Trịnh Thành Bắc nhìn chằm chằm Tạ Hoài Nam, thở dài:
"Cậu vẫn luôn luôn tự cho mình là đúng như trước, thật sự làm người ta không có cảm tình nổi. Tôi chỉ trả lời một câu thôi. Hỏi nhanh lên."
Thấy Trịnh Thành Bắc nhìn mình đầy chán ghét, Tạ Hoài Nam nhếch môi tự giễu, cân nhắc một chút rồi hỏi:
"Ngày trước khi anh từ chối em, anh lấy lý do là anh không thích đàn ông? Vậy Tương Vũ kia là gì? Anh ta có gì hơn em?"
Trịnh Thành Bắc hừ một tiếng, nhắc đến Tương Vũ cũng hạ giọng dịu dàng hơn hẳn:
"Anh ấy là ngoại lệ." Anh suy nghĩ một chút, sợ Tạ Hoài Nam không hiểu còn nhấn mạnh. "Chỉ duy nhất mình anh ấy, không thể là người khác."
Rõ ràng đã đoán được câu trả lời nhưng nghe chính miệng Trịnh Thành Bắc nói ra Tạ Hoài Nam vẫn run lên, như thế này có khác nào đang cố tình giễu cợt hắn.
Hắn là con độc đinh Tạ gia ở thủ đô, thông minh tuyệt đỉnh, kế thừa dị năng hệ Phong cực mạnh của gia tộc. Còn trẻ mà đã đạt dị năng giả cấp sáu, người tài tuấn kiệt kiểu gì mà chưa từng thấy. Từ thiếu niên đến thanh niên đã vô vàn thanh niên theo đuổi, chưa từng để ai vào mắt, không ngờ cuối cùng lại ngã bởi Trịnh Thành Bắc.
Từ lúc nhìn thấy anh trong một buổi tiệc, hắn bị si mê bởi khí chất nghiêm nghị của một quân nhân, về sau càng tìm hiểu hắn thấy anh càng tốt, đúng là tiêu chuẩn bạn đời mơ ước, suốt hai năm cố chấp theo đuổi, làm mọi trò hề để anh chú ý, không ngờ lại bị ngã thật đau.
Lúc đó hắn cứ tưởng Trịnh Thành Bắc là một người không có tình cảm, anh làm mọi thứ đều rập khuôn như một người máy, dường như không một ai có thể đi vào trái tim cứng rắn của người đàn ông đó.
Không ngờ thế mà có người làm được, người này chỉ có ngoại hình nổi bật, là một thủ thư quèn không có tương lai, làm sao có thể so sánh với hắn.
Thực không cam lòng.
"Cậu đi được chưa." Trịnh Thành Bắc nhìn Tương Vũ đã xếp hàng gần tới nơi rồi, anh mất kiên nhẫn nói tiếp. "Từ trước tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chúng ta không hợp nhau, mong cậu đi tìm người khác đi, chúng ta không thể nào."
Tạ Hoài Nam hốt hoảng: "Anh thật sự nghĩ như vậy?"
"Đừng làm tôi nói nhiều, cậu không đi thì tôi đi." Trịnh Thành Bắc đã dợm đứng lên.
"Anh... anh ghét em thế sao? Chẳng lẽ em không có cơ hội nào..."
Mắt Tạ Hoài Nam đã rớm nước, chưa bao giờ chịu khuất nhục như thế này, thấy Trịnh Thành Bắc gật đầu không do dự, hắn thất thố, quay đầu chạy thật nhanh khỏi nơi này.
Hắn không dám chờ Tương Vũ quay lại, bởi vì chỉ cần một mình Trịnh Thành Bắc đã đủ làm cho hắn thấy sỉ nhục vô cùng rồi.
Mải mê chạy không để ý đến tiếng gọi của mấy người đi cùng, Tạ Hoài Nam chỉ muốn ở một mình, trong ánh mắt chứa đầy đau khổ chưa tan hết.
Huỵch!
Chạy nhanh quá không chú ý đường, hắn va thẳng vào một thân hình cao lớn đang đi ngược đường, trán đập vào cằm người ta đau điếng, cả người mất đà ngã ra đằng sau.
Hai tay chống lên mặt đá đau rát. Dường như mọi cơ quan trong cơ thể cũng bãi công đúng lúc này, Tạ Hoài Nam cảm thấy kiệt sức, không muốn đứng lên nữa.
