"Bình thường thật." Trịnh Thành Bắc quay lại giải thích sơ qua. "Tất nhiên là vẫn phải kiểm tra sơ qua rồi, giờ ở đâu mà chẳng thế. Anh chỉ cần đưa thẻ thân phận ra là được, cứ miễn thuộc liên minh Tinh Hà là có thể đi vào."
Thân phận này đã đăng ký quốc tịch quốc gia Thanh Long nằm trong liên minh Tinh Hà, thế nhưng Tương Vũ vẫn run, ai mà biết cái thằng cha X làm giả giấy tờ kia có uy tín không cơ chứ?
Hắn cắn răng liều mình giơ quang não ra, cánh cửa tít tít hai cái, đồng thời ánh sáng xanh cũng biến mất. Lúc này Tương Vũ mới dám thở phào một hơi.
Nếu giấy tờ này mà cơ quan chính phủ cũng không phân biệt được thật giả thì từ bây giờ hắn chẳng sợ bố con nhà thằng nào nữa.
Nhưng cũng vì thế mà cần phải xem xét lại thân phận của X kia, gã ta là ai mà có thể đột nhập vào hệ thống an ninh liên minh để thay đổi được sơ yếu lí lịch của một người?
Tương Vũ đã xác minh thân phận nên tự tin hơn rất nhiều, nghênh ngang đi theo Trịnh Thành Bắc, vừa đi vừa quan sát bên trong. Viện nghiên cứu quốc gia có khác, đâu đâu cũng thấy chai lọ thuỷ tinh và dây nhợ máy móc, từng phòng đều được ngăn cách bằng cửa kính trong suốt, bên trong có cả người và robot đi qua đi lại.
Robot ở đây có nhiệm vụ vận chuyển, trước ngực đều đeo một hộp vuông, người ta bỏ vật phẩm cần đưa đi vào đó rồi ấn lệnh, robot sẽ đưa tới đúng địa chỉ, loại này tiên tiến hơn Mimi ở nhà một chút, khá tiết kiệm sức lực.
Người ở viện nghiên cứu này cũng không nhiều, cơ bản là ai làm việc người nấy, thấy hai người đi qua mắt cũng không buồn liếc lên.
Đi qua một hành lang thật dài mới đến nơi chuẩn đoán cho gia đình họ Phương. Lý Lâm Đình là bác sĩ chính ở đây, Thương Thạch đứng phụ, ngoài ra bên cạnh đều là các nhân viên khoa học đang kiểm tra mẫu xét nghiệm. Lúc Tương Vũ đi vào, thấy ba nạn nhân mỗi người đang nằm trên một chiếc giường, trên đầu cắm đủ loại dây nhợ.
Trịnh Thành Bắc hỏi: "Thế nào, có kiểm tra được gì không?"
Lý Lâm Đình đưa tay ra, Thương Thạch khúm núm đưa lên một tờ giấy trong đống tài liệu trên tay.
Cầm báo cáo chụp CT sọ não giơ lên, hắn lắc đầu rồi đưa lại cho Thương Thạch, giọng điệu nghiêm trọng:
"Về cơ bản có thể xác nhận nửa vùng đầu của nạn nhân bị nhiễm một chất gì đó, toàn bộ khu vực xung quanh bắt đầu có dấu hiệu bầm tím, nhất là người đàn ông này." Lý Lâm Đình chỉ vào ông Phương. "Bầm tím đã lan thành diện rộng, ngoài ra không tìm thấy bất cứ dị vật nào trong đó."
Hắn ta ngước mắt lên, chỉ về cậu bé duy nhất đang ngồi trong góc phòng.
"Nhưng mà cậu bé kia khá kỳ lạ, kiểm tra trong đầu không có vấn đề gì, theo lý thuyết thì ký sinh trùng này cũng ở đây vài tháng rồi, ấy thế mà cậu nhóc không có ảnh hưởng. Với lại cái bình anh đưa cho tôi cũng hoàn toàn bình thường."
