Không ngờ lúc về đến nhà chỉ thấy tối thui một mảnh, cửa bên ngoài cũng khoá.
"Nhóc Huy đi đâu rồi hay sao ấy?" Tương Vũ nhìn chằm chằm vào nhà, thấy cửa bên trong cũng khoá. "Cậu thử gọi xem nào?"
"Tôi không biết nữa." Trịnh Thành Bắc lắc đầu. "Chờ tôi tìm chìa khoá, hình như trong quang não có."
Tứ hợp viện này khá cổ kính, không có hệ thống khoá hiện đại mà vẫn dùng cách mở cửa xưa cũ. Trịnh Thành Bắc treo khoá xe huyền phù và khoá nhà cùng nhau, lúc nãy đi tắm anh đã để ở trong phòng.
Lục lọi quang não mãi không thấy, đang định gọi cho Trịnh Thành Huy thì Tương Vũ ở bên cạnh đã kéo anh lại rồi nói:
"Hay sang nhà tôi đi, cái cậu xách trong tay là sủi cảo đúng không? Sang nhà tôi nấu cũng vậy, nhỡ nhóc Huy đi chơi rồi chẳng lẽ bắt nó về."
"Cũng được." Trịnh Thành Bắc chưa bao giờ sang nhà Tương Vũ, cũng có chút tò mò, bèn gật đầu. "Nhà anh có nồi chứ?"
Tương Vũ nói: "Có. Nhóc Huy còn sang nấu cơm mấy lần rồi."
"Ờ." Trịnh Thành Bắc gật đầu, mày hơi nhíu lại.
Cửa nhà Tương Vũ là loại cảm ứng tiên tiến, chỉ cần áp bàn tay vào cổng cửa đã tự động mở, Mimi đã sạc xong nghe thấy tiếng động rè rè chạy ra, giọng nói lạnh lẽo không cảm xúc vang lên:
"Chào mừng chủ nhân về nhà." Sau đó Mimi máy móc phun khử trùng cho Tương Vũ. Thật ra cô nàng nhận ra bên cạnh chủ nhân có một nguồn nhiệt khác nhưng mà không được cài đặt nên mặc kệ, coi như Trịnh Thành Bắc là không khí.
Trịnh Thành Bắc nhìn chằm chằm vào cái mũ trên đầu Mimi, là một chiếc mũ bé gái cực kỳ đáng yêu, anh vu vơ khen:
"Người máy nhà anh cũng tiên tiến nhỉ?"
"Bình thường thôi, là loại sản xuất từ mấy năm trước, chỉ biết dọn dẹp và giặt quần áo cơ bản." Tương Vũ lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép cỡ lớn đưa cho Trịnh Thành Bắc. "Dép của nhóc Huy, cậu mang tạm đi."
Lại còn có dép ở đây nữa? Nghe thấy vậy trong lòng Trịnh Thành Bắc lại dâng lên cảm giác bực bội, hình như người này với nhóc Huy nhà anh có vẻ hơi thân thiết quá mức thì phải, vì cớ gì nhóc con kia được phép tự do ra vào nhà Tương Vũ?
Tương Vũ không để ý, lấy dép của mình đi vào. Sàn nhà anh là loại đá hoa cương rất lạnh chứ không phải sàn gỗ như nhà Trịnh Thành Bắc, đi chân đất sẽ khó chịu, đôi dép này chính tay Trịnh Thành Huy đi mua rồi bỏ vào tủ giày chứ hắn đâu có rảnh lo cho người khác.
Đi vào trong bếp, thuần thục lấy nồi ra ngoài, sau đó Tương Vũ đứng né ra, thản nhiên nói với Trịnh Thành Bắc đang đứng nhìn ngó xung quanh.
"Đồ đây rồi, cậu xử lý đi, tôi không biết nấu ăn."
Trịnh Thành Bắc không có ý kiến gì, trước tiên đi rửa tay rồi bỏ sủi cảo vào nồi hấp, rất tự nhiên coi nhà Tương Vũ thành nhà mình.
Tương Vũ rảnh rỗi ra bàn xoay ngồi chơi, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn bóng lưng cao lớn đang thành thạo đứng bếp kia.
Nếu ai nhìn vào sẽ thấy không khí khá hài hoà.
Dáng người Trịnh Thành Bắc rất tốt, chiều cao lý tưởng, quanh năm tập luyện nên từng thớ cơ bắp rắn chắc rõ ràng, chân dài vai rộng, mặc bộ quần áo ở nhà mỏng manh mà nhìn vẫn rất đẹp mắt.
Nếu không xét cái tính tình thối của cậu ta thì thật sự người này rất hợp mắt Tương Vũ, con người ai mà chẳng thích cái đẹp.
Nghĩ đến lúc nãy đang chuẩn bị lên diễn đàn liên minh để thuê một người đi cùng hôm lễ hội, tranh thủ lúc nhàn rỗi hắn liền bấm vào xem một chút.
Thuê người cũng không phải dịch vụ mới có, thậm chí có cả một khu để lựa chọn, những thanh niên trai gái cần tiền sẽ điền thông tin cơ bản của mình lên, sau đó người thuê sẽ trả tiền đặt cọc, hẹn gặp nhau.
