, thấy câu hỏi liền trả lời, nhưng mới nói được hai từ đã nhận ra sai sai, lập tức ngừng lại.
Quên đi, thật ra trong lòng cũng đoán Trịnh Thành Bắc đã biết thừa cái thân phận đại sư Vô Tranh rồi. Nghĩ như vậy Tương Vũ bèn nói hết câu: "Tôi vẽ bùa, có một đơn đặt hàng khá lớn."
Trịnh Thành Bắc siết chặt người vào lòng. Cái thân phận này khá nhạy cảm, không ngờ Tương Vũ lại sẵn sàng chia sẻ, trong lòng mềm mại hẳn, anh nói:
"Sức khoẻ anh đang yếu mà, làm sau không được sao?"
Tương Vũ lập tức phủ định: "Tôi đang cần tiền, không làm sao được."
"Cần tiền bao nhiêu, chỗ em có này." Trịnh Thành Bắc thật sự đau lòng. Tiền nhiều để làm gì chứ, cứ ở nhà chơi, anh cũng có thể nuôi được hắn.
Tương Vũ trầm mặc, không ngờ có một ngày lại được trải qua cái cảm giác được bạn trai cho tiền, hắn dò hỏi:
"Cậu có bao nhiêu?"
"Tám... chín trăm triệu, có đủ không?" Trịnh Thành Bắc không chút nghĩ ngợi đã khai ra số dư trong tài khoản.
Tương Vũ bật cười. "Đó là toàn bộ số tiền cậu có à?"
Trịnh Thành Bắc ủ rũ gật đầu: "Thật ra lương của em không cao lắm, về sau em sẽ nhận thêm việc, sẽ đủ để nuôi anh."
Tương Vũ: "Hay là cậu xin nghỉ đi, về đây tôi nuôi, một đơn hàng lần này của tôi đã gấp ba tiền lương cậu để dành rồi."
Trịnh Thành Bắc: "..."
Câu nói này thành công đả kích Trịnh Thành Bắc, thân là một người đàn ông chân dài vai rộng, tiền lương ít hơn vợ có được hay không?