Trịnh Thành Bắc trả lời: "Có lẽ do cậu nhóc kia không phải con ruột của ông Phương, từ nhỏ cậu ta đã có dị năng bán hệ, có lẽ vì vậy nên khoẻ mạnh hơn người bình thường một chút chăng? Còn về cái bình..." Anh quay sang nhìn Tương Vũ. "Anh thấy thế nào?"
"Như trong dự đoán." Tương Vũ vuốt cằm, nhìn tờ báo cáo trong tay Thương Thạch đang đứng bên cạnh Lý Lâm Đình. "Bác sĩ, anh có thể cho tôi mượn tờ giấy đó không?"
Thương Thạch dùng ánh mắt dò hỏi Lý Lâm Đình rồi lại nhìn sang Trịnh Thành Bắc. Từ bữa trước đến giờ gã đã thu liễm rất nhiều, vụt mất chức viện trưởng trở thành một bác sĩ tầm thường, giờ gã không dám đắc tội ai nữa.
Muốn trả thù cần phải có thời gian, lúc này không nên vọng động.
Trịnh Thành Bắc bỏ qua Lý Lâm Đình gật đầu.
"Đây là dị năng giả hệ mắt nên có thể nhìn thấy thứ người khác không thấy, chính Tương Vũ đã phát hiện ra vụ này, các anh có thể phối hợp với anh ấy."
Thương Thạch không ngạc nhiên, từ minh chứng dùng giấy vụn cũng có thể chữa bệnh, giờ có xuất hiện một người mắt còn tinh hơn cả máy móc tiên tiến cũng không làm gã ngạc nhiên nữa, mà cho dù người này là lừa đảo thì gã cũng không có quyền quyết định ở đây.
Lý Lâm Đình cũng gật đầu, hắn có nghe đến sự việc ầm ĩ lần trước, chính vì vụ này hắn mới được điều xuống đây, có thể nói cũng phải cảm ơn Trịnh Thành Bắc một phen.
"Bác sĩ Thương cứ phối hợp với đội trưởng Trịnh, không cần phải hỏi ý kiến tôi."
Lúc này Thương Thạch mới dám đưa tờ giấy cho Tương Vũ.
Bên trong tờ giấy có vô số chữ, ngoài ra còn vài hình ảnh phóng to thu nhỏ.
Tương Vũ lật qua lật lại, nhìn chữ thì không hiểu chút nào, nhưng hình ảnh có thể hiểu một hai, hắn hỏi thẳng.
"Thế theo hiện trạng bây giờ, các anh có thể phẫu thuật lấy con kí sinh trùng ra không?"
Lý Lâm Đình chần chừ một chút rồi lắc đầu:
"Thực sự phạm vi mảng bầm quá lớn, đầu lại chứa đựng quá nhiều cơ quan và dây thần kinh, tôi không thể chắc chắn được một trăm phần trăm."
Tương Vũ cũng khó nghĩ, đây là bốn mạng người, hắn cũng không thể chắc chắn phương pháp của mình có thể giữ được mạng sống cho người ta không.
Trịnh Thành Bắc thấy hắn như vậy cũng không có biểu tình gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Cuối cùng Tương Vũ nói: "Giờ phải làm thế nào? Tôi có thể giúp được gì?"
Trịnh Thành Bắc nhìn hắn, thử đề nghị: "Hay là anh vào trong phòng phẫu thuật cùng, có gì anh nhìn hộ vị trí ký sinh trùng rồi chỉ cho bọn họ."
Tương Vũ cho Trịnh Thành Bắc một ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng: "Cái này tôi chịu thôi, nhỡ may có chuyện gì xảy ra lại đổ cho tôi thì sao? Hơn nữa vào đó thì tôi được lợi gì chứ?"
Hai con mắt giao nhau, không ai chịu nhượng bộ, cuối cùng Trịnh Thành Bắc thẳng thắn:
"Anh muốn gì?"
"Thứ tôi muốn trên đời này nhiều lắm." Tương Vũ nhún vai. "Nhưng mấy vấn đề nguy hiểm thế này thì hơi khó."
Trịnh Thành Bắc thấy hắn dầu muối không ăn thì mất kiên nhẫn nhíu mày, đúng lúc này mùi hương cây cỏ từ người đối phương bay thẳng vào mũi, anh tham lam ngửi một hơi, tâm tình cũng khá hơn, dịu giọng.
"Anh giúp chúng tôi đi, một nhà ba người kia để càng lâu càng nguy hiểm đến tính mạng.
Tương Vũ vẫn kiên quyết lắc đầu, hắn không phải thánh mẫu, việc không liên quan đến mạng người còn giúp được, việc này sợ làm không tốt sẽ mang vạ vào thân.
Trịnh Thành Bắc biết mình không xử lý được vụ này, không dài dòng với Tương Vũ nữa, lập tức quay đi thực hiện một cuộc gọi, lúc quay lại lưng đã thẳng hơn.
"Năm mươi triệu, được chứ?"
Tương Vũ quay ngoắt sang, nhìn Trịnh Thành Bắc nghiêm túc không có chút nào đùa cợt, hắn hơi chần chừ, thử mặc cả.
"Bảy mươi triệu."
"Thành giao." Trịnh Thành Bắc dứt khoát nói, "Anh không phải sợ thất bại, dù có thành công hay không anh vẫn nhận được tiền."
Tương Vũ: "..."
Hắn cảm giác như bị người này gài, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm, Trịnh Thành Bắc vẫn trơ trơ không có phản ứng, cuối cùng hắn đầu hàng quay sang nói với Lý Lâm Đình.
"Nếu tôi phụ các anh làm phẫu thuật và có thể chỉ chính xác nơi mấy con ký sinh trùng nằm thì các anh đảm bảo được bao nhiêu phần trăm thành công lấy chúng ra?"
Lý Lâm Đình dù nghe hai người kia nói chuyện tự ý vào phòng phẫu thuật cũng không có phản ứng gì hết, hắn thản nhiên tính toán:
"Nếu thực sự anh có thể chỉ chính xác vị trí của vật thể lạ thì tôi chắc chắn sẽ thành công đến 80%. Bây giờ y học rất hiện đại, cũng không nhất thiết phải đụng chạm quá nhiều, Chỉ là vùng bị bầm chúng tôi không dám chắc chắn có thể hồi phục như cũ."
"Cái đó thì không cần lo." Tương Vũ bịa một câu chuyện dẫn dắt bác sĩ theo ý của mình. "Dị thú này tôi đã gặp một lần, vùng bị bầm đó chỉ là chướng khí nó phát ra, sau khi lấy chúng ra não bộ con người sẽ phục hồi dần dần, chỉ là những thứ bị nó ăn thì sẽ không lấy lại được."
"Tất nhiên." Lý Lâm Đình gật đầu. "Ảnh hưởng là không tránh khỏi, nhưng giờ y học hiện đại, việc cấy ghép một vài thứ thiếu hụt không còn là điều khó khăn."
Tương Vũ nghe vậy thì yên tâm hơn, nhưng để chắc ăn hắn vẫn nói:
"Vậy thì tôi đồng ý, tuy nhiên trước khi làm phẫu thuật phải hỏi ý kiến cậu nhóc Phương Cảnh Hành kia, dù sao cũng liên quan đến mạng người, cậu ta có quyền được biết."
Mấy nhân viên khoa học đứng bên cạnh thì nghĩ khác, có ký hay không thì ngày hôm nay con dị thú hệ côn trùng này nhất định phải được lấy ra, bởi thể loại này quá hiếm lạ, có thể sử dụng vào mục đích nghiên cứu.
Phương Cảnh Hành tuy còn chưa bị ký sinh trùng bám vào nhưng cũng đã uống thứ nước chứa âm khí kia, cơ thể cũng không hoàn toàn khoẻ mạnh như người bình thường, vẫn nằm trong diện phải theo dõi. Trịnh Thành Bắc đảm nhiệm trọng trách thuyết phục cậu ta.
Cậu nhóc Phương Cảnh Hành tuy năm nay mới mười lăm tuổi nhưng rất thông minh, cậu ta từ đầu tới cuối đứng bên cạnh nên đều nghe hiểu rõ ràng, về cơ bản đã biết ba mẹ và em gái nếu không được phẫu thuật thì cách cái chết cũng không xa, Trịnh Thành Bắc mới chỉ nói một câu cậu đã gật đầu đồng ý.
Đội trưởng Trịnh dù sao cũng là thần tượng của lũ trẻ trong ngõ nhỏ An Hoà, trong mắt người dân ở đó anh không gì không làm được, con người vừa uy tín vừa đáng tin. Có thể nói người ngưỡng mộ muốn gả cho anh không chỉ có các cô gái mà còn cả mấy cậu trai xinh đẹp.
Chỉ tiếc người này đã hai mươi lăm tuổi nhưng vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai.
Có sự đồng ý của Phương Cảnh Hành. Cuộc phẫu thuật quy mô lớn nhanh chóng được chuẩn bị, Lý Lâm Đình sai Thương Thạch đi gọi thêm vài người bên viện y nữa.
Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ cùng cậu bé Phương Cảnh Hành ngồi chờ ở ngoài hành lang.
Tương Vũ xoa xoa bụng, lúc nãy đang ăn cơm dở đã phải đi, giờ hắn thấy hơi đói, thấy Trịnh Thành Bắc cứ ngồi trơ ra đấy thì sai:
"Tôi đói quá, cậu đi đâu kiếm cho tôi ít dịch dinh dưỡng đi."
Hiện giờ Tương Vũ là tổ tông, đừng có nói dịch dinh dưỡng, đến kỳ trân dị bảo Trịnh Thành Bắc cũng phải kiếm cho ra, hắn gật đầu.
"Được, vậy anh chờ tôi một lúc." Trịnh Thành Bắc đứng lên, lại nhìn thấy Phương Cảnh Hành ngồi im bên cạnh, anh tiếp tục hỏi: "Nhóc Phương cũng ăn một chút nhé, anh mua luôn."
"Thôi anh cứ mặc kệ em." Phương Cảnh Hành hơi cúi đầu không rõ cảm xúc, lí nhí đáp. "Em không thấy đói."
Tương Vũ ngồi một chỗ buồn buồn, đang tính bật quang não mở một bộ phim lên xem, Phương Cảnh Hành đột nhiên mở miệng.
"Anh gì ơi. Chút nữa cầu xin anh cứu ba mẹ và em gái em, nếu họ có mệnh hệ gì chắc em không sống nổi nữa."
Tương Vũ quay sang, thấy cậu bé tuy còn nhỏ nhưng đôi mắt sáng ngời, nhìn qua có vẻ thông minh lanh lợi. Trong đầu cậu cũng có một luồng âm khí nhỏ, nếu loại bỏ nó chắc chắn cậu còn sáng sủa hơn.
Dị năng giả bán hệ, nói thẳng ra là cơ thể có được sức mạnh dị năng nhưng không thể phát ra ngoài, người như thế này chỉ khoẻ hơn người thường chứ không thể gọi là dị năng giả.
Thật đáng tiếc.
Tương Vũ tiện tay bắn một tia linh lực hút lấy chút âm khí trong đầu cậu nhóc, sau đó nghiêm túc gật đầu.
"Cậu đừng căng thẳng, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Thật ra mấy chục năm gần đây y học ngày càng tiên tiến, một cuộc phẫu thuật mổ não bình thường chỉ tiến hành trong vòng một tiếng là xong. Tỉ lệ thành công cũng khá cao. Chủ yếu là một lượng lớn âm khí kia, chút nữa hắn phải làm một ít tiểu xảo.
Trịnh Thành Bắc đi rất nhanh đã về, tay cầm cũng không phải dịch dinh dưỡng mà là một vài loại bánh mì với hoa quả, anh chia cho Tương Vũ một nửa, Phương Cảnh Hành một nửa.
Tương Vũ cắn bánh mì, giục Phương Cảnh Hành:
"Mau ăn đi, tí nữa hai bác với em gái tỉnh lại, cậu còn phải chăm sóc bọn họ đấy."
"Vâng ạ." Cậu bé ngoan ngoãn đáp lời, vừa cầm bánh ăn vừa nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật.
Bên trong đấy là người nhà của cậu, là hai người đã nuôi cậu từ nhỏ, dù không có quan hệ huyết thống nhưng bọn họ đã cho cậu một gia đình ấm áp.
Cậu rất sợ, chỉ biết đặt hết hi vọng vào anh trai ngồi bên cạnh.
Thời gian chuẩn bị khá lâu, cuối cùng Tương Vũ cũng được gọi vào thực hiện phẫu thuật. Trịnh Thành Bắc lại dùng khuôn mặt lạnh nhạt dặn dò.
"Anh đi đi, tôi sẽ chờ bên ngoài."
Tương Vũ gật đầu, thản nhiên đi cùng nhân viên đi vào trong.
Các bác sĩ và Lý Lâm Đình cùng nhân viên khoa học đều thống nhất làm phẫu thuật cho cha Phương đầu tiên, bởi vì tình trạng của ông hiện nay đang nguy hiểm nhất.
Tương Vũ mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang đứng bên cạnh giường phẫu thuật, nhìn máy móc tiên tiến bao quanh đầu ông Phương, cậu vận dụng mắt âm dương, tròng mắt biến màu xanh, đồng tử dựng thẳng làm mấy nhân viên khoa học đứng cạnh khá phấn khích.
Dị năng này quá đặc biệt, bọn họ còn chưa gặp qua bao giờ. Nếu không phải đang phẫu thuật chắc chắn thanh niên này sẽ bị đem ra hỏi thăm.
Tương Vũ không quan tâm đến mấy ánh mắt bên cạnh, chỉ chờ đợi mấy vị bác sĩ hô bắt đầu, hắn liền nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đầu ông Phương.
Âm linh nằm sâu trong não, giống loài này rất thích ăn máu huyết và tuỷ. Cũng may bọn họ phát hiện nhanh, sự việc vẫn còn có thể cứu vãn được.
Tương Vũ đứng trước màn hình, bàn tay chỉ thẳng vào một điểm sau đó nói với Lý Lâm Đình. "Ở đây."
Lý Lâm Đình gật đầu, hỏi lại lần nữa. "Anh chắc chứ?"
"Chắc."
Toàn bộ quá trình đều được quay lại, Trịnh Thành Bắc ở bên ngoài có thể quan sát bên trong. Lý Lâm Đình nhận được câu trả lời chắc chắn, bắt đầu điều khiển máy móc cùng các bác sĩ khác mở não ông Phương ra bắt đầu phẫu thuật.
Quá trình hoàn thành quá mức thuận lợi, Tương Vũ tranh thủ lúc họ đang tập trung gắp ký sinh trùng ra, nhanh chóng vận dụng một tia linh lực trong người bắn vào đầu ông Phương, đám âm khí theo dòng linh lực chảy ngược về cơ thể hắn.
Phẫu thuật về cơ bản là thành công, lúc mấy nhân viên khoa học ném con ký sinh trùng lên cái khay, Tương Vũ nhìn thấy nó có hình dạng một con sâu màu trắng béo mập bò lúc nhúc, lông tơ trên người nổi hết lên, chân vô thức lùi ra đằng sau.
Lúc nãy hắn cũng hút được hai con này ra nhưng chưa kịp nhìn rõ đã cho vào bình, giờ quan sát kỹ mới thấy ớn lạnh.
Trên đời này hắn khiếp nhất mấy thứ sâu bọ này.