Giọng nói tràn đầy lo lắng vang lên bên tai, âm sắc có ba phần quen thuộc, không giá lạnh mà ấm áp vô cùng:
"Anh gì ơi, anh có sao không? Xin lỗi tôi đi vội quá không nhìn thấy anh."
Tạ Hoài Nam nghe vậy hơi ngước lên, bắt gặp một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc có đến sáu phần giống người vừa phũ phàng từ chối mình, cơ thể cứng đờ, vội cúi gằm mặt xuống.
"Anh gì ơi, anh sao vậy?" Trịnh Thành Huy nhìn thấy thanh niên tái mặt đi thì hơi hoảng, tiến tới gặng hỏi.
Đợi đến khi Tạ Hoài Nam phục hồi một chút, bèn giơ tay lên sờ chỗ trán bị đập vào, nhỏ giọng nói:
"Cậu... cậu đỡ tôi lên được không?"
"Vâng. Anh đưa tay đây."
Trịnh Thành Huy nhẹ nhàng nói, tưởng Tạ Hoài Nam đau lắm, cậu luống cuống nâng người lên, lại vì khoảng cách sát nhau của hai người mà đỏ bừng mặt.
Đỡ người ra một cái ghế đá gần đó ngồi, cậu đứng bên cạnh vò cả hai tay vào nhau, chiếc váy trên người đã sớm nhăn nheo, thấy một vết đỏ bừng trên trán của người ta, cậu lỗ mãng vươn tay ra nâng cằm hắn lên, gấp đến mức nói lắp:
"Anh... anh... anh có sao không? Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi rất nhiều."
Cậu nói xong thấy người kia im lặng chẳng nói chẳng rằng, bèn cúi người nhìn thử, ai dè nhìn thấy một gương mặt đẹp đẽ vô ngần đang chăm chú nhìn mình, viên lệ chí dưới đôi mắt ửng đỏ của chàng trai trông cực kỳ quyến rũ, cả người cậu khựng lại, trái tim đập thình thịch.
"Không sao." Lúc này Tạ Hoài Nam cũng xác định là mình đã nhầm người, làm sao Trịnh Thành Bắc lại ở đây chứ, hắn quay ngoắt đầu đi, vùng tay ra khỏi người Trịnh Thành Huy, hờ hững nói. "Tôi đỡ rồi, là tôi đi đứng không đúng trước. Cậu..."
Hắn ngước lên nhìn đôi mắt vô tội kia, lại cúi xuống, thấy ngay bộ đồng phục người hầu trên người cậu, ánh mắt ghét bỏ rõ ràng.
"Thôi không có gì, tôi đi đây."
Trịnh Thành Huy cứ đứng đực ra mặc người ta đi mất, mãi đến khi bạn gọi cậu mới tỉnh lại.
Người kia đã đi rồi, cậu còn chưa kịp xin số quang não, a a a, ít ra cũng phải hỏi tên người ta đã chứ.
Thấy cậu vẫn cứ ngây người, mấy người bạn đã mất hết kiên nhẫn, quát lên:
"Trịnh Thành Huy, cậu có nhanh lên không nào."
"Đây đây, tôi đây."
Trịnh Thành Huy ngơ ngác đi theo bạn, tay vò mái tóc cho rối bù lên.
Tạ Hoài Nam đứng ở đằng xa nghe thấy cái tên này thì mắt híp lại, nở một nụ cười nghiền ngẫm:
"Trịnh Thành Bắc, Trịnh Thành Huy, thật sự không trùng hợp đến thế chứ."
Quay trở lại chỗ Tương Vũ, vốn dĩ hắn không biết có người đến tìm Trịnh Thành Bắc, chỉ tại xung quanh đoàn người đang xếp hàng cứ xì xào bàn luận, tai hắn thì lại thính, cái tên Tạ Hoài Nam liền đập vào tai.
Người này hắn biết, hôm trước có người trên diễn đàn Liên minh nhắc đến hắn còn cố tình đi tìm hiểu một phen. Là quý công tử Tạ gia đình đám ở thủ đô Thiên Tinh, dị năng giả hệ phong, đã từng oanh liệt theo đuổi Trịnh Thành Bắc vài năm.
Giọng nói của hai cô nàng phía đằng sau khá nhỏ như đang thì thầm, Tương Vũ vểnh tai lên nghe:
"Tạ thiếu đến rồi kìa, đội trưởng Trịnh đúng là số đào hoa, giai nhân bên người ai cũng là cực phẩm."
"Tôi nghe nói đội trưởng Trịnh đã từ chối Tạ thiếu rồi, thầy Tương của chúng ta mới giỏi, có thể cưa đổ nam thần liên minh."
"Nhưng Tạ thiếu đến trường chúng ta làm gì nhỉ? Ngày trước anh ta cũng đâu học ở đây?"
"Cậu nghĩ mà xem, chắc chắn đến tìm đội trưởng Trịnh, hay là tính đến thị uy với thầy Tương."
"Uầy, có khi thế thật, thầy Tương của chúng ta không có gia thế, cẩn thận lại bị Tạ thiếu mang thù thì nguy."
"Không biết đội trưởng Trịnh sẽ làm thế nào nhỉ?"
"Tình tay ba cũng kích thích nha."
Nhận thấy câu chuyện càng ngày càng quá đà, Tương Vũ quay lại nhìn thẳng vào hai người, các cô gái da mặt mỏng không ngờ chính chủ phát hiện, vội vàng cúi gằm mặt xuống.
Hắn chỉ liếc sơ qua đã tìm được Trịnh Thành Bắc trong đám người, quả nhiên trước mặt cậu ta có một thanh niên ăn mặc chỉn chu tỉ mỉ từng li từng tí đang đứng chống tay vào bàn. Hai người đó câu có câu không trò chuyện với nhau.
Người kia rất đẹp, đứng ở đây hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt, dáng vẻ đưa tay nhấc chân đều tràn ngập quý khí, tỏ rõ được giáo dưỡng từ bé đến lớn.
Không biết bọn họ đang nói chuyện gì nữa?
Một ngọn lửa vô danh bốc lên trong lòng, hắn bỏ qua không nhìn nữa, tiếp tục đứng xếp hàng.
Trịnh Thành Bắc đáng ghét.
Tương Vũ bực bội trong người, chọn cho suất cơm của Trịnh Thành Bắc toàn mấy đồ cay, hắn biết rõ người nào đó ít ăn ớt, cho cay chết cậu ta đi.
Bởi không chú ý đến nên lúc quay lại chỉ còn một mình Trịnh Thành Bắc ngồi vào chỗ, thấy hắn còn ân cần đứng lên bê hộ đĩa cơm.
Người ngưỡng mộ Trịnh Thành Bắc thì đâu cũng thấy nhưng người thực sự dám đến gần anh lại không nhiều, cái khí thế trên người anh không mấy ai chịu nổi, thành ra một bàn dài chỉ có duy nhất hai người ngồi, các học viên khác trong trường chỉ dám từ bàn khác lén lút nhìn sang.
Tương Vũ chưa bao giờ biết mấy cái khí thế là gì, thờ ơ nhìn Trịnh Thành Bắc từ trên xuống dưới một lượt, sau đó thản nhiên ngồi xuống.
Trịnh Thành Bắc nhìn xuống khay thức ăn thấy toàn mấy món cay, lập tức nhận ra cảm xúc của người đối diện đang không được tốt, hơi run sợ trong lòng.
Có lẽ anh ấy biết rồi.
Trong lòng nảy ra vô vàn giả thuyết, khoảng thời gian ngắn không thể làm cho cảm xúc của một người thay đổi, trừ khi có thứ gì tác động.
Anh vừa làm gì để Tương Vũ giận? Trịnh Thành Bắc giật mình liếc nhanh thấy hắn đã bắt đầu ăn, trong lòng anh hơi thấp thỏm nên không dám đụng đũa.
Có phải Tương Vũ cũng để ý đến anh không? Liệu người ta có hiểu lầm anh với Tạ Hoài Nam phiền phức kia không?
Dưới ánh mắt hoảng hốt của Trịnh Thành Bắc Tương Vũ thản nhiên dùng bữa. Ăn được vài miếng thấy cậu ta còn ngồi đần ra đấy bèn tốt bụng giục.
"Ăn đi chứ, mấy khi tôi mời cậu."
"Ừm."
Trịnh Thành Bắc mím môi, sau đó thành thật cầm đũa lên gắp một miếng đậu hũ sốt lên cắn, vị cay xộc lên làm anh nhíu mày lại, nhưng vẫn cố tỏ ra thản nhiên nuốt xuống.
Anh không ăn được cay, mỗi lần ăn cay dạ dày sẽ không khoẻ, từ nhỏ tới giờ anh chỉ dám chọn những món ăn ít ớt, lần trước đến nhà Trịnh Thành Huy đã nói qua một lần nên Tương Vũ không thể không biết, hắn cố tình gọi món thế này chỉ có một khả năng.
Anh bị người ta ghét rồi.
Tương Vũ thấy khuôn mặt không thiết gì hết của Trịnh Thành Bắc thì nhếch miệng cười, cũng gắp một miếng đậu tương tự trong đĩa của mình, hài lòng cắn xuống.
Ừm, vị cay vừa đủ, bùi bùi béo béo, rất ngon.
"Thế nào? Thức ăn ở căn-tin trường tôi ngon chứ?"
Trịnh Thành Bắc ăn nốt miếng đậu, trong miệng như bị bỏng, vừa nóng vừa khó chịu. Nhìn sang bên cạnh, Tương Vũ cố tình lấy cho hắn một cốc trà đào nóng, căn bản là không thích hợp uống trong lúc này. Anh nặn ra một nụ cười rồi cắn răng đáp:
"Ngon lắm."
Tương Vũ thấy cậu ta ngoan ngoãn ăn mấy thứ hắn đã chọn, cơn tức trong người cũng vơi bớt, lúc này mới thuận miệng hỏi:
"Vừa nãy là ai vậy?"
Đến rồi! Trịnh Thành Bắc hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nói ra câu trả lời hoàn mỹ mà anh nghĩ từ nãy tới giờ.
"Ừm, một người không quan trọng."
Tương Vũ bỗng dừng đũa, híp mắt nhìn anh. "Người không quan trọng? Thật không?"
Không hiểu sao Trịnh Thành Bắc nghe ra được trong giọng nói bình thường kia một tia nguy hiểm, anh hơi nghi ngờ. Tương Vũ không thích câu trả lời của anh đưa ra?
Tâm tư của người trước mặt thật khó đoán, anh hơi bối rối không biết phải làm sao.
"Tôi xin lỗi." Trịnh Thành Bắc buột miệng nói, thành công làm Tương Vũ giật mình nhìn lại.
"Sao phải xin lỗi tôi?"
Trịnh Thành Bắc ủ rũ cụp mắt xuống, không trả lời lại.
Tương Vũ nhận ra hai bọn họ rất khó để nói chuyện với nhau, chỉ được vài câu là Trịnh Thành Bắc lại có thể chọc anh tức chết.
Nhưng mà da mặt người trước mắt quá mỏng, không biết đối nhân xử thế, hắn có bắt nạt người ta quá không?
Tương Vũ quyết định thử hỏi rõ ràng: "Tạ Hoài Nam kia... tôi nghe nói đã từng theo đuổi cậu đúng không?"
Trịnh Thành Bắc ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn gật đầu, anh lựa chọn từ ngữ rồi uyển chuyển giải thích: "Tôi không thích hắn ta, cũng đã từ chối nhiều lần rồi, không hiểu sao hắn cứ liên tục quấy rầy, anh đừng hiểu lầm."
Tương Vũ nhíu mày: "Tại sao cậu sợ tôi hiểu lầm?"
Miệng Trịnh Thành Bắc há ra rồi lại đóng vào, cuối cùng mãi mới nghẹn ra được một câu: "Anh biết thừa mà..."
"Tôi biết gì."
Trịnh Thành Bắc: "..."
"Thì..."
Tai Trịnh Thành Bắc đã đỏ ửng lên rồi, cái mặt vì ăn ớt nên toát hết mồ hôi ra nữa. Tương Vũ không trêu nữa, trong lòng hơi vui vẻ.
Có lẽ Tạ Hoài Nam kia thực sự là một nhân vật không quan trọng, nếu mà yêu thì cũng yêu lâu rồi, làm gì còn chờ đến bây giờ.
Thấy khoé miệng Trịnh Thành Bắc vì ăn cay mà đã đỏ bừng, ngay cả đuôi mắt cũng nhiễm đỏ khiến khuôn mặt trông nhu hoà hơn hẳn. Hắn chợt mủi lòng, thản nhiên đổi cốc nước đầy đá của mình sang, lại lấy cốc trà đào nóng mang về.
Trịnh Thành Bắc không hiểu ra sao, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cốc nước đá bên cạnh. Cốc này... hình như Tương Vũ vừa nãy đã uống rồi.
Anh nhìn sang, lại bị một câu của Tương Vũ đánh cho không còn mảnh giáp.
"Nhìn gì! Hôm nay ông đây cao hứng thích uống trà đào."
Chứ không phải vì thương tiếc gì cậu đâu.