Người thuê không được đụng chạm đến thân thể người được thuê. Luật liên minh cực kỳ nghiêm khắc, nếu đương sự bị hại thì người thuê sẽ ở tù mọt gông.
Tìm được một cô gái, chuyển 100% tiền, không cần thời gian gặp mặt trước mà hẹn luôn tối ngày lễ hội, Tương Vũ cũng chẳng quan tâm đối tượng của mình tròn méo thế nào, miễn là có người đi cùng.
Làm xong mọi việc, hắn định bấm thoát ra, không ngờ lại nhìn thấy giao diện quen quen ngay bên cạnh mục thuê người.
Hình như bữa nọ hắn đọc được cái truyện kia ở mục này thì phải.
Tương Vũ thề là hắn chỉ mang tâm trạng tò mò tiến vào xem thử, không ngờ đúng là có thể nhìn thấy trên tác giả Mọt Biết Bay kia đứng ngay trên đầu, hình như truyện này của cô nàng rất nổi tiếng.
Ngước lên nhìn bóng lưng của Trịnh Thành Bắc, có lẽ sủi cảo cũng sắp chín rồi, hắn không nên bấm vào xem thì hơn.
Len lén bấm theo dõi rồi tắt giao diện 3D đi, ai dè ấn nhầm thế nào lại ấn vào phóng to màn hình, đúng lúc này Trịnh Thành Bắc quay lại nói:
"Anh lấy cho tôi một cái đĩa để đựng, với nhà anh có tương không?"
Tương Vũ giật nảy cả mình, vội vàng chột dạ tắt màn hình đi, luống cuống nói:
"Chờ... chờ tôi tí." Tương Vũ đứng phắt dậy chạy ra tủ bát lấy đĩa cho Trịnh Thành Bắc, không đưa cho cậu ta mà đặt lên bàn. "Tương ở cái tủ trước mặt cậu, cậu tự lấy đi."
Trịnh Thành Bắc không nghi ngờ gì, lấy đĩa vớt sủi cảo ra, mở tủ ra, nhìn thấy kính thưa các loại chai lọ, anh nhìn hoa hết cả mắt, chai nào cũng chẳng có nhãn mác, không biết đâu là tương nữa.
"Chai nào là chai tương đây?" Trịnh Thành Bắc quay lại hỏi, thấy hai má Tương Vũ đã đỏ rực, anh ngạc nhiên. "Sao mặt anh đỏ vậy? Trời nóng quá à?"
Nhiệt độ trong nhà đã được chỉnh xuống 35 độ, Tương Vũ lắc đầu, vội vàng tiến tới: "Cậu tránh ra để tôi lấy cho, tương này là một người bạn gửi cho tôi, không có nhãn hiệu nên hơi khó nhận ra."
Trịnh Thành Bắc gật đầu, bê đĩa sủi cảo ra bàn trước.
Tủ tường hơi cao. Tương Vũ kiễng chân mãi mới tìm thấy lọ tương, hắn với tay để lấy ai dè nó nằm mãi bên trong, đoán chắc chiều cao mình không đủ bèn gọi:
"Trịnh Thành Bắc, cậu lại đây tôi nhờ tí."
Vừa nói xong thì tay Tương Vũ cũng chạm được vào lọ tương, hắn nhấc nó ra ngoài, vừa lùi lại thì dẫm ngay vào chân Trịnh Thành Bắc đang đi tới, hắn hẫng một cái, cả người ngã ra đằng sau, lọ tương trên tay bắn ra ngoài.
Trịnh Thành Bắc vốn không chú ý, thấy lọ tương bay lên còn giơ tay ra bắt, lại bị Tương Vũ ngã vào, anh mất đà, kéo theo cả Tương Vũ ngã xuống đất.
Nền đá hoa cương đúng là không phải chuyện đùa, Tương Vũ chỉ nghe huỵch một cái, cả thế giới chao đảo, cả người ngã vào thứ gì đó.
Tương Vũ không thấy đau, xoay người bò dậy thì thấy Trịnh Thành Bắc đang ôm đầu, hắn không để ý đến tư thế của hai người nữa, vội vàng hỏi:
"Cậu không sao chứ?"
"Không." Trịnh Thành Bắc đáp cụt lủn. Anh bị ngã đập đầu xuống, do không kịp phòng bị nên đầu chỉ hơi choáng.
Nhìn thấy người ở dưới mặt nhăn lại, Tương Vũ sợ hết hồn, vừa nãy tiếng động rất lớn.
"Đau đầu à? Có cử động được không? Cậu ngồi dậy tôi xem nào?"
Trịnh Thành Bắc không trả lời, đợi cho cơn chóng mặt dần dần biến mất, anh mới nói: "Cử động được, không sao đâu."
Đích xác là không sao, anh đã huấn luyện thành quen, chút va đập này chỉ gây choáng váng. Lúc này anh mới có thời gian để ý đến Tương Vũ đang ngồi trên người mình, mặt ghé sát lại đây để quan sát, nếu từ ngoài nhìn vào sẽ là một tư thế mờ ám.
Anh vội vàng hắng giọng.
"Tôi muốn đứng lên, anh có thể ra khỏi người tôi được